Kiêu Phong

Chương 123: Q.2 - Chương 123: Cơ hội




Phủ vệ thấy Lục Thất, lập tức lặng lẽ chắp tay làm lễ, tiếp đó giơ tay rút ra một ống trúc từ quân bao ở thắt lưng, im lặng đưa cho Lục Thất, Lục thất vội giơ tay ra lấy.

- Lục đại nhân, thư ta đã đưa tới rồi, ta sẽ nghi nghỉ ngơi, sáng mai ta tới lấy hồi âm, cáo từ.

Phủ vệ lãnh đạm nói, nói xong chắp tay, quay người bước đi.

Lục Thất thấy thế thầm lắc đầu, người này đại khái chỉ thích hợp làm thân vệ, không hiểu thói đời như thế, rất khó trở thành tướng quan thực quyền, tính tình quá lầm lì.

Lục Thất gọi Tào Nghị chờ, hắn mở ống trúc lấy ra một cuộn thư, mở ra xem xong, ánh mắt hắn có vẻ bất ngời, kế đó là cổ quái.

Vi Hạo sai người đưa thư khẩn cấp tới, nói cho hắn biết Đường Hoàng đột nhiên để Mạnh Thạch ra ngoài đảm nhiệm chức Thứ sử Nhiêu Châu, còn Vi Hạo cũng bị phóng ra ngoài giữ chức Trưởng sử Nhiêu Châu, dụng ý đưa thư của Vi Hạo chính là hỏi hắn có nhân tài nào dùng được không, nếu có thì nhân cơ hội sẽ cố gắng tiến cứ cho Mạnh Thạch.

Ví như binh dũng quân của Lục Thất, có thể để Mạnh Thạch đề bạt đưa đi Nhiêu Châu, trong thư nói rõ Đương Hoàng không cho Mạnh Thạch trở về kinh thành, hàm nghĩa là Đường Hoàng không cho Mạnh Taạch lấy người của Thái tử làm thuộc hạ.

Một hàm nghĩa khác có thể là Đường Hoàng cố ý gây khó dễ cho Mạnh Thạch, Mạnh Thạch không có cường thế thân tín đi theo, kết quả tới Nhiêu Châu chỉ sợ sẽ chẳng làm nên trò trống gì, thậm chí còn mất mạng, còn tình hình của Vi Hạo cũng tương tự như Mạnh Thạch, vì thế Vi Hạo phải kết thành quan thế với Mạnh Thạch.

Lục Thất xem xong thư, nhíu mày im lặng hồi lâu, thư của Vi Hạo nói là một cơ hội, có thể cũng sẽ kèm theo tai họa tồn tại, nếu Mạch Thạch có thể dùng binh dũng quân của hắn thì binh dũng quân sẽ đối mặt thẳng với nguy cơ của Nhiêu Châu, hơn nữa trong tương lai nếu để Đường Hoàng biết được cũng có thể là hậu họa vô cùng.

- Tào Nghị, ngươi lập tức đi huyện thành, mời Vương Chủ bộ đại nhân ra khỏi thành, ta sẽ đợi ngoài cửa thành tây một dặm, lệnh này ngươi cầm lấy đi.

Lục Thất quay đầu căn dặn, Tào Nghị phấn chấn tinh thần, đáp lại một tiếng bước lên nhận lệnh, quay người vội vã rời đi.

Lục Thất đi vào nhà trong tụ họp với các thê thiếp một lúc, sau đó cưỡi ngựa rời khỏi Vọng Giang Bảo, đi tới chỗ ngoài cửa thành phía tây một dặm chờ, dọc đường đi hắn nghĩ rất nhiều hơn thiệt, trong lòng đã có quyết định.

Khi đèn hoa vừa lên, xe ngựa của Vương Chủ bộ mới đập vào mắt Lục Thất, đợi đến khi Lục Thất lại gần, người bảo vệ xe lần lượt làm lễ chào hỏi với Lục Thất, Lục Thất cũng mỉm cười gật đầu đáp lại.

Vương Chủ bộ xuống xe, dáng vẻ ung dung liếc nhìn Lục thất, tự nhiên cùng Lục Thất bước đi hơn mười thước, sau đó mới nhìn hắn, e sợ hỏi:

- Thiên Phong, đã xảy ra chuyện gì sao?

Lục Thất lấy thư của Vi Hạo ra, Vương Chủ bộ nhận thư xem xong, kinh ngạc nói:

- Thiên Phong, vị Vi Hạo đại nhân này ta đã gặp qua, ngươi lại còn có quan hệ với ông ta nữa.

- Ta ở huyện Thạch Đại từng giúp Vi Hạo đại nhân giết thám quan Chu quốc, sau đó ta không khoe khoang, nhưng Vi đại nhân lại không quên chuyện lúc trước.

Lục Thất giải thích, quan hệ thông gia với Vi Hạo, hắn có thể giấu thì sẽ cố hết sức không nói.

Vương Chủ bộ gật đầu, hỏi:

- Thiên Phong, bức thư này ngươi nghĩ thế nào?

- Thiên Phong nghĩ rồi, điều này có lẽ là một cơ hội cho Trọng thúc, nhưng quá mạo hiểm, nếu Trọng thúc có chiếm lấy cơ hội, ta sẽ tiến cử Trọng thúc với Mạnh Thạch đại nhân, nếu Trọng thúc không muốn mạo hiểm, vậy thì binh dũng quân chỉ có thể theo Trọng thúc tới huyện Vạn Niên sống những này thái bình.

Lục Thất nói thẳng ra ý kiến.

Vương Chủ Bộ ngẩn ra, nghĩ một lát bèn nói:

- Thiên Phong, đây nên là cơ hội để ngươi đề bạt thuộc hạ, nếu ngươi tiến cử đám Đỗ Dũng, họ sẽ trở thành võ quan Châu nha, còn ngươi tiến cử ta, cơ hội được tiếp nhận không cao.

Lục Thất lắc đầu, trả lời:

- Trọng thúc, ta đã nghĩ cẩn thận rồi, quan trường hung hiểm, nếu không có Trọng thúc dẫn đầu, ta sẽ không để đám Đỗ Dũng tới chỗ Mạnh Thạch và Vi Hạo bán mạng đâu, thế không bằng đi huyện Vạn Niên sống yên ổn vài năm.

Vương Chủ bộ im lặng, lát sau mới lên tiếng:

- Thiên Phong, ngươi cho ta nghĩ đã, ngay mai sẽ trả lời ngươi.

- Trọng thúc, người đưa thư của Vi đại nhân sáng mai phải về gấp, ngàn vẫn nên quyết định bây giờ là hơn, thực ra lợi hại ta đã nghĩ tới rồi, lợi là có thể thăng quan cầm quyền, hại là quá hung nguy, hung nguy có hai phương diện, một là thế lực nguyên sinh của Nhiêu Châu, hai là Đường hoàng, tên Đường Hoàng đó cho ta cảm giá hành sự rất không định tính, ta lo một khi Mạnh Thạch đứng vững ở Nhiêu Châu, Đường Hoàng sẽ bất ngờ điều đi nơi khác giữ chức Thứ sử, khi đó sẽ lâm vào thế bị động.

Lục Thất phân tích một cách lý tính.

Vương Chủ bộ gật đầu, nghĩ một lát mới nói:

- Thiên Phong, ngươi nói hoàn toàn đúng, ta sợ nhất chính là tên Mạnh Thạch đó không ngồi lâu ở chức Thứ sử Nhiêu Châu, vậy sẽ lâm vào cảnh hai đầu đều không lấy lòng được, Nhiêu Châu là nơi Vũ Văn thị thẩm thấu rất nghiêm trọng, một khi đắc tội với Vũ Văn thị, hậu qủa rất đáng lo.

Lục Thất gật đầu đáp:

- Nói như vậy, Trọng thúc có khuynh hướng không mạo hiểm.

Vương Chủ bộ mỉm cười, trả lời:

- Mạo hiểm hay không, phải xem lợi ích thế nào, nếu có đủ lợi ích thì đáng mạo hiểm.

Lục Thất ngẩn ra, hỏi:

- Mấu chốt lợi ích của Trọng thúc là gì?

Vương Chủ bộ liếc nhìn Lục Thất, nói:

- Để ta mạo hiểm phải đáp ứng hai điều kiện, một là để ta trở thành Tham quân chính sự của Nhiêu Châu, hai là tên Mạnh Thạch đó sẽ tín nhiệm tiếp thu ý kiến quân chính của ta.

Lục Thất ngẩn ra, khó hiểu hỏi:

- Chức Tham quân chính sự, Thứ sử có quyền bổ nhiệm sao?

- Thứ sử có quyền bổ nhiệm Tham quân chính sự tạm thời, Tham quân chính sự không qua Lại bộ hạ văn gọi là quan Quyền tri, nói cách khác là Quyền tri Tham quân chính sự, trên thực tế, Tham quân chính sự là chức quan Biệt giá trước đây, về sau diễn biến thành Tham quân chính sự, chức Tham quân chính sự là nha quan phụ tá Thứ sử, có quyền thay Thứ sử trị quân thi chính, tương tự như Trung quân lệnh của ngươi.

Vương Chủ bộ giải thích một chút.

Lục Thất hiểu ra gật đầu, nói:

- Trọng thúc nếu giữ chức Tham quân chính sự, có phải không làm được Huyện thừa không.

- Không phải, Huyện thừa huyện Vạn Niên là bản quan của ta, nếu ta làm Quyền tri Tham quân chính sự thì vẫn sẽ là Huyện thừa Vạn Niên, có điều nếu Lại bộ hạ công văn sẽ là thăng quan chính thức, một khi chính thức thăng nhiệm, vậy sau này nếu điều ta dời khỏi Nhiêu Châu cũng sẽ đạt được tư cách kinh nghiệm lý lịch làm quan, trong đa số trường hợp sẽ được bổ nhiệm làm phụ quan châu khác, dầu gì cũng có thể làm quan ở kinh thành dưỡng lão.

Vương Chủ bộ giải thích.

Lục Thất gật đầu nói:

- Ta sẽ tiến cử cho Trọng thúc.

Vương Chủ bộ gật đầu, lại có chút tẻ ngắt nói:

- Thiên Phong, cha ta khi còn sống có chức quan lớn nhất là Tham quân chính sự, nếu ta có thể làm Quyền tri Tham quân chính sự, ta thật sự có thể động lòng.

Lục Thất gật đầu, trả lời:

- Chính là hung nguy quá lớn, một khi thất bại, chức Huyện thừa của Trọng thúc cũng sẽ không giữ nổi.

Vương Chủ bộ mỉm cười, lạnh nhạt nói:

- Thiên Phong, ngươi nghĩ rối rắm rồi, bất kỳ chuyện gì đều có điều được và điều mất, muốn thăng quan lại không muốn đắc tội người, đó là một kẻ ngu xuẩn chẳng làm nên trò trống gì.

Lục Thất đồng cảm gật đầu, nghe Vương Chủ bộ tiếp tục nói:

- Thực ra ta đi nhiệm chức Huyện thừa cũng là khởi bước gian nan, trên thực tế ta đi Nhiêu Châu không sợ mất chức, mà sợ mất mạng, giống như Triệu Huyện thừa vậy, bị người ta sai thích khách ám sát.

Lục Thất ngẩn ra, kế đó lặng lẽ gật đầu, Vương Chủ bộ cũng im lặng trong chốc lát rồi mới nói thêm:

- Thiên Phong, thực ra đạo lý một người xây dựng được thế lực rất đơn giản, chính là uy vọng và binh quyền chính thống, Nhiêu Châu là địa bàn của Vũ Văn thị, muốn đoạt được quyền thế, chỉ có thể dựa vào binh lực có thể dùng.

Lục Thất gật đầu, hỏi:

- Một điều kiện khác của Trọng thúc chính là bảo Mạnh Thạch đại nhân giao cho binh quyền sao?

Vương Chủ bộ lắc đầu, trả lời:

- Tham quân chính sự chỉ có quyền trị quân, không thể điều binh và thống quân, vì thế ta vì tự bảo vệ mình, chỉ có thể đi binh quyền sở hữu của thiên môn.

Lục Thất nghe thế giật mình, nói:

- Trọng thúc, Thứ sử có quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm Huyện úy hộ quân.

Vương Chủ bộ mỉm cười, ánh mắt tán dương nhìn Lục Thất:

- Ta sắp là Huyện thừa Vạn Niên, sau khi tới nhậm chức lấy được quan ấn thì sẽ có thể dâng thư xin Thứ sử bổ nhiệm Huyện úy hộ quân.

Lục Thất ngẩn ra, kinh ngạc nói:

- Thứ sử không thể trực tiếp bổ nhiệm chức Huyện úy hộ quân ư.

Vương Chủ bộ gật đầu, trả lời:

- Thứ sử không thể trực tiếp bổ nhiệm, phải có công văn tiến cử của quan huyện mới có thể bổ nhiệm, nói cách khác quyền lực của Thứ sử có rất nhiều quan quy chế ước, nếu tên Mạnh Thạch đó tới Nhiêu Châu, chỉ dựa vào thế lực của một mình y, căn bản sẽ không có đủ quyền lực đấy, thế nào là quan uy, chính là trong tay có đủ vũ lực thi hành mệnh lệnh, Thứ sử không có vũ lực, quan vị của ông ta có lớn thế nào cũng chỉ là sự bài trí vô dụng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.