Kiêu Phong

Chương 52: Q.2 - Chương 52: Chuyện ngoài ý muốn




Hoắc đại nhân cười cười, ôn hòa nói:

- Ngươi chớ nên coi thường chức sự Lữ Soái Phủ quân. Tuy Lữ Soái là Doanh tướng cấp thấp nhất nắm giữ ấn quan, nhưng cũng đồng nghĩa ngươi có thể độc lập tự thành một quân. Hơn nữa ngươi là Lữ Soái của Phủ quân, tức là sẽ đóng quân ở bên ngoài trấn thủ một địa phương. Dù rằng có thể sẽ gian khổ, nhưng so với Lữ Soái Dực Vệ, ngươi sẽ uy phong và tự do hơn rất nhiều. Trên địa phương của ngươi, kẻ dám trêu chọc ngươi không nhiều đâu.

Lục Thất gật đầu, ôn hòa nói:

- Tạ ơn đại nhân chỉ giáo.

Hoắc đại nhân nhìn hắn một cái, lại ôn tồn nói:

- Cho ngươi một lời khuyên. Sau này ở dưới trướng Chu tướng quân, nhất định phải thuận theo y, chớ nên có nửa phần trái nghịch, nếu không ngươi khó thoát tai họa.

- Cái gì? Chu tướng quân?

Lục Thất sửng sốt thất thanh hô.

- Chu Chính Phong tướng quân có khả năng sẽ trở thành Quân soái đại quân tiêu diệt phỉ, mà Phủ quân của Ung Vương phủ sẽ thuộc quyền Chu tướng quân quản chế.

Hoắc đại nhân ôn hòa giải thích.

Lục Thất nghe xong vô cùng kinh ngạc, ôn hòa nói:

- Đại nhân, không thể nào đâu, hạ quan nghe nói, nhiệm vụ của Lữ Soái tân nhậm bọn ta là hộ vệ cho Ung Vương điện hạ đi sứ Hán quốc đấy.

- Việc đi sứ Hán quốc đã thương nghị lại rồi. Có triều thần kịch liệt dâng thư, nói Hán quốc luôn không thủ tín nghĩa, xin bệ hạ suy nghĩ kỹ. Bệ hạ nói để bàn lại.

Hoắc đại nhân ôn tồn giải thích.

Lục Thất kinh ngạc gật đầu, sự tình biến chuyển thật đúng là mau quá.

Chu Chính Phong hẳn là cái gã nam nhân bạo lực phóng ngựa trong thành kia. Vậy thì phiền toái rồi, làm thủ hạ cho hạng người như vậy, rất khó tránh phải chịu tội đấy. Một thằng cha không nói đạo lý, tự cho là đúng thật khiến người ta đau đầu. Đường hoàng sao lại dùng loại người này làm Chủ Soái đại quân, đúng là không biết dùng người mà.

- Đại nhân, hạ quan nghe nói, quân đội tiêu diệt phỉ là do Vinh Xương đại nhân thống lĩnh mà.

Lục Thất ôn tồn nói.

Hoắc đại nhân gật đầu, ôn hòa nói:

- Vốn là quyết định chọn Vinh Xương, nhưng hiện tại, Vinh Xương có khả năng sẽ là Phó Soái.

Lục Thất gật đầu, lại nghe Hoắc đại nhân ôn hòa nói:

- Ta chỉ là nhắc nhở ngươi, ngươi chớ có nói loạn ra bên ngoài chọc vào họa đấy.

Lục Thất chắp tay thi lễ nói:

- Đại nhân yên tâm, hạ quan tuyệt sẽ không nói loạn ra bên ngoài. Ân tình đại nhân chỉ giáo, hạ quan xin ghi nhớ.

Hoắc đại nhân gật gật đầu, hữu ý vô ý ho một tiếng, tiếp đó từ bên ngoài có người đi đến, cũng chính là tiểu đồng kia, tay nâng khay gỗ, trên khay gỗ có một cái phương bao bằng vải bố xanh, công văn bị đè ở bên dưới phương bao.

Kế tiếp là công sự, Hoắc đại nhân ghi danh Lục Thất vào công văn Binh án, lệnh cho Lục Thất ký tên nhấn dấu tay, sau đó mới giao binh ấn Lữ Soái cho Lục Thất.

Lục Thất mở ra phương bao nghiệm ấn, thấy binh ấn Lữ Soái là một khối ấn bằng đồng, trên bề mặt ấn chỉ là đúc thú văn, dưới đáy ấn là chữ chìm: ‘Ung Vương Lang Nha Quân Phủ’. Lục Thất nói lời tạ ơn, sau đó do một tiểu đồng thay chủ tiễn khách.

Ra khỏi nha môn Bộ binh, lại mướn xe đi về, trong xe hắn thở dài một hơi. Một lát sau lại cầm quân ấn trong tay mân mê ngắm nghía, tâm tư đang hồi tưởng về lời khuyên của Hoắc đại nhân.

Hiện tại Đường hoàng dùng Ung Vương Phủ quân đi tiêu diệt phỉ, đó rõ ràng là nói Đường Hoàng vốn không muốn Ung Vương có được trọng binh. Binh lính nghe theo quan tướng chuyển giao, một khi Ung Vương Phủ quân quy về dưới trướng Chu tướng quân thống lĩnh, sau một trận tiêu diệt phỉ, nhiều ít sẽ trở thành cựu thuộc cấp của Chu tướng quân, lúc đó sẽ làm suy yếu rất lớn sự khống chế của Ung Vương điện hạ đối với Phủ quân. Hơn nữa Ung Vương không có quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm quan tướng Phủ quân, nói cách khác Ung Vương chỉ là người nắm quyền Phủ quân trên danh nghĩa mà thôi.

Lục Thất lắc đầu, thầm nghĩ con người Đường hoàng có chút bộ dáng son phấn kia, không ngờ vẫn rất có thủ đoạn thống trị. Chẳng qua hắn chỉ là võ quan hạ tầng, cách trung tâm quyền lực trên triều đình rất xa, hiện tại cái hắn nên quan tâm hẳn là lợi ích trước mắt. Tiêu diệt phỉ! Đối với hắn mà nói đúng là một cơ hội, là cơ hội lung lạc quân tâm, cũng là cơ hội phát tài.

Lục Thất với tâm tình có chút sung sướng về đến tú trang, công việc thuận lợi đương nhiên vui sướng. Nhưng chờ hắn tới tú trang rồi, niềm sung sướng của hắn lập tức biến đổi thành kinh nghi, thì ra là người áo xanh lần trước lại tới nữa, đang ngồi ở trong viện thưởng thức trà.

- Lục đại nhân đã trở về, vậy chúng ta đi thôi.

Người áo xanh nhỏ giọng nói, nói xong đứng dậy đi ra ngoài, xem ra rất gấp, Lục Thất đành phải đi theo phía sau.

Ra tú trang, cách đó trăm thước ở bên đường có đỗ một chiếc xe. Trên đường đi tới xe, Lục Thất thử dò hỏi, thu được cũng là bốn chữ đừng nói gì cả. Lên xe lại thấy một người áo xanh xa lạ. Lục Thất vừa thấy cũng chỉ đành giữ im lặng là vàng, trong bụng đoán chừng có thể lại là Đường hoàng triệu kiến hay không.

Đi một chốc thì xuống xe, Lục Thất thoáng nhìn thì thấy nơi mình được đưa tới là một sân nhà, xem phẩm chất phòng ốc hẳn là nhà phú quý rồi. Người áo xanh xuống xe vẫy tay ra hiệu với hắn, sau đó lập tức đi về phía chính phòng, Lục Thất im lặng đi theo, một đường đi theo qua cửa.

Sau cửa là một khách phòng lịch sự tao nhã, ngay chính diện ngồi một người khiến cho Lục Thất phải ngẩn ra. Người nọ là một người trung niên trắng trẻo mập mạp, không ngờ chính là người hầu hạ bên cạnh Đường Hoàng, hơn nữa trong phòng chỉ có một người này.

Lục Thất vội đi qua, dừng bước ở giữa sảnh, chắp tay thi lễ cung kính nói:

- Hạ quan gặp qua đại nhân.

- Ta họ Hạ.

Người trung niên trắng trẻo mập mạp thản nhiên mở miệng.

- Bái kiến Hạ đại nhân.

Lục Thất lại sửa miệng hành lễ ra mắt.

Hạ đại nhân đưa ra một tập giấy, người áo xanh đứng bên sườn trái đi qua tiếp lấy, xoay người lại tới trước Lục Thất đưa lên, Lục Thất giơ tay tiếp nhận, vào tay liền biết là công văn.

- Đây là chức sự Huyện Úy hộ quân mà ngươi muốn.

Hạ đại nhân thản nhiên nói chuyện.

Lục Thất sửng sốt, lập tức trên mặt hiển lộ kinh hỉ, vội chắp tay hành lễ nói:

- Hạ quan tạ ơn Hạ đại nhân, tạ ơn Hoàng Đế bệ hạ ban ân.

- Một chức quan nhiệm kỳ vụn vặt cũng đáng để người vui mừng rồi.

Hạ đại nhân thản nhiên mở miệng, trong lời nói ngầm mang ý khinh thường.

- Đại nhân, chức sự Huyện Úy hộ quân không thể can thiệp vào chính quyền của huyện, đúng là không hề có quyền thế gì. Sở dĩ hạ quan muốn có được chức vụ này là vì muốn được bình an. Có chức sự Huyện Úy hộ quân trong người, binh thủ thành trong huyện Thạch Đại sẽ không dám gây khó dễ hạ quan, cũng không dám tùy tiện trả thù hạ quan và thân nhân của hạ quan.

Lục Thất ôn tồn giải thích một chút.

Hạ đại nhân gật gật đầu, ôn hòa nói:

- Ngươi ở trong Hưng Hóa quân, có quen biết nhiều quan tướng dưới trướng Quả Nghị Đô Úy hay không?

Lục Thất vừa nghe trái tim liền nhảy dựng, trên mặt ngẩn ra, lại suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:

- Đại nhân, hạ quan ở trong Hưng Hóa quân là võ quan mới nhậm chức, đảm nhiệm không tới một tháng liền quay về gia hương. Quan tướng trong quân căn bản không quen biết, có điều có nghe qua tiếng tăm của một số cường giả ở mỗi quân doanh.

- Cường giả? Giải thích thế nào?

Hạ đại nhân ôn hòa hỏi.

- Cường giả chính là những tướng tài rất lợi hại, bọn họ dựa vào sự dũng mãnh thiện chiến của mình mà thành danh. Chẳng qua bọn họ rất khó thăng quan, muốn thăng quan nhất định phải có người đề bạt.

Lục Thất ôn tồn cảm thán giải thích.

- Ngươi hẳn cũng là cường giả, nếu không sẽ không giành được quan giai Trí Quả Giáo Úy.

Hạ đại nhân thản nhiên nói.

- Đại nhân, hạ quan ở trong quân chỉ là một thám mã binh, vừa may đâm chết soái địch lập được công lớn, mới lấy được quan giai Trí Quả Giáo Úy. Tuy rằng hạ quan có thể đạt được quan giai thất phẩm, thế nhưng Hồ đại nhân lại muốn hạ quan làm hộ vệ và truyền lệnh binh. Cho nên hạ quan ở trong quân rốt cục vẫn không có tiếng tăm gì.

Lục Thất chua xót giải thích.

Hạ đại nhân trầm mặc, một lát sau mới hỏi:

- Ngươi đều biết những cường giả nổi danh này?

- Cường giả, hạ quan chỉ nghe nói qua vài vị trong lục quân tiên phong. Chu Vũ và Vương Bình dưới trướng Hồ đại nhân, Chu Vũ trí dũng song toàn, Vương Bình là một viên mãnh tướng. Ở dưới tướng Mã đại nhân, nổi danh chính là Tống Lão Thanh và Vạn Vân, Tống Lão Thanh cũng là người trí dũng song toàn. Dưới trướng Tống đại nhân, nổi danh là Trương Kích, gã đó là một thần xạ thủ. Dưới trướng Hàn đại nhân, nổi danh chính là Bao Hưng Thành. Dưới trướng Văn đại nhân, nổi danh chính là Chu Cương, đó là một viên dũng tướng trên lưng ngựa. Dưới trướng Đông đại nhân, nổi danh có Bạch Kiếm, Lãnh Hoa và Yến Khôi Sơn.

Lục Thất không chút do dự nói rõ ràng rành mạch.

Hạ đại nhân gật gật đầu, Lục Thất lại ôn hòa nói:

- Đại nhân, cường giả trong quân rất nhiều, có thượng quan Quả Nghị Đô Úy đã thành danh, còn có mấy người có nghe qua tiếng, nhưng không nhớ được danh tự, dù sao hạ quan ở trong quân, cũng chỉ là một thám mã binh.

Hạ đại nhân gật đầu, lạnh nhạt nói:

- Việc ta hôm nay gặp ngươi, ngươi có thể quên đi chứ?

- Đại nhân yên tâm, hạ quan có thể đã quên mất rồi.

Lục Thất cung kính đáp.

- Tốt lắm, ngươi đi đi.

Hạ đại nhân lạnh nhạt nói.

- Hạ quan cáo lui.

Lục Thất cung kính thi lễ, thân lui về sau ba bước, mới xoay người đi ra ngoài, ngồi vào xe đỗ ở bên ngoài rời đi.

Trong xe, Lục Thất mở ra công văn giả vờ nhìn, trong lòng lại đang kinh ngạc suy tư. Hắn không phải là hạng vũ phu chỉ biết chém giết, thăm dò của vị Hạ đại nhân kia đã tiết lộ cho hắn biết một đại sự. Đó chính là Hưng Hóa quân hẳn sẽ có thay đổi, rất có thể là Đường hoàng muốn khai đao với Hưng Hóa quân.

Đương nhiên cái gọi là khai đao cũng không phải là giết chóc. Tiết Độ Sứ Hưng Hóa quân Vương đại nhân là lão tướng quân có uy vọng cực lớn, Đường hoàng không có khả năng ra tay giết lão. Nhưng sự tình mạo nhận công trạng trong Hưng Hóa quân đã bị Đường Hoàng biết rõ rồi, Đường Hoàng sao có thể không phẫn nộ, thậm chí là sinh ra nghi kỵ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.