Quân Chu thắng lợi, niềm vui bất ngờ tràn ngập chiến trường. Trận chiến này
đã bắt được hơn hai nghìn tù binh Hạ quốc. Kỵ binh lại chỉ có hơn năm
trăm tù binh, nhưng lại thu được gần hai nghìn chiến mã. Kỵ binh chết,
phần lớn đều do quân nỏ bắn chết. Quân nỏ đương nhiên chỉ bắn người, bắn trúng ngựa cơ bản chỉ là ngộ thương.
- Đại nhân.
Vân Cẩm Đông vui mừng gọi Lục Thất. Trận chiến này quá chấn động, không
những thu được đại thắng, mà thương vong quân Chu rất ít, chủ yếu chính
là chiến địa đạo hoàn toàn khắc chế được kỵ binh Hạ quốc.
- Vân thúc, bây giờ có chuyện vô cùng quan trọng, phải đi làm.
Lục Thất bình thản nói.
- Được, người nói đi.
Vân Cẩm Đông vui mừng đáp.
- Vân thúc, ngươi lập tức dẫn năm trăm quân, đổi áo giáp của tù binh tới cướp bên tàu Hoàng Hà. Sau đó ta sẽ điều hai ngàn quân tới tìm ngươi.
Ngươi dẫn hai nghìn năm trăm quân tới tập kích cướp lấy Tuy Châu, tốt
nhất là có thể di dời nhân khẩu. Đặc biệt là người thân của những tù
binh này.
Lục Thất nói.
- Đi tập kích Tuy Châu?
Vân Cẩm Đông kinh ngạc nói.
- Đúng, bây giờ Tuy Châu tất là trống rỗng, có thể đánh một lần, nhưng
không thể gây họa hại phóng hỏa giết người, chỉ lấy tiền của và nhân
khẩu của đại hộ. Nếu thà chết không tới, không cần giết hại.
Lục Thất dặn dò.
- Được, thuộc hạ đi.
Vân Cẩm Đông tuân lệnh nói. Mặc dù y cảm thấy có chút liều lĩnh.
Lục Thất gật đầu, nhưng Vân Cẩm Đông lại lo lắng nói:
- Hơn hai ngàn quân đi rồi, mười ngàn trấn quân có gây rối không? Hay là tù binh phản kháng?
- Vân thúc không phải lo, tù binh ta có thể nhốt ở trong thành. Nếu trấn quân không có sự bày mưu tính kế của Tấn Quốc Công, họ không dám tạo
phản.
Lục Thất tự tin nói.
Hắn không dám rời khỏi Thạch Châu, cho nên chỉ có thể để Vân Cẩm Đông đi thử nghiệm. Nếu không nắm bắt cơ hội cướp lấy Tuy Châu, thế lực của hắn ở Thạch Châu sẽ không thể phát triển nhanh chóng được.
Vân Cẩm Đông gật đầu bước đi, lấy ra năm trăm kỵ binh thay áo giáp tù
binh, tới cướp bến tàu Hoàng Hà. Lục Thất quay người đi giải quyết hậu
quả, bước đi vài bước, khóe mắt hắn bỗng sáng lên, liền ngẩng đầu lên
nhìn, lại thấy một con chim đang bay trên cao, hơn nữa là bay từ trong
huyện thành huyện Ly Thạch, đang bay về phía tây.
Lục Thất bước nhanh tới chiến mã, phi lên ngựa, thúc ngựa chạy đi, lại
sợ làm kinh động tới quân Chu và tù binh, nhưng thấy một Thứ sử đại nhân dũng mãnh đó, vội vàng lên ngựa lấy cung ra cầm tay, phi nhanh vài trăm mét, bỗng giương cung bắn một mũi tên lên trời. Mũi tên đó bay lên
không, cao, cao, cao quá! Một mũi tên trúng một con chim ưng.
Thấy chú chim bay trên trời cao rơi xuống, mấy ngàn tướng sỹ bỗng im
lặng. Trong lòng mỗi người đều kinh hãi, mà biết đó là quan tướng Hạ
quốc đưa thư, càng kinh hoàng lộ rõ vẻ tang thương. Thư đó tất là báo
tin tình hình cuộc chiến ở đây, bây giờ lại bị tướng quân thần xạ cắt
đứt thông tin.
Lục Thất phóng ngựa tìm chim đưa thư, tự tin lấy ống tin ở chân chim ra. Sau khi đọc xong, quay đầu nhìn về phía huyện thành Lý Thạch, cười lạnh một cái, phi ngựa chạy ra cổng thành, lệnh cho tướng sỹ gác cổng, lập
tức đi bắt lấy Trưởng sử Thạch Châu. Bởi vì chữ trong thư Lục Thất biết
đã từng nhìn thấy trong công văn Thạch Châu, là bút tích của Trưởng sử
Thạch Châu. Nội gián này lại không thể viết văn tự Hạ quốc, có lẽ là bị
Hạ quốc mua chuộc.
Nhiều thiệt thòi trước khi Lục Thất đào địa đạo là dùng quân lệnh chiến
địa tập huấn, không để Trưởng sử Thạch Châu cảnh giác ý nghĩa chiến
lược. Trưởng sử Thạch Châu là một văn nhân, chính là nội gian ở quân
doanh. Nếu nội gián không phải là danh tướng thông hiểu quân sự, cũng có thể biết được công huấn.
Khi đào địa đạo, trong quân đã có rất nhiều lời oán hận, không thao
luyện quân võ, lại phí công đào hào. Nếu đào hào, vậy thì chi bằng vì
nông sự mà đào hào dẫn nước, bỏ công sức cũng còn kiếm được chút tiền.
Chỉ có mấy vị quan tướng thúc công mới biết ý nghĩa chiến bị của việc
đào địa đạo, cho nên yêu cầu nghiêm khắc, phải đạt được tiêu chuẩn, sâu
cũng không được, nông cũng không được. Ý nghĩa chính là để có thể chạy
trốn thoải mái trong hào.
Lục Thất mệnh lệnh áp giải tù binh vào trong thành trói lại, sau đó để
tù binh nói ra người thân, nói thẳng là quân Chu đã tới Tuy Châu, cố
gắng di chuyển người thân của tù binh tới. Các tù binh nghe xong có rất
nhiều người không muốn nói, Lục Thất cũng không cưỡng ép.
Bố trí tạm giam tù binh xong, Lục Thất mới đi gặp quan lại châu nha. Các quan lại châu nha vừa kính trọng vừa giận Lục Thất, vừa tới đã bắt Đô
úy vào tù. Bây giờ lại bắt Trưởng sử, lẽ nào đúng là muốn độc quyền tạo
phản?
Lục Thất tới đại sảnh, ngồi trên ghế lớn sau án, nhìn hơn mười quan lại
châu nha. Chuyện này chưa từng xảy ra từ khi các quan lại về nha huyện
Ly Thạch, đều bận xử lý tù binh, chủ yếu là ghi chép lại người thân của
tù binh.
- Chư vị, có một vị nào muốn vì Trưởng sử biện hộ?
Lục Thất hỏi.
Các quan viên nhìn nhau, chỉ có thể là đẩy quan nói chuyện:
- Đại nhân, bắt người cũng phải có lý do chứ. Thuộc hạ xin đại nhân có thể tôn trọng pháp luật hành sự.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Người của ta đang thẩm vấn, chờ y khai ra đồng mưu, ta sẽ giao lại cho ngươi, ngồi chờ đi, kiên nhẫn một chút, cũng nhanh thôi.
Các quan viên nhìn nhau, đành phải ngồi chờ. Nhưng, phía sau lại là hai
hàng tướng sỹ đứng uy nghiêm, khiến cho đại sảnh đấy sát khí. Quan lại
ai nấy đều ngồi im lặng, đều là nhân vật làm quan nhiều năm, chính là
đối mặt với quân Hạ tới hành cũng không khiến người ta sợ như vậy.
- Đại nhân, thuộc hạ đi vệ sinh.
Một vị quan lại đứng dậy cung kính thỉnh cầu.
- Ồ, đi đi.
Lục Thất tùy tiện nói, vị quan đó liền đi ra ngoài.
Lát sau, lại có hai quan lại xin ra đi vệ sinh, Lục Thất đồng ý. Nửa giờ sau, có tướng sỹ vào bẩm báo:
- Đại nhân, ba vị quan đó chạy ra khỏi nha môn rồi, đều đã bị bắt.
Lục Thất gật đầu, các quan viên nghe xong sắc mặt biến đổi. Lục Thất
đứng dậy lấy lá thư ra, bước tới trước án mở ra cho mọi người xem.
- Chuyện này sao có thể chứ?
Thôi quan khiếp sợ chất vấn.
- Ta cũng thấy không thể tin được, một Trưởng sử lại có thể vì Hạ quốc,
tiếc là ưng tin này là ta bắn từ trên trời xuống, hơn nữa để tránh nói
ta hãm hại, ta cũng không dùng hình với nội gian Trưởng sử này, chỉ là
dùng phương pháp hù dọa để tìm ra đồng mưu của nội gian. Ba tên đó nói
là đi vệ sinh, kết quả lại là chạy ra khỏi nha phủ, không chột dạ sao họ bỏ trốn?
Lục Thất lạnh lùng nói.
Các quan viên nhìn nhau đều nghĩ mà sợ. Nếu là đi vệ sinh, vậy thì có lý do cũng không nói rõ được. Đoán quan cung kính nói:
- Chúng thuộc hạ hiểu rồi, sẽ bẩm báo triều đình đúng sự thực.
Lục Thất gật đầu, hắn cố gắng tránh tiếng trái pháp luật, tất cả cố gắng mang tiếng. Muốn phát triển lâu dài ở Thạch Châu phải bịt được miệng
lưỡi chỉ tội. Hắn đã bắt Đô úy, tội danh là ăn không quân lương. Bây giờ lại bắt Trưởng sử, và ba quan lại, đó lại có thể là quy tội danh cho Đô úy đó, chỉ có bôi xấu kẻ địch mới thấy được sự anh minh của hắn.
Hôm sau, chiến lợi của Tuy Châu bắt đầu hồi báo, phần lớn tiền bạc, tài
sản, vật tư và nhân khẩu được chuyển về Thạch Châu. Lục Thất đích thân
dẫn năm trăm quân tới bờ Hoàng Hà áp trận, nhìn về hướng trấn quân Mạnh
Môn Quan.
Lần này đã dụ dỗ được quân Hạ tập kích, đối với Lục Thất mà nói là một
viên đá chết mấy con chim. Một là giành được uy vọng lớn, tù binh và
công huân. Hai là đặt được thế lâu dài ở Thạch Châu. Ba chính là có thể
cướp được trấn quân của Mạnh Môn Quan. Những thu hoạch khác đều là nhỏ
nhặt.
Chờ Vân Cẩm Đôn từ Tuy Châu trở về, hắn sẽ ra tay với trấn quân Mạnh Môn Quan. Tội danh chính là câu kết Hạ quốc, định mượn quân Hạ tập kích
tiêu diệt quân Ly Thạch. Nhân chứng chính là Phan Soái và một số quan
tướng Hạ quốc. Thực chứng chính là quân Hạ vượt sông tập kích huyện Ly
Thạch, trấn quân Mạnh Môn Quan không tham chiến. Mặt khác, Lục Thất
hiểu, Chu Hoàng đế có lẽ là muốn có được tội danh này của trấn quân.
Về phần sứ giả đó, Lục Thất không thể lợi dụng, dùng tên binh sỹ đó chỉ
chứng, ngược lại sẽ lợn lành thành lợn què, cũng sẽ tạo thành tội chết
của tên binh sỹ đó. Bây giờ tên binh sỹ đó đã lấy một ngàn quan và người nhà rời khỏi Thạch Châu, tới nơi khác sống cuộc sống sung túc rồi. Lục
Thất vốn muốn đề bạt y một chút, nhưng tên binh sỹ đó tỏ ý không muốn ở
lại.
Lại một ngày nữa, Lục Thất cử sứ giả đi phủ châu trở về, dẫn về năm trăm tướng sỹ phủ châu, lĩnh quân chính là Chiết Duy Trung. Nhưng điều khiến Lục Thất hơi bất ngờ là muội muội của Chiết Duy Trung, Chiết Hương
Nguyệt cũng tới.
Lục Thất đương nhiên là vui rồi. Điều này chứng tỏ phủ châu Chiết Thị là có lòng kết giao với hắn, lập tức vui vẻ tiếp nhận châu phủ Chiết Thị,
sau này không khách khí để Chiết Duy Trung thống lĩnh thuộc hạ, cộng
thêm năm trăm quân của y trấn thủ Hoàng Hà. Hắn trở về xử lý hậu quả,
chủ yếu là sắp xếp nhân khẩu từ Tuy Châu tới