Yên tĩnh trong chốc lát, Chu Chính Phong lạnh nhạt nói:
- Thư này ta vẫn chưa xem, lão Thanh, truyền lệnh cho quân lính, nếu có sáu phần binh lực đồng ý đột kích Cù Châu, chúng ta sẽ đi, nếu như không điều động được đám cẩu nương kia, vậy thì làm đi.
- Vâng.
Tống Lão Thanh chào theo nghi thức quân đội lĩnh mệnh, Chu Phong muốn nói lại thôi, nhìn Tống Lão Thanh đi ra ngoài.
- Không nên suy nghĩ nhiều, ta nếu như không bắt lấy cơ hội này vậy sau này sẽ không có cơ hội nữa rồi.
Chu Chính Phong lạnh lùng nói.
- Đại soái, thuộc hạ lo lắng chính là Tống Lão Thanh, người này quá mức nhiệt tình, lại lần nữa giật dây đại soái ra quân, trong lòng tuyệt đối là không tốt.
Chu Phong van nài nói.
- Ngươi nói ta biết, chờ có được Việt quốc, sẽ giết y, sau đó cho ngươi trấn thủ Việt quốc.
Chu Chính Phong trầm giọng nói.
- Đại soái muốn đi đâu?
Chu Phong sợ hãi hỏi.
- Nếu ta có được Việt quốc, đương nhiêu sẽ quay về kinh thành, ta không quay về, Chu thị sẽ gặp phiền toái, nhưng trước khi quay về, muốn để cho cái tên ẻo lả kia phong ta là Quốc công.
Chu Chính Phong trầm giọng nói.
- Đại soái nếu lấy được Việt quốc, quay về chỉ sợ sẽ mang họa sát thân.
Chu Phong giật mình nói.
- Yên tâm đi, ta trở về không chết được, cái tên ẻo lả kia sẽ quan tâm đến tình cảm của Hoàng hậu, ta nếu như không quay về, cũng khó có thể trấn áp lâu dài được Hưng Hóa quân. Không bằng quay về kinh thành, cho cái tên ẻo lả kia lo lắng việc giải quyết Hưng Hóa quân, ta muốn cái danh hiệu Quốc công kia, sau này mới có thể từng bước có được quyền lực.
Chu Chính Phong trầm giọng trả lời.
Chu Phong gật đầu nói:
- Hóa ra đại soái cũng hiểu được, Hưng Hóa quân rất khó thu phục để dùng.
- Ta cũng không phải người ngu, sao có thể không biết, cho nên mới cần lợi dụng triệt để một lần.
Chu Chính Phong trầm giọng nói.
Chu Phong gật gật đầu, chợt nghe Chu Chính Phong lại nói:
- Ta đã nghe ngươi nói, Lục Thiên Phong đang ở huyện Lâm Xuyên?
- Đúng vậy, là Đường Hoàng cử đi làm Huyện lệnh huyện Lâm Xuyên.
Chu Phong đáp lại.
Chu Chính Phong gật đầu nói:
- Lục Thiên Phong là một nhân vật trước kia lại bỏ qua hắn.
Chu Phong ngẩn ra hỏi:
- Đại soái muốn kết giao với Lục Thiên Phong sao?
Chu Chính Phong lắc đầu nói:
- Muộn rồi, bây giờ ta không thu phục được hắn, nhưng cũng không thể đi hại hắn, gia chủ Chu thị đã gửi mật thư tới, nghiêm lệnh ta không được đối đầu với Lục Thiên Phong, phải giữ vững quan hệ tốt, ta biết rằng, Chu thị hẳn là xem trọng Lục Thiên Phong, nghe nói Lục Thiên Phong đã có được Thường Châu.
- Cho dù có Thường Châu, gia chủ cũng không cần thiết phải gửi thư đến nghiêm lệnh chỉ báo đại soái đi?
Chu Phong nghi ngờ nói.
- Có thể là Lục Thiên Phong đã thân cận với Chu thị, Chu thị tất nhiên đã hoàn toàn thất vọng với tên ẻo lả kia rồi, cho nên bắt đầu chú trọng vào việc bồi dưỡng chỗ dựa mới. Thanh danh của Lục Thiên Phong chính là giữ chữ tín trọng người thân, cho nên đáng giá được Chu thị coi trọng.
Chu Chính Phong bình thản nói.
Chu Phong gật đầu, Chu Chính Phong cười cười nói:
- Nếu Lục Thiên Phong thật sự thân cận với Chu thị rồi, ta sẽ đối với hắn thật tốt, bây giờ người có thể giữ chữ tín, thật đúng là hiếm thấy.
Chu Phong ngẩn ra, lại nghe Chu Chính Phong ôn hòa nói:
- Chu Phong, ngươi cũng là người giữ chữ tín, ở đây ta cũng chỉ dám tin tưởng ngươi, Tống Lão Thanh rõ ràng chính là một tên tiểu nhân muốn lợi dụng ta.
- Thuộc hạ trung thành với đại soái là việc nên làm.
Chu Phong cung kính đáp lại, Chu Chính Phong gật đầu.
- Báo đại soái, chủ soái của quân doanh tiên phong thứ sáu, Hồ tướng quân đồng ý, đã đến đây xin gặp.
Một lúc sau.
- Báo cáo đại soái, chủ soái quân doanh tiên phong thứ năm, thứ hai và thứ bốn đồng ý, đã đến gặp.
- Báo cáo đại soái, chủ soái quân tiên phong thứ nhất và thứ ba cũng đã đồng ý xuất phát.
- Được, lập tức thông báo đại doanh Tiết độ sứ, sáu vạn đại quân tiên phong đã đồng ý xuất chiến, bốn vạn đại quân đại doanh lập tức khởi binh, hai giờ sau xuất phát đánh Cù Châu.
Chu Chính Phong bất ngờ đứng lên, vui mừng hạ lệnh khởi binh.
Y căn bản không trông cậy quá lớn vào sáu vạn đại quân tiên phong đóng ở bên ngoài có thể đáp ứng quân lệnh của y xuất chinh. Trên thực tế, y đến đại doanh Tiết độ sứ, cũng có cảm giác bị bỏ ra ngoài, cho nên đã đánh mất rất nhiều lòng tin trong việc điều quân, thậm chí không dám hạ lệnh điều quân, một khi bị từ chối, vậy đối với y mà nói, sẽ thật sự trở thành một vật trang trí trong quân.
Một trăm nghìn đại quân dưới sách lược âm thầm của Lục Thất và Tống Lão Thanh, rầm rập tiến đánh Cù Châu, Lục Thất rất nhanh nhận được tin tức, hắn lập tức hạ lệnh mấy vạn dân phu và công dũng đang lao động, lập tức rút lui vào thị trấn Lâm Xuyên. Hắn phải đề phòng Chiêu Võ quân đến đoạt mấy vạn trai tráng, trai tráng ở cổ đại chính là tài nguyên quý giá nhất.
Mấy vạn trai tráng không biết làm sao, nhận mệnh lệnh đành phải lui vào thị trấn Lâm Xuyên, Nam Ưng vệ đã được Lục Thất dăn dò, bốn mươi người một tổ chia ra đi bốn cửa thành. Năm nghìn công dũng thì phụ trách ổn định trai tráng vào thành không gây náo loạn, Lục Thất dẫn người đi lên cửa thành nam, thủ cửa thành chính là quan binh châu nha, đối với Lục Thất vị Tư mã đại nhân này leo lên thành cũng không dám đắc tội, chủ yếu là vì Lục Thất hống hách, cũng làm cho bọn quan binh không dám rước họa vào thân.
Ước chừng khoảng hai giờ trôi qua, chợt có hai người cưỡi ngựa vội vàng chạy đến, cũng là Nam Ưng vệ của Lục Thất, Lục Thất đã tới cửa thành chờ, một Nam Ưng vệ thấy Lục Thất, vội ghé vào tai bẩm báo, Lục Thất bất động thanh sắc gật đầu.
- Người đâu, lên thành nâng cầu treo, đóng cửa thành.
Lục Thất ra lệnh, Nam Ưng vệ đang đứng chờ ở cửa thành đáp ứng, nhanh chóng đi lên tường thành.
Quan binh thủ thành kinh ngạc, vội lấy binh khí ngăn lại, Lục Thất quát to:
- Mau đóng cửa thành, quân Việt quốc đánh tới rồi.
A! Quan binh thủ thành lập tức sửng sốt, để mặc Nam Ưng vệ lên thành kéo cầu treo, đội trưởng thủ thành vội hỏi:
- Lục đại nhân, là Việt quân đánh tới sao?
- Có thể, quân thăm dò của ta phát hiện mười nghìn đại quân đang đi về hướng này, bản quan chỉ là để cho các ngươi đóng cửa thành phòng ngự, nếu không phải quân Việt quốc, vậy lại mở cửa thành là được.
Lục Thất đáp lại.
- Đại nhân, không thể nào, có Chiêu Võ quân phòng thủ, Việt quân sao có thể đến đây.
Đội trưởng Giáo Úy nghi ngờ nói, cũng đi tới bên cạnh Lục Thất.
Đột nhiên hàn quang xuất hiện, mã tấu của đội trưởng Giáo úy rất nhanh chém về phía Lục Thất, Lục Thất quát to một tiếng lui về phía sau, tiện đà hô lớn:
- Không hay, mật thám Việt quốc muốn giết quan.
Lục Thất vừa hô, lập dẫn hấp dẫn nhiều người nhìn, phải biết rằng ở nơi không xa cửa thành đang có mấy trăm công dũng đang đứng. Sau khi bọn họ ngẩn ra, lập tức có rất nhiều người sợ hãi kêu đánh về phía Lục Thất. Mà trên thành lập tức có mười mấy quan binh đánh về phía Nam Ưng vệ, càng nhiều quan binh giật mình kinh sợ không biết phải làm sao.
Thấy mấy chục công dũng dũng mãnh đánh tới, trong lòng Lục Thất cảm động, biết rõ nơi này nguy hiểm, còn dám tay không lại cứu hắn, đây là người thật tâm muốn bảo vệ hắn.
Hắn đương nhiên không thể để những người cứu trợ bị hại, mũi chân điểm xuống đất thân thể lùi về sau, tay trái chộp lấy, không ngờ một phát bắt được mã tấu đang bổ tới. Đội trưởng Giáo úy sắc mặt lập tức khẽ biến, tuyệt đối không thể tưởng được kẻ thù lại có thể bắt được lưỡi đao sắc bén. Sau đó thấy một bàn tay đánh tới mặt, tiếp đó cổ họng đau xót bị bóp chặt, giống như con ngỗng bình thường bị xách lên khỏi mặt đất.
- Trói lại, áp giải lên tường thành.
Lục Thất phân phó, ném đội trưởng Giáo úy xuống mặt đất, nhóm công dũng đang lào về phía trước sợ hãi giật mình, nhưng rất nhanh đánh về phía tù binh, ba chân bốn cẳng giật xuống đai lưng tù binh trói lại, giống như ong vỡ tổ nâng lên tường thành.
Mà chiến đấu trên tường thành đã kết thúc, Nam Ưng vệ đều có chuẩn bị, bốn mươi người đánh mười mấy phản quân rất dễ dàng, quan binh còn lại sợ hãi bái kiến Tư mã đại nhân, Lục Thất giải thích là mật thám Việt quốc ẩn núp, hắn nếu nói kia là mật thám Sở quốc, vậy rất khó giữ lời.
Nửa giờ sau, Thứ sử Phủ Châu và một đám người đi đến cửa thành nam, nhìn hơn mười thi thể bị giết ở cửa thành, một đám kinh hãi mặt không còn chút máu. Lục Thất lại nhìn thấy bên cạnh Thứ sử nhiều hơn một quan viên mặc áo đỏ thẫm, người gầy, hơn bốn mươi tuổi, hắn biết rằng kia là Trưởng sử Phủ Châu vẫn chưa từng gặp.
- Thứ sử đại nhân, người bị giết đều là mật thám ẩn núp của Việt quốc, âm mưu giết bản quan tiếp tục nắm giữ cửa thành, người ở đây đều nhìn thấy.
Lục Thất thi lễ bẩm báo.
Thứ sử Phủ Châu gật gật đầu, y đã được bẩm báo, mới giật mình chạy tới đây, Lục Thất lại nói:
- Đại nhân, theo tin báo có mười nghìn đại quân đang chạy về hướng huyện Lâm Xuyên, hạ quan thỉnh cầu, lập tức chiêu mộ binh lính phòng ngự.
Thứ sử Phủ Châu ngẩn ra, Trưởng sử Phủ Châu đột nhiên nói:
- Lục đại nhân nói như vậy chưa chắc là thật, có Chiêu Võ quân phòng ngự, vậy sẽ có đại quân mười nghìn binh đến, Lục đại nhân cần chiêu mộ binh lính chẳng nhẽ có ý đồ gì?
Thứ sử Phủ Châu ngẩn ra nhìn Lục Thất, Lục Thất lại nhìn Trưởng sử Phủ Châu, cười lạnh nói:
- Ta sẽ có gì đồ gì, thân nhân của ta tất cả ở kinh thành làm con tin, chỉ có thể dốc hết sức lực vì Đường quốc, nhưng ngươi lại ngu xuẩn, đang êm đẹp chạy tới chui đầu vào lưới, phản quân ở cửa nam thành, không phải là lệ thuộc trực tiếp Thứ sử đại nhân đi.
Trưởng sử Phủ Châu mặt biến sắc, Lục Thất chợt nhìn Thứ sử Phủ Châu, quát:
- Đại nhân, mau rời khỏi hắn.