Cốc tướng quân ở trên bờ biển kinh sợ, y thật sự không ngờ sẽ xuất hiện nhiều quân địch như vậy, trên thực tế y đã dò la chỗ Bành Hồ rồi, tin tức gửi tới chỉ có bốn nghìn quân đóng ở đấy, mà thì ra chỉ có hai nghìn lục quân, có hai nghìn thủy quân mới đến huyện Bành Hồ gần đây.
Trong tay Cốc tướng quân chỉ có ba nghìn quân, một nghìn quân đóng quân ở địa khu bí mật ở phía bắc đảo Lưu Cầu, hai nghìn thủy quân, nhưng hai nghìn thủy quân trên thực tế đều là tướng sĩ cao thuyền, tướng sĩ chân chính đều đi đến Phúc Châu. Cho nên Cốc tướng quân không nắm chắc cơ hội có thể chiếm đoạt được Bành Hồ, chỉ có thể đợi chiến quân quay về mới có thể tiến công đánh Bành Hồ.
Cốc tướng quân biết sự hiện hữu của Lục Thất, là một mật thám y bố trí ở trong quân bí mật báo cáo lại, Cốc tướng quân bởi vì Lưu Đạo Minh truyền tin giả nói vào trước là chủ, không hề hoài nghi quân Phúc Châu đã có thay đổi. Mà mật thám kia lẫn trong đám binh lính đầu hàng, cũng không dám làm cái gì khác thường trên biển, cho đến khi tới đảo Lưu Cầu mới có cơ hội lên bờ báo cáo.
Cốc tướng quân nhận được mật báo kinh sợ không thôi, vội điều cung thủ từ soái thuyền đi đối phó Lục Thất, đồng thời cũng cho người đi gọi quan tướng cao thấp đến nghị sự. Nhưng vừa ra quân lệnh, cũng không thấy có người đi đến, được báo cáo lại Lưu Đạo Minh trực tiếp cự tuyệt đi đến, Cốc tướng quân sau khi biết được hối hận không ngớt, y không nên để Lưu Đạo Minh lúc ở Phúc Châu rời khỏi soái thuyền quay về chiến quân.
- Toàn quân rời bến.
Cốc tướng quân quyết định rất nhanh, lớn tiếng hạ lệnh cho thuyền biển rời khỏi đảo Lưu Cầu trốn chạy.
- Cốc tướng quân nói người đồng ý đi theo y tha hương ở hải ngoại nhanh chóng rời khỏi.
Lục Thất lấp tức lớn tiếng châm chọc thông báo.
Cốc tướng quân nghe xong thiếu chút nữa hộc máu, sau khi Mân quốc diệt vong, y sở dĩ khó có thể nắm giữ hoàn toàn thủy quân Mân quốc không phải bởi vị sự tồn tại của Vương tử Mân quốc, mà là thân nhân của các tướng sĩ đều ở Phúc Châu. Cho nên y chỉ có thể để cho Vương tử Mân quốc mang chiến quân đến Mân quốc, sau đó nghe nói Vương tử Mân quốc thu phục được quan tướng trấn thủ Phúc Châu của Tấn quốc, y cũng từng nghĩ phục quốc càng tốt, y có thể thành người quan trọng nhất của Mân quốc.
Cốc tướng quân uất hận nhìn chằm chằm Lục Thất, chạy vội về thuyền của mình, bây giờ không phải là chuyện phản kích nữa rồi mà là có thể có khả năng chạy thoát hay không, một khi cứng rắn đối đầu với Tấn vương, muốn đầu hàng cũng không dám đầu hàng.
Không ngờ mới cùng thuộc hạ chạy được ba mươi mét, trước mặt đã có rất nhiều tướng sĩ chặn đầu, người cầm đầu chính là Lưu Đạo Minh, Lưu Đạo Minh hô lớn nói:
- Các huynh đệ, đầu hàng đi, các ngươi nếu đến hải ngoại chỉ có đường chết thôi.
Mấy trăm tướng sĩ đằng sau Cốc tướng quân dừng lại, có người giơ cao binh khí, không biết làm sao lo sợ nhìn, Cốc tướng quân quát to:
- Cung thủ, bắn.
- Các ngươi dám bắn ta giết cả nhà.
Lưu Đạo Minh lập tức lớn tiếng đe dọa.
Một câu hăm họa khiến cho mấy trăm cung thủ hơn phân nửa lập tức hạ cung xuống, cung thủ không hạ thấp cung cũng không dám buông tay bắn, chiến quân có uy danh rất cao trong lòng thủy quân, hơn nữa Lưu Đạo Minh cũng là quan tướng có thực quyền trong thủy quân, lúc này đấu tranh nội bộ, các tướng sĩ rất dễ dàng dao động trong khuynh hướng mạnh mẽ cứng rắn.
Sau khi Lưu Đạo Minh uy hiếp, nhìn Cốc tướng quân lạnh nhạt nói:
- Cốc tướng quân, hẳn là ngươi, trước phản bội Vương tử điện hạ, ngươi nên đầu hàng để bảo toàn tính mệnh đi.
Cốc tướng quân thù hận nhìn chằm chằm Lưu Đạo Minh, lạnh lùng nói:
- Điện hạ đâu?
- Tất nhiên ở Phúc Châu.
Lưu Đạo Minh hiên ngang đáp lại, đúng là ở Phúc Châu chẳng qua là chết rồi thôi.
Cốc tướng quân ánh mắt buồn bã, xua tay trầm giọng nói:
- Quy hàng.
Vừa có tiếng quy hàng, tướng sĩ ở đằng sau đều buông vũ khí xuống, Lưu Đạo Minh hạ lệnh đi thu binh khí lại, Cốc tướng quân vừa đầu hàng, thủy quân Mân quốc không tiếp tục phản kháng nữa.
Lục Thất nhìn kết quả quay đầu mỉm cười nói:
- Ngươi tên là Cổ Lục?
- Đúng vậy, tiểu nhân tên Cổ Lục.
Cổ Lục cung kinh thi lễ đáp lại.
Lục Thất gật đầu nói:
- Sau này ngươi là Giáo úy của năm thuyền.
- Tạ ơn Đại vương cất nhắc.
Cổ Lục vui mừng đáp lại.
Lục Thất nghe xong thấy buồn cười, rất hiểu, thủy quân Mân quốc thực hiện chế độ một thuyền một đội trưởng, năm thuyền có một Giáo úy, mỗi thuyền hai mươi người, tổng coongjc so hai nghìn thủy quân, có ba nghìn chiến quân, chiến quân được bố trí thành sáu doanh, chiến quân không thuộc về binh lực trên thuyền, mà là theo quân lệnh lên thuyền chiến đấu.
Lục Thất đi thuyền nhỏ lên bờ biển, Lưu Đạo Minh lập tức đi nhanh đến bên người hắn, chào theo nghi thức quân đội nói:
- Thuộc hạ bái kiến chủ thượng.
Lục Thất mỉm cười gật đầu nói:
- Ngươi làm rất tốt, công lao hôm nay của ngươi ta sẽ nhớ, ngươi bây giờ nên suy nghĩ xem muốn đi nhậm chức Tả đô úy Phúc Châu hay là nhậm chức chủ soái ba nghìn Bình Hải quân. Bổn vương đã quyết định xây dựng ba vạn thủy Bình Hải quân, mười nghìn quân đóng ở Phúc Châu, hai vạn đóng ở đây, cho dù là ngươi chọn lựa thế nào thì ngươi cũng có thể dẫn theo huynh đệ trong bản doanh đi theo.
- Vâng, tạ ơn ân điển của chủ thượng, thuộc hạ sẽ thương lượng cùng với các huynh đệ.
Lưu Đạo Minh cung kính đáp lại.
Lục Thất gật đầu, cất bước đi đến nơi nghỉ chân mà quân mai phục đã sắp xếp, hắn vẫn chưa đi đến nơi quân mai phục thì trong quân mai phục đã có rất nhiều quan tướng đi ra, đứng đầu chính là một tướng soái anh khí mặc kim giáp dáng người khôi ngô, mày kiếm, chính là Cao Dương của Vân Tiêu quân.
- Thần Cao Dương bái kiến chủ thượng.
Cao Dương nhìn thấy Lục Thất, vui mừng cung kính chào theo nghi thức quân đội, quan tướng ở đằng sau cũng đều chào theo nghi thức quân đội.
- Miễn lễ, khổ cực rồi.
Lục Thất mỉm cười nói, các tướng quân buông tay ngẩng đầu.
Cao Dương bước lên hai bước mỉm cười nói;
- Không biết chủ thượng đích thân tới, chúng thần lỗ mãng rồi.
- Không phải lỗ mãng, các ngươi đến rất đúng lúc, bổn vương đến đây chính là muốn thu phục thủy quân Mân quốc, nếu không có sự xuất hiện đột nhiên của các ngươi, thủy quân Mân quốc chắc sẽ không dễ dàng đầu hàng như vậy, mà bổn vương muốn chính là chiếm được toàn bộ thủy quân Mân quốc.
Lục Thất mỉm cười đáp lại Cao Dương, trực tiếp thừa nhận công lao của Vân Tiêu quân.
Các tướng quân nghe xong, rất nhiều người đều vui vẻ, Lục Thất chuyển đề tài hỏi:
- Bổn vương nghe nói ở đây có hai vạn dân thường của Mân quốc, có thật không?
Cao Dương ngẩn ra, đáp lại:
- Có dân di dời, nhưng là hơn bốn nghìn người, ngoài ra còn có có một vạn hai nghìn nô lệ, từ đây đi hai mươi dặm, có một chỗ khai hoang, ước chùng có khoảng hơn hai vạn mẫu đất, hơn nữa chất đất rất tốt, đảo Lưu Cầu này, không, Hải Châu chính là một nơi rất thích hợp để dân định cư và trồng trọt.
Lục Thất gật đầu, Cao Dương lại nói;
- Thần đã nắm giữ được nơi khai hoang, tù binh đều bị giam ở đó.
Lục Thất gật đầu nói;
- Đợi chút nữa bổn vương đi xem.
Cao Dương đáp ứng, Lục Thất xoay người đi, tới bờ biển, quan tướng của thủy quân Mân quốc đều đến bái kiến, Lục Thất sau khi được bái kiến hỏi Lưu Đạo Minh:
- Ngươi muốn sao?
- Bẩm chủ thượng, thuộc hạ đã quen việc cầm quân, nguyện ý tiếp tục làm quan tướng thủy quân, chỉ có điều không biết quân chế của chủ thượng có phải giống bây giờ hay không?
Lưu Đạo Minh cung kính trả lời.
Lục Thất ngẩn ra, bình thản nói:
- Bổn vương định xây dựng ba vạn Bình Hải quân, sẽ có mười nghìn lục quân thay nhau đến đây đóng quân, mười nghìn quân sẽ là thủy quân chân chính, nếu như ngươi cảm thấy không ổn có thể đề xuất ý kiến.
Lưu Đạo Minh thi lễ nói:
- Chủ thượng, thuộc hạ cảm thấy, đối với mười nghìn thủy quân mà nói, số lượng thuyền biển bây giờ chắc chắn là thiếu rất nhiều, mà quân nhân giống như thuộc hạ không rời khỏi được thuyền biển. Thuộc hạ cảm thấy, có thể theo quân chế bây giờ, ba nghìn quân chia thành quân điều khiển thuyền và chiến quân, đem những thuyền biển này đưa cho các quân nhân, cho tất cả mọi người đều có cơ hội làm thủy quân.
Lục Thất suy nghĩ một chút, hắn hiểu được ý của Lưu Đạo Minh, chính là mỗi một chủ soái của Bình Hải quân, đều có được thủy quân và thuyền biển, mà chế độ trước của hắn, cũng là đem hai vạn quân trực tiếp quy về quân lục chiến, lúc không có chiến tranh thì ở trên đất liền, có chiến tranh thì lên thuyền chiến đấu, như vậy có chủ soái không có thuyền biển để điều khiển.
Lưu Đạo Minh đề nghị như vậy không phải chỉ vì mỗi y, chính y đã thành một trong những chủ soái của ba nghìn thủy quân, y đang nói vì càng nhiều tướng sĩ khác, tại sao phải có loại đề nghị này, bởi vì thủy quân không có khả năng chỉ đóng quân trên đất đợi có chiến sự, còn có chuyện buôn bán trên biển và ích lợi của nghề đánh cá.
- Được, đề nghị của ngươi bổn vương chấp nhận, nhưng vì cân bằng quân lực, một nửa thuyền biển sẽ thuộc sở hữu của Bành Hồ quân, mà Bành Hồ quân cũng sẽ có một nửa số thuyền thuộc sở hữu của Bình Hải quân, các tướng sĩ tùy theo thuyền được sở hữu, ngoài ra sau này buôn bán trên biển, bổn vương sẽ bố trí quan khác đến quản lí, các ngươi không được vi phạm quân quy tư lợi.
Lục Thất nhượng bộ bình thản đáp lại.
- Vâng, chúng thuộc hạ đã hiểu.
Các tướng quân quy hàng đều chào theo nghi thức quân đội đáp ứng.