Âm thanh vừa rơi xuống, Lục Thất lại lớn tiếng giới thiệu:
- Ta tên là Lục Thiên Phong, là Phò Mã Đô Úy phủ Ngô Thành Công Chúa, hiện giờ đã có được chức sự thống lĩnh một ngàn Võ Lâm Vệ. Những ai sẵn lòng nhận sự chiêu mộ làm Võ Lâm Vệ phủ Công Chúa, mời ra đại lao. Điều kiện cơ bản sẽ được là ba mươi mẫu ruộng tốt Thường Châu, lương quân cơ bản mỗi tháng bảy lượng bạc. Còn nếu không muốn nhận sự chiêu mộ, mời an tọa trong nhà lao, đãi ngộ về sau vẫn không đổi, cho đến lúc người của triều đình đến tiếp quản mới thôi. Mở lao.
Lục Thất tự mình nói một hồi, trước đó đã có người đem chuyện của Trung Phủ Dũng nói cho các quan tướng này nghe rồi.
Có binh lính mở cửa một nhà lao ra, giam giữ trong đó đều là hỏa trưởng, có bốn mươi ba người. Cửa vừa được mở ra, các tù binh bên trong nhìn nhau, chợt thấy có người cất bước đi ra ngoài. Tâm lý của những tù binh có chức quan thấp và binh lính thường không khác nhau là mấy. Một lát sau nhà lao trống không, cả bốn mươi ba người đều đã ra ngoài.
Tiếp đến nhà lao thứ hai, thứ ba, thứ tư mở ra. Người bên trong đi ra, đột nhiên có một đại hán khôi ngô đánh mạnh về phía Lục Thất. Khoảng cách của hai người chừng hơn mười thước, ở giữa không có gì ngăn cản. Trong tiếng hô sợ hãi của binh lính, gã đại hán kia sải ba bước lớn nhào đến gần Lục Thất, hung hăng vung tới một quyền.
Lục Thất đứng lặng bất động, đối diện với sự tấn công của gã đại hán kia không một chút sợ hãi, thấy quyền đánh tới mới vươn tay ra, nhanh như tia chớp nắm trụ quả đấm, quyền của gã đại hán bị đình chỉ không cách nào tiến lên được. Hai người trong nháy mắt đứng bất động ở đó.
Sắc mặt hung ác của tên đại hán kia biến thành kinh sợ, nhưng rất nhanh nhấc chân phải đá ra, không ngờ chân phải của Lục Thất đồng thời nâng lên, hơn nữa còn nhanh đến mức không thể nhìn rõ được. Một cước nghênh tiếp cú đá tới của tên đại hán, phịch một tiếng, chân của tên đại hán lập tức bị đá trở về.
- Về đi.
Lục Thất nói một câu lạnh lùng, bịch một tiếng, tên đại hán bị Lục Thất đá cho bay đi.
Ầm! Tên đại hán kia rơi xuống đất người cong lên, máu tươi từ khóe miệng chảy ra, không ngờ nội phủ đã bị trọng thương.
- Đỡ gã về đi.
Lục Thất lạnh lùng nói. Binh lính cung kính nhận lệnh, ba người đi qua đỡ tên đại hán quay lại nhà tù.
Không khí lặng ngắt như tờ, không đếm được có bao nhiêu cặp mắt đang chằm chằm nhìn Lục Thất, hắn nhìn lướt qua rồi lạnh lùng nói:
- Ta cho các ngươi một cơ hội nữa. Nếu đồng ý làm mộ binh của ta, một năm sau, muốn xuất ngũ ta có thể đưa các ngươi trở về Việt Quốc, hơn nữa sẽ sẽ nói là thoát thành trở về.
Lục Thấy nói xong liền khoát tay, binh lính bắt đầu tiếp tục thả người trong nhà lao ra. Cuối cùng vẫn có gần trăm người không bước ra khỏi nhà lao. Lục Thất cũng không nói nhiều nữa, mà đi ra ngoài chỉnh đốn quân ngũ.
Chỉnh quân ở hoa viên phía sau huyện nha, bên ngoài hoa viên có mấy trăm tướng sĩ cầm cung tiễn trông coi, chỗ này không lớn, không thể dùng cách phân tổ tỷ võ tuyển chọn theo mô hình Kim Tự Tháp được. Lục Thất dứt khoát dùng cách tranh cướp rút quan, bày các chức quan của Võ Lâm Vệ ra. Những người đồng ý tranh giành thì ký tên vào giấy báo danh, sau đó rút thăm rồi đi khoa chân múa tay một chút, người thắng sẽ được chức quan. Kết quả nửa ngày cũng đã hoàn thành bổ nhiệm các vị trí trong Võ Lâm Vệ.
Sau khi chỉnh quân, Lục Thất bắt đầu tuyên bố quy tắc, hắn la lớn:
- Làm thuộc hạ của ta, ngoài quân quy ra còn có một quy tắc không được phạm phải, chính là trong quân không được biếu tặng tài vật cho nhau, không được mời nhau ra ngoài ăn cơm, tìm đàn bà. chỉ cho phép mỗi người tự trả tiền. Nếu để ta biết ai phạm phải quy tắc này nhẹ thì chặt đứt tay, nặng thì chém đầu.
Thiên binh ngạc nhiên nhìn Lục Thất, nhưng rất nhanh đã hiểu được dụng ý của hắn, đó chính là từ nay về sau quan trên không được phép chèn ép bóc lột quan dưới, quan dưới cũng không được đút lót lấy lòng quan trên. Quy tắc này rõ ràng đã đánh trúng vào lợi ích của đám trung và hạ quan.
Sau khi Lục Thất nói ngắn gọn thì bắt đầu phát ngân khế và quân hưởng, đồng thời sai người đi Việt Quốc tìm hiểu tình hình người thân của các tướng sĩ, nếu có thể sẽ cố gắng đón về Thường Châu định cư lâu dài. Còn nói vì để tránh cho Việt Quốc trả thù các tướng quan đầu hàng, hắn sẽ dẫn các tướng sĩ đi Mao Sơn ẩn cư một thời gian.
Điều khiến Lục Thất không ngờ đó là những tù binh quan tướng này có một nửa là người Thường Châu bản địa, hơn nữa người của huyện Vô Tích chiếm đa số, non nửa là người Tô Châu. Chỉ có gia quyến của quan tướng cao cấp là ở phủ trị Tô Châu, cũng chính là huyện Ngô, một số rất ít là ở Hàng Châu kinh thành Việt Quốc.
Lúc này đã xuất hiện một vấn đề nghiêm trọng, đó là có nên thừa nhận ruộng đất ở huyện Vô Tích nguyên bản thuộc sở hữu của các tướng sĩ hay không. Lục Thất phải tìm hiểu thận trọng một phen mới thở phào nhẹ nhõm. Các tướng sĩ có ruộng đất ở huyện Vô Tích chỉ chiếm một số rất nhỏ, địa chủ lớn nhất là Tín Vương, đám bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có trăm mẫu ruộng đất. Tình hình quan liêu, quý tộc của Việt Quốc chiếm đất tuyệt không kém Đường Quốc. Đất đai Việt quân đánh hạ chiếm được chỉ có một bộ phận rất nhỏ thưởng cho quan tướng, còn binh lính cấp thấp không có chút nào.
Sau khi tìm hiểu rõ Lục Thất đã thừa nhận, hơn nữa cấp cho ba mươi mẫu đất chiếu trên quan áp ngân khế . Các tướng sĩ nghe xong, rất nhiều người vui mừng ra mặt. Dù sao đại quan cũng là số ít, dù là đội trưởng trong quân cũng đa số có gia cảnh bình thường. Sức hấp dẫn của quan áp ngân khế với họ mà nói không hề thấp hơn các binh lính cấp thấp.
Qua nhiều lần nghe ngóng, Lục Thất mới ngộ được nghiêm trọng của cái ý tưởng này. Hơn một ngàn quan tướng này một khi hắn cho họ đủ sự cám dỗ vậy thì sẽ rất khó phản bội có tập đoàn. Thậm chí sẽ vì vừa có được lợi ích mà phản bội trở mặt thành thù. Con người chết vì tiền tài đã là chân lý từ xưa đến nay.
Bình đẳng thu nạp và tổ chức biên chế tù binh quan tướng xong, Lục Thất cũng chưa chọn ra Võ Lâm Vệ của Tân Cẩm Nhi. Hắn chỉ dặn dò gia quyến của các tù binh quan tướng ở huyện Vô Tích hãy….. nhưng tài sản quá trăm mẫu đất thì phải khai báo với hắn. Sau khi hắn tra hỏi, nếu giá trị lợi dụng của quan tướng kia không quá lớn hắn sẽ thanh trừ. Loại quan tướng này ở Việt Quốc chắc chắn là đại quan, hắn không cần phải giữ lại tránh tai họa ngầm về sau.
Lục Thất không muốn tham gia vào việc rút tuyển của hai ngàn Võ Lâm Vệ khác. Lúc đang định đi thì không ngờ Trình Diễm xuất hiện, đương nhiên là y chạy tới từ huyện Lật Dương. Hai người gặp nhau nói cười, Trình Diễm bày tỏ tiếc nuối không thể tham gia vào đại chiến Thường Châu, đó là niềm tiếc nuối của cả đời người.
Lục Thất tự nhiên giới thiệu Trình Diễn với Tân Cầm Nhi, mong hai người có thể trợ giúp cho nhau. Trình Diễm không từ chối nhưng cũng không đảm bảo điều gì, y là người cẩn thận. Đường Hoàng điều Trình Diễm đến Thường Châu, một là để nắm giữ quân nhu kiềm chế Tiết Độ Sứ của quân Giang Âm. Hai là, phân đi một ngàn Trung Phủ Dũng. Ba là, có ý tứ giám quân Thường Châu. Trình Diễm khẳng định có thể trực tiếp dâng tấu lên Đường Hoàng.
Lục Thất dẫn theo một ngàn Võ Lâm Hữu Vệ dời khỏi Thường Châu. Có thế nói là tuân theo thánh chỉ, phải làm thật nhanh, thành thật nghe lời đến Mao Sơn làm chân nhân.
*****
Mà lúc Lục Thất vừa mới đến huyện thành Kim Đàn, Thị lang bộ Hình và Thị lang bộ Binh ở Kinh Thành đã cầm thư thượng cáo của gia chủ Tiêu thị Thường Châu, vội vàng tiến cung gặp vua. Vừa nhìn thư thượng cáo, vẻ mặt của Đường Hoàng lập tức trầm xuống.
Thư dâng lên không ngờ là tố cáo Lục Thiên Phong cả gan làm loạn, ý đồ mưu phản, nói Lục Thiên Phong mượn cuộc chiến Thường Châu cố tình lợi dụng thánh chỉ quân quyền, bóp méo điều đi tất cả quân lực của huyện Tấn Lăng.
Sau đó Lục Thiên Phong dẫn đại quân đến huyện Tấn Lăng tiếp quản, gia chủ của Tiêu Thị không phục. Không ngờ, Lục Thiên Phong mượn danh quân lương không đủ đã cướp bóc tất cả lương thực của huyện Tấn Lăng, phàm có người không thuận theo sẽ xử bằng máu tanh. Hơn hai mươi người dân kháng nghị đã bị giết khiến cho huyện Tấn Lăng hoàn toàn nằm trong tay của Lục Thiên Phong.
Xem thư kiện, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Đường Hoàng là lẽ nào Lục Thiên Phong trọng thương là giả? Nếu không sao hắn có thể đến huyện Tấn Lăng cả gan làm loạn. Nhưng sự nghi ngờ của ông ta là vô căn cứ, ông ta cũng không phải là người quá hồ đồ, lập tức triệu kiến Hữu tướng tiến cung.
Hữu tướng vào cung, sau khi xem thư kiện liền nói:
- Bệ hạ, đây là kẻ ác tố cáo trước.
- Sao lại nói như vậy?
Đường Hoàng nói.
- Như thần được nghe, gia chủ hiện tại của Tiêu Thị Thường Châu là người bảo thủ, ương ngạnh, lòng dạ hẹp hòi. Nếu thực sự Lục Thiên Phong đã mang binh đến huyện Tấn Lăng, khẳng định là bị gia chủ Tiêu Thị bức bách đến không thể không đi. Có thể là gia chủ Tiêu Thị cắt đứt quân lương của chiến sự Thường Châu, một khi quân lương bị chặt đứt, vậy thì chắc chắn là phòng ngự tiền tuyến sẽ thất thủ, quân tù binh cũng sẽ bất ngờ làm phản. Hơn nữa chỉ có Cố tướng quân là có thể điều động quân địa phương ở huyện Tấn Lăng. Cố tướng quân có thể hạ lệnh điều quân, vậy thì chắc là sợ hãi quân lương bị cắt.
Hữu tướng quân chỉ thẳng nguyên nhân.
Đường Hoàng im lặng, Binh bộ Thị lang lại nói:
- Cách nói của Hữu tướng đại nhân thiên về võ đoán. Hơn nữa nghe nói Lục Thiên Phong thân bị trọng thương, tại sao có thể đến huyện Tấn Lăng làm bậy được.
Hữu tướng lạnh nhạt nói:
- Đừng nói là trọng thương, dù cho chỉ còn hấp hối , một khi biết chiến sự Thường Châu có nguy cơ thì cũng phải liều mạng làm điều gì đó. Nếu Thường Châu thất bại, Lục Thiên Phong hắn sẽ phải trả giá, chắc chắn không chỉ có cái mạng của hắn mà cả gia tộc cũng phải gánh vác trách nhiệm của chiến bại này.
- Bệ hạ, việc này chỉ cần sai người thân tín đi gấp hỏi Cố tướng quân là sẽ biết chân tướng.
Hữu tướng chắp tay phát biểu.