Kiêu Phong

Chương 34: Q.3 - Chương 34: Cố nhân không ngờ đến




Tiếp đó, Lục Thất và Trương Hồng Ba ăn ý hợp tác, Trương Hồng Ba dùng thương giáo công kích, đại thương của Lục Thất lại công kích một cách kỳ bí, mắt thấy đám giáp vệ từng tên từng tên một bỏ mạng tại chỗ.

Mùi máu tanh tràn ngập bầu không khí, Lục Thất có chút mệt mỏi, vươn vai. Cứ coi như hắn có trúc thư công pháp có thể khôi phục thể lực nhưng loại khôi phục đó chỉ là tăng sức chiến đấu, còn nếu thể lực thật sự bị hao tổn thì không phải là trong mười giây có thể khôi phục lại.

- Cảm ơn ngươi! Sao ngươi lại có thể đến cứu chúng ta?

Trương Hồng Ba tay nắm chặt thương giáo, thân thể hơi run rẩy hỏi. Y bị thương, dưới sức lực chiến đấu lâu dài thì rõ ràng là chưa thể hồi phục nhanh được.

- Có người bảo ta đến nên ta liền đến ngay! Ngươi đừng hỏi ta là ai đã dặn dò, ta không biết đâu!

Lục Thất thản nhiên đáp lại.

Trương Hồng Ba ngẩn ra, tiện đà gật đầu. Lục Thất nhìn về phía thi thể của đám giáp vệ, nói:

- Đám người này là Kiêu Kỵ vệ! Ngươi xem nên xử lý như nào?

- Ngươi nói xem?

Trương Hồng Ba hỏi ngược lại.

Lục Thất cười cười, đáp lại:

- Đám người này là sơn tặc, ta muốn một ít khôi giáp và binh khí này.

Trương Hồng Ba ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Lục Thất, nói:

- Khôi giáp binh khí của những kẻ này mà ngươi dám cầm lấy để dùng sao?

- Về sau sẽ dùng đến, hơn nữa nếu không lột những binh giáp này ra thì ta có thể gặp phiền phức. Hình như ta nghe thấy trong rừng có tiếng ngựa hí.

Lục Thất bình thản nói, nói xong đi vào một khu rừng trúc, Trương Hồng Ba cũng đi vào theo.

Vừa vào rừng trúc, Lục Thất quay đầu lại nói:

- Các ngươi thật sự rất may mắn!

Trương Hồng Ba gật đầu, thật không ngờ lại có mấy chục con ngựa ở trong rừng, trên mỗi con đều chất trọng cung và điêu linh tiễn. Y nói:

- Những kẻ đó muốn bao vây bọn ta nên cố ý lại gần nói muốn kiểm tra. Bọn chúng sợ ta thấy tình thế không ổn mà cưỡi ngựa bỏ chạy nên đã chém vào chân ngựa khi ngựa không phòng bị.

Lục Thất gật đầu, nói:

- Vậy bọn chúng cũng là những kẻ ngu xuẩn, chúng hoàn toàn có thể để lại mười tên bao vây bên ngoài và dùng cung tên để tấn công.

- Bọn chúng là Kiêu Kỵ vệ, ngươi không phát hiện ra sao? Đấu pháp của chúng là tán đấu bộ chiến, chiến lực đơn binh của mỗi kẻ trong số đó đều rất dũng mãnh nhưng lại thiếu trận công thuần thục. Trên thực tế, bọn chúng là những thị vệ đã ở lâu trong hoàng cung.

Trương Hồng Ba nói.

Lục Thất ngẩn ra, gật đầu, lại nghe thấy Trương Hồng Ba nói:

- Kiêu Kỵ vệ là vệ quân trung thành với Hoàng đế nhất, trong sạch hơn Thiên Ngưu vệ rất nhiều, thành phần tạo nên Thiên Ngưu Vệ rất phức tạp.

Lục Thất nghe xong thì gật đầu, tiếp đó chuyển toàn bộ thi thể vào trong rừng, còn thuộc hạ đã thiệt mạng của Trương Hồng Ba thì được đặt trực tiếp trên lưng ngựa.

Trong trận ác chiến, mười hai hộ vệ của Trương Hồng Ba chỉ còn có ba người, và họ đều đã bị thương, thật trùng hợp là hai người trong số đó Lục Thất đã từng gặp rồi. Có thể sống sót đến lúc cuối cùng như này thì tất nhiên là cao thủ rồi, một thuộc hạ thương nặng hơn một chút thì đánh xe lên trước trăm thước để đợi.

Sau một lúc, Lục Thất giấu kỹ mười bộ binh giáp ở chỗ sâu một trăm thước trong rừng trúc. Hắn không thể làm không công được, mười bộ binh giáp, cung tên và vũ khí đều cần trang bị cho thuộc hạ Hôi Ưng.

Những chiến lợi phẩm khác đều thuộc về Trương Hồng Ba. Trương Hồng Ba cũng dám lấy, mấy chục con ngựa đã gấp rút chạy đi, men theo đường lớn đi về hướng đông. Lục Thất cũng hiểu được, Trương thị vốn là quân phiệt độc lập, hành động chém giết của Đường Hoàng không thể nói rõ ràng được, sau này chắc hẳn cũng không dám truy cứu đến cùng.

Nhìn đám người Trương Hồng Ba đi xa, Lục Thất cũng không dám trì hoãn mà cưỡi ngựa trở về luôn. Nhưng lần này trở về, hắn đi vòng vèo, hơn nữa hắn đến nơi ẩn nấp của Hôi Ưng, là một trấn nhỏ hơi khuất nẻo ở Thập Lý pha.

Trên đường đi, Lục Thất đã thất đức đánh một người nông dân ngất xỉu, lột áo người đó rồi mặc vào mình. Quần áo dính máu trên người thì hắn buộc đá cho trôi sông, còn ngựa chiến mà hắn cưỡi thì hắn cũng giết rồi chôn ở trong rừng.

Lục Thất xử lý xong các tang vật rồi mới đi bộ đến Thập Lý pha, trên đường đi, tâm trạng của hắn rất lo lắng. Lúc ra khỏi thành cũng không biết quan binh có ấn tượng gì với hắn không, ngoài ra lúc hắn không ở tú trang thì có người nào đến tìm không. Không còn cách nào khác, gặp phải chuyện này, hắn chỉ có thể trong tình trạng bị ép buộc.

Trước lúc hoàng hôn, Lục Thất cũng về tới tú trang, hắn thở phào nhẹ nhõm khi không có ai đến tìm trong lúc hắn đi vắng. Sau đó hắn lại rời tú trang quay về phủ Công chúa, tất nhiên những chuyện xảy ra ban ngày, hắn cũng không dám nói với ai.

Ở phủ Công chúa, lần đầu tiên Lục Thất có cảm giác kinh hãi mất ngủ, thậm chí sáng sớm hôm sau, hắn có nỗi kích động muốn trốn chạy. Nếu như không vì vướng bận người nhà thì có lẽ hắn thật sự sẽ rời khỏi kinh thành.

Lục Thất đến tú trang với nỗi lo trong lòng. Khi mặt trời lên cao, đột nhiên có một người đến khiến Lục Thất cảm thấy bất ngờ, thật không ngờ đó là Nhị tổng quản của phủ Công bộ Thị lang mà trước đây hắn đã từng gặp.

Thấy vẻ mặt bất ngờ của Lục Thất, Nhị tổng quản béo mập đó cung kính thi lễ nói:

- Tiểu nhân tham kiến Lục đại nhân. Lục đại nhân còn nhớ tiểu nhân không?

Lục Thất lấy lại tinh thần, vội mỉm cười nói:

- Là Nhị tổng quản, sao ta lại không nhớ được chứ?

- Ở trước mặt đại nhân, tiểu nhân không dám là tổng quản gì cả. Nếu như đại nhân không coi là người ngoài thì xin cứ gọi tiểu nhân là Triệu Thăng là được rồi!

Nhị tổng quản cung kính đáp lại.

Lục Thất nghe xong đúng là không quen lắm, mỉm cười nói:

- Ta vẫn muốn gọi là Nhị tổng quản hơn. Sao Nhị tổng quản lại đến gặp ta thế này, có chuyện gì không?

Nhị tổng quản liếc nhìn Lục Thất một cái, thấp giọng nói:

- Lục đại nhân! Chuyện đại nhân đến phủ Công bộ Thị lang để cầu tiến trước đây, Thị lang đại nhân nhà nô tài thật sự không biết. Nay đại nhân đã biết rồi và cũng trách Tam phu nhân đã làm hỏng việc.

Lục Thất ngẩn ra, hắn nghe giống như “ý ở ngoài lời” vậy, vị Nhị tổng quản này dường như là đến giao hảo. Hắn cố ý kinh ngạc nói:

- Chuyện ta đến cầu xin, nhưng Tam phu nhân lại không nói cho Thị lang đại nhân sao?

- Vâng! Lục đại nhân là do tộc huynh của Thị lang đại nhân tiến cử. Nếu như đại nhân biết thì chắc chắn sẽ trọng dụng Lục đại nhân đấy ạ!

Nhị tổng quản vội nói.

Lục Thất gật đầu, nói:

- Đáng tiếc là ta không có duyên được phục vụ Thị lang đại nhân rồi.

- Đại nhân nói là đại nhân cũng rất phiền não, giờ đây Lục đại nhân đã là Phò mã Ngô thành, tất nhiên không thể để đại nhân nhà tiểu nhân bù đắp được hối tiếc.

Nhị tổng quản ôn tồn đáp lại.

Lục Thất nghe xong thật sự muốn đá một phát bay ra ngoài. Chuyện Công bộ Thị lang hại hắn, tất nhiên ở Trì Châu hắn cũng biết được, sau này nếu có cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ ra tay báo thù.

- Xin Nhị tổng quản quay về nói với Thị lang đại nhân, sự yêu mến nâng đỡ của đại nhân, Thiên Phong xin ghi tạc trong lòng.

Lục Thất nhẫn nhịn, mỉm cười đáp lại.

Vẻ mặt của Nhị tổng quản lập tức hớn hở vui mừng. Lần này ông ta đến đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị sỉ nhục, ông nghĩ rằng Lục Thất trở thành Phò mã quý nhân rồi thì sẽ dùng uy phong đối đãi ông ta, nhưng thật không ngờ “tên tiểu tử” đó có thể vẫn khiêm tốn như vậy.

- Lục đại nhân! Lần trước tiểu nhân có nghe ngài nói đang tìm một người con gái tên Linh Nhi!

Nhị tổng quản nói.

Vẻ mặt Lục Thất lập tức biến đổi, vội nói:

- Là Bạch Linh Nhi, ông có biết nàng ấy ở đâu không?

Nhị tổng quản cười khổ nói:

- Bạch Linh Nhi thì tiểu nhân chưa từng nghe nói.

Lục Thất nghe xong lập tức cảm thấy não nề, hắn nhìn Nhị tổng quản, lạnh lùng nói:

- Vậy ông đến để đùa bỡn ta sao?

- Không! Không! Không phải như vậy đâu ạ! Là Tam phu nhân biết ngài đang tìm Bạch Linh Nhi, vì vậy đã cố ý điều tra tất cả thiếp nô trong phủ, kết quả là có hai người con gái tên Linh. Vì vậy Tam phu nhân lệnh cho tiểu nhân đến đây để Lục đại nhân nhận, xem xem có phải là người Lục đại nhân đang tìm không?

Nhị tổng quản vội giải thích. Ông ta thấy Lục Thất lạnh lùng nói thì bị dọa đến mức trán đầy mồ hôi.

Lục Thất ngẩn ra nhưng cũng hiểu được, Công bộ Thị lang đang muốn xây dựng quan hệ hữu hảo với mình, nghĩ là Đường Hoàng nâng đỡ phủ Công chúa rồi lại giao cho thực lực quân quyền, khiến Công bộ Thị lang cảm thấy không nên kết thù lâu dài, vì vậy chủ động sai người đến bày tỏ thiện ý.

- Người đang ở đâu?

Lục Thất hỏi, trong lòng hắn ôm tia hy vọng.

- Ở ngoài tú trang, thưa đại nhân!

Nhị tổng quản vội cung kính đáp lại, những lời nói lạnh lùng của Lục Thất khiến ông ta trong chốc lát đã hiểu được, người trước mắt giờ đây đã là đại quý nhân rồi.

Lục Thất im lặng, Nhị tổng quản vội biết điều nói:

- Đại nhân! Xin hãy đi theo tiểu nhân!

Hai người cùng đi ra khỏi tú trang, quả nhiên có một chiếc xe đã dừng ở bên ngoài. Nhị tổng quản nhanh bước đến bên cạnh xe, giơ tay mở cửa xe, sau đó dời bước nghiêng mình, khom lưng quay đầu nhìn Lục Thất. Bộ dạng cung kính đó thoáng như Lục Thất là chủ nhân của ông ta vậy.

Lục Thất với vẻ mặt bình tĩnh đi đến trước cửa xe, hắn nhìn vào trong xe thì chỉ thấy trong đó có hai người con gái đẹp mặc váy trắng. Vừa nhìn thấy Lục Thất, hai mỹ nhân ngượng ngùng mỉm cười, thần thái tao nhã nhìn Lục Thất. Lục Thất sau khi nhìn xong thì gật đầu, sau đó dời đó ba bước.

Nhị tổng quản vội bước nhanh theo, Lục Thất quay đầu cười nhạt nói:

- Thay ta tạ ơn Thị lang đại nhân!

Nhị tổng quản lập tức mặt mày hớn hở, gật đầu nói:

- Lục đại nhân yên tâm, tiểu nhân sẽ quay về bẩm báo với đại nhân như vậy!

Lục Thất gật đầu, lại nói:

- Nhưng ta có một thỉnh cầu, xin hãy chuyển lời đến Thị lang đại nhân.

- Xin đại nhân cứ nói!

Nhị tổng quản vội đáp lại.

- Ta nhớ ông đã từng nói, Thị lang phủ có tám người con gái từ huyện Thạch Đại đến. Ta muốn mua những người đó, mong Thị lang đại nhân có thể đồng ý.

Lục Thất bình thản nói.

Nhị tổng quản lập tức giật mình, nhìn Lục Thất mấy giây rồi mới nói:

- Đại nhân muốn có tất cả những người con gái đến từ huyện Thạch Đại sao?

Lục Thất gật đầu, nói:

- Ta muốn mua chứ không phải là yêu cầu đưa người!

Nhị tổng quản do dự một chút, thấp giọng nói:

- Điều đó chỉ e là khó thành!

- Ông chỉ cần về bẩm báo như vậy, còn tự Thị lang đại nhân sẽ quyết định.

Lục Thất cười nhạt, nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.