Kiêu Phong

Chương 77: Q.2 - Chương 77: Công dụng của Thiên Ngưu




Lục Thất gật đầu, vậy cũng đỡ phiền phức, lại hỏi:

- Các quan Thiên Ngưu Vệ có những cấp bậc nào?

- Thiên Ngưu Vệ chia làm hai phủ tả hữu, tôi và đại nhân thuộc Hữu Thiên Ngưu. Quan văn Thiên Ngưu Vệ phủ không nhiều lắm, lớn nhất là Trưởng sử và Chủ bộ, những người khác đều là tiểu quan lại. Võ quan thì nhiều nhất, có bốn chức quan là Đại tướng quân, Tướng quân, Giáo úy và Đội trưởng, dưới nữa là vệ quan phổ thông.

Người đàn ông gầy ôn tồn trả lời.

Lục Thất gật đầu, lại nghe người đàn ông gầy nói:

- Số lượng mỗi một cấp võ quan đều không chừng, ví dụ như chức quan Đại tướng quân và Tướng quân, Hoàng Đế Bệ hạ sẽ tứ phong kiêm làm đại thần tâm phúc, có thể ra vào cung cấm, nhưng đây chẳng qua là hư chức, đại nhân gặp mặt chỉ cần tôn kính là được, không cần nghe lệnh làm việc.

Lục Thất gật gật đầu, người đàn ông gầy lại tiếp tục nói:

- Theo chức phận thì Thiên Ngưu Vệ chia làm ba loại, Thiên Ngưu Túc vệ là hộ vệ cho Hoàng Đế Bệ hạ, Thiên Ngưu Dực vệ cũng trực thuộc Hoàng Đế Bệ hạ, khi Thái Tử hoặc hậu phi đi ra ngoài, đều là do Hoàng Đế Bệ hạ ra lệnh cho một vài Thiên Ngưu Dực Vệ hoặc Thiên Ngưu Huân vệ đi theo, mà Thiên Ngưu Huân vệ chủ yếu là cấm quân giữ thành, thường là cùng với Kiêu Kỵ vệ quân giữ thành, nhưng người của hai vệ không thể thân cận với nhau.

Lục Thất ngẩn ra, kinh ngạc nói:

- Thiên Ngưu Dực Vệ không thuộc về Thái tử điện hạ?

- Đương nhiên không, Thiên Ngưu Vệ là thân quân của Hoàng Đế Bệ hạ, tuy nhiên an nguy của Thái Tử chủ yếu là do Thiên Ngưu Dực Vệ đảm đương, cho nên Thái tử điện hạ đương nhiên có quyền chỉ huy nhất định đối với Thiên Ngưu Dực Vệ.

Người đàn ông gầy cười nhạt giải thích.

Lục Thất nghe vậy cảm thấy Thái tử điện hạ cũng không có quân quyền trực tiếp, quân quyền đều nằm trong tay của Hoàng đế, vị trí Thái Tử không khỏi có chỗ khó khăn.

- Thiên Ngưu Dực Vệ đã không thuộc về Thái tử điện hạ, vậy thì tại sao Thái tử điện hạ có thể ban chức vụ cho ta chứ?

Lục Thất khó hiểu hỏi.

- Thái tử điện hạ dù sao cũng là Thái tử điện hạ Đại Đường, ở bên ngoài có thể ban quan một vài Thiên Ngưu Vệ cũng không coi là vượt quyền.

Người đàn ông gầy cười nhạt trả lời.

Lục Thất hiểu gật đầu, hiểu được Hoàng đế tuy rằng nắm quân quyền Thiên Ngưu Vệ, nhưng đối với Thái Tử cũng không quá mức hà khắc, dù gì cũng phải cho Thái Tử tôn uy vừa phải, hắn cũng hiểu được tại sao Thái Tử phải qua loa ban cho hắn chức quan Thiên Ngưu Vệ, bởi vì cơ hội Thái Tử có thể ban ân cũng không nhiều, mà hắn cũng coi như người hữu dụng, tương đối mà nói cũng không chướng mắt.

- Lão huynh, Thái tử điện hạ bao nhiêu tuổi?

Lục Thất ôn tồn hỏi.

- Thái tử điện hạ hai mươi tuổi.

Người đàn ông gầy ôn tồn trả lời.

Lục Thất ngẩn ra, gật gật đầu, cười nói:

- Vẫn còn chưa biết quý danh của lão huynh nữa.

Người đàn ông gầy lắc đầu, nói:

- Tên của tôi đại nhân không nên biết đến, đại nhân cũng đừng nói với người khác là đã gặp tôi.

Lục Thất ngẩn ra, hiểu được gật đầu, lại nghe người đàn ông gầy nói:

- Đại nhân vẫn luôn ngồi ở nơi này sao?

Lục Thất gật đầu, nói:

- Ta chỉ là quan quyến hộ tống, không cần phải đi vào trong nhà, đi theo vào ta sẽ không được tự nhiên, không bằng đến nơi này.

Người đàn ông gầy gật đầu, nói:

- Tôi cho đại nhân một lời khuyên, sau này không cần dùng chức quan Thiên Ngưu Giáo Úy đường hoàng làm việc, nếu không sẽ dễ mang đến phiền toái.

Lục Thất ngẩn ra, gật đầu nói:

- Ta nhớ kỹ, đa tạ.

Người đàn ông gầy gật đầu, thi lễ, nói:

- Cấp dưới còn có chuyện, cáo từ.

Lục Thất cũng đáp lễ nói:

- Lão huynh đi bình an.

Người đàn ông gầy đứng dậy đi rồi, lúc này tiểu nhị mới đưa rượu và thức ăn tới, Lục Thất tự rót rượu, yên lặng ăn uống, hiện tại hắn và Thái Tử có quan hệ, thực sự không biết ngày sau là họa hay là phúc, chỉ có thể là đi bước nào hay bước nấy.

Sau giờ ngọ, phu xe đến tửu điếm Phúc Lai tìm Lục Thất ngồi xe rời khỏi trấn Thạch Kiều. Trong xe, Lục Thất thuật lại chuyện về người đàn ông gầy, nói rõ chính là người mà Thái Tử phái tới. Tiểu Phức nghe xong, kinh ngạc nhìn Lục Thất một hồi lâu, Lục Thất bị nhìn đến nóng mặt, đành phải hỏi Tiểu Phức việc này có thuận lợi hay không?

Đôi mắt đẹp của Tiểu Phức nhìn xuống, nói với Lục Thất rất không thuận lợi, chỉ có bảy người tình nguyện ở lại. Cha anh của Đỗ Lan Nhi ở lại, lại thêm ba người là vì cha anh của Đỗ Lan Nhi mà ở lại, cũng chỉ có thêm hai người tự nguyện ở lại làm hộ vệ, nhưng hai người này gia cảnh khá bần cùng.

Lục Thất không nói gì thêm, chỉ nói nơi ở của huynh trưởng hắn, sau đó hai người vẫn im lặng cho đến khi tới gần kinh thành, Tiểu Phức mới nhìn Lục Thất, dịu dàng nói:

- Ngài, có phải hối hận đã cứu ta hay không?

Lục Thất nghe ngẩn ra, giương mắt nhìn Tiểu Phức, hai người nhìn nhau trong chốc lát, hắn mỉm cười, nói:

- Chuyện cứu nàng, ta vĩnh viễn cũng sẽ không có cái gì hối hận.

- Có thật không vậy?

Tiểu Phức dịu dàng nghi ngờ.

Lục Thất bình thản nhìn xuống, nói:

- Có lẽ là nàng nhỏ tuổi hơn ta, ta xem nàng là muội muội của ta, không cần lại hỏi câu ngốc như vậy.

Tiểu Phức im lặng, một lát sau lại dịu dàng nói:

- Ngày đó nếu như không có Tống Ngọc Nhi, ngài sẽ làm như thế nào?

Lục Thất ngẩn ra giương mắt nhìn, thấy được một đôi mắt đẹp dịu dàng, trong lòng của hắn theo bản năng khác thường, nhìn trong chốc lát, hắn lắc đầu buông xuống mi mắt, nói:

- Có lẽ, nàng sẽ không trở về được.

Tiểu Phức thấp đầu im lặng, Lục Thất cũng vì câu nói này mà sinh lòng buồn bã, hắn muốn hỏi phu quân của Tiểu Phức là quan gì ở Ung Vương Phủ, nhưng ngẫm nghĩ một chút liền thôi, tội gì đi tìm phiền não. Đi một mạch đến Đông Thành môn, Lục Thất xuống xe, Tiểu Phức cũng chỉ khi hắn xuống xe mới duỗi đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt ra một chút.

Xuống xe Lục Thất không dám dừng lại đứng nhìn mà trực tiếp cất bước trở về Tú trang.

Sáng ngày thứ hai, hắn rời khỏi Tú trang đi đến chỗ của huynh trưởng, kết quả chỉ thấy một mình huynh trưởng. Vừa thấy Lục Thất, Lục Thiên Hoa vội vàng kéo lấy Lục Thất hỏi chuyện, Lục Thất an ủi huynh trưởng không cần lo lắng, Đỗ Lan Nhi được một vị quý nhân nhận đi là chuyện tốt, có thể từ đào nô biến thành thân phận hợp pháp, ngày sau có thể đường hoàng gả cho huynh trưởng làm thiếp, Lục Thiên Hoa lúc này mới yên lòng.

Sau khi Lục Thất kể lại chuyện thăm viếng, Lục Thiên Hoa lại có chút băn khoăn, dù sao thì y cũng không thể làm gì cả, vẫn là theo Lục Thất, cùng đi tìm anh vợ, hai người ở trong thành tìm kiếm suốt 3 giờ, qua buổi trưa mới tìm được chỗ của anh vợ, nơi kho Võ khí công sở.

Chỗ của anh vợ, nơi kho Võ khí công sở là nơi chuyên quản lý khôi giáp, phải nói là một trọng kho quân sự, nhưng mà nha môn thì chẳng được béo bở bao nhiêu, anh vợ thân là giám sự kho Võ khí công sở, cũng không phải chủ quan, cấp trên lại còn có Công sở chính.

Thấy Lục thị huynh đệ tìm đến khiến anh vợ vô cùng bất ngờ, giật mình nhìn kỹ một hồi lâu mới phản ứng lại. Bọn họ đã năm sáu năm không gặp, chủ yếu là vì anh vợ luôn luôn ở tại kinh thành, đều là do người cha Chu cử nhân không cho y trở về, nguyên nhân rất đơn giản, một là trên đường có nhiều nguy hiểm, hai là thiếu bạc, không có mặt mũi nào mà về gia hương.

Anh vợ tên là Chu Vân Kỳ, tuổi cũng đã ba mươi rồi, dáng dấp cũng coi như nho nhã, chỉ có điều tinh thần rõ ràng uể oải, nhìn có chút già. Anh vợ sau khi gặp huynh đệ Lục Thất, lập tức cười vui vẻ, nói dăm ba câu rồi trở về kho nhờ người, qua một hồi lâu đi ra, sắc mặt vô cùng khó coi, xấu hổ nói với Lục thị huynh đệ, Công sở chính không đồng ý cho đi, chỉ có thể sau khi xong việc mới được gặp lại.

Lục Thất thấy vậy nhíu mày, có thể thấy rõ ràng anh vợ làm ở kho Võ khí công sở không được tốt, hắn suy nghĩ một chút, giơ lên Thiên Ngưu Đao, bỏ vải bố bọc bên ngoài ra, đưa tay chỉ một gã thủ binh ở cửa kho, lạnh nhạt nói:

- Ngươi lại đây.

Tên thủ binh kia không hiểu đi tới, nhìn Lục Thất một thân áo lam, không vui nói:

- Ngươi nói cái gì?

Lục Thất đưa Thiên Ngưu Đao, lạnh nhạt nói:

- Bản quan có chuyện muốn hỏi Chu đại nhân, ngươi cầm đao này đến hỏi Công sở chính đại nhân, được hay không được?

Gã thủ binh kia cả kinh nhìn đao, chần chừ một chút giơ tay tiếp đao xoay người đi, gã thủ binh vừa đi, Chu Vân Kỳ kinh nghi nói:

- Thất đệ, đao kia của ngươi, là Thiên Ngưu?

Lục Thất ngẩn ra, gật gật đầu, nói:

- Tiểu Thất là Giáo Úy Thiên Ngưu, đại huynh nếu nhận biết, vậy hay là quay về kho nói một chút, ta cũng không muốn gây phiền toái cho đại huynh.

Chu Vân Kỳ kinh sợ liếc nhìn Lục Thất một cái, vội xoay người đi, Lục Thiên Hoa quái lạ hỏi:

- Đao này của đệ, là chuyện gì xảy ra?

- Là đệ mới có được đấy, tên của đao là Thiên Ngưu, nói cách khác, Tiểu Thất có chức quan trong Thiên Ngưu Vệ quân, là một vệ quan thuộc về hoàng cung, thân mình hẳn là không có gì quyền uy, nhưng hù dọa tiểu quan kho Võ khí công sở, vẫn là có thể đấy.

Lục Thất nghiêng đầu nhỏ giọng giải thích.

Lục Thiên Hoa nghe xong, cũng là dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Lục Thất, Lục Thất cười cười, tâm tình của hắn cũng thật là tốt, mặc dù là họa phúc không chừng, nhưng ở trong lòng hắn cũng có cảm kích ít nhiều đối với Thái Tử đã chiêu hiền đãi sĩ.

Một lát sau, Chu Vân Kỳ đi ra, ánh mắt cảm thán nhìn Lục Thất liếc mắt một cái, hai tay dâng lên Thiên Ngưu ngự đao, Lục Thất lễ phép vội vàng đưa hai tay tiếp trở về, sau khi cho vào lớp vải bố một lần nữa, huynh đệ ba người rời khỏi kho Võ khí công sở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.