Kiêu Phong

Chương 130: Q.4 - Chương 130: Công tâm




Hữu tướng giương mắt nhìn Lục Thất, lạnh nhạt nói:

- Thái tử điện hạ trở về kinh thành, ngươi biết không?

- Tại hạ biết, lúc trước ở Giang Ninh tại hạ đã bái từng kiến Thái tử điện hạ, cũng đã khuyên Thái tử điện hạ trở về Giang Ninh. Chỉ là Thái tử điện hạ trong lòng sợ Chu Quốc nên mới không chịu trở về. Tuy nhiên cứ trốn tránh ắt sẽ làm Bệ Hạ buồn phiền. Bệ Hạ một lòng đợi Thái tử điện hạ chủ động giải ưu.

- Lão hủ biết, ngươi và Thái tử điện hạ rất thân gần.

Hữu tướng hạ giọng nói.

- Không chỉ tại hạ thân gần với Thái tử điện hạ, tướng quân cũng thân cận đấy thôi. Lúc ở Ngạc Châu tại hạ thi hành quân lệnh, rời khỏi khu chinh chiến Kinh Châu, nếu không phải Vũ Văn thị tạo phản, cục diện Đường quốc hiện giờ sẽ là đại bất đồng.

Lục Thất có chút tiếc nuối nói.

- Đại bất đồng? Hay cho cách nghĩ của tướng quân?- Hữu tướng nhẹ giọng hỏi.

- Nếu không có Vũ Văn thị tạo phản, Đường quốc có thể là chiến bại dưới Sở quốc. Từ khi ở Tây Bộ, Đường quốc đã cầm giữ hơn mười vạn binh lực, khi đó có thể lấy Kinh Châu làm chiến lược tuyến đầu, uy hiếp Chu quốc. Đó cũng là kết quả chiến lược mà Lâm đại nhân nhiều năm hi vọng đạt được.

Lục Thất bình thản nói.

- Các ngươi muốn ủng binh tự trọng ở Tây Bộ ư?

Hữu tướng lạnh lùng hỏi.

- Không phải chúng ta ủng binh tự trong ở Tây Bộ, mà sẽ do Thái tử điện hạ chủ trì Tây Bộ. Bổn tướng cũng không muốn tạo phản mà hy vọng Đường quốc có thể lấy được cường thịnh, hy vọng Hoàng đế thống trị Đường quốc một lần nữa.- Lục Thất bình thản trả lời.

- Các ngươi định lập Thái Tử lên ngôi sao?

Hữu tướng lạnh nhạt nói.

- Không có, ý của tại hạ là muốn lập thành đông tây phân trị, phía đông do quốc chủ bệ hạ tiếp tục gây sức ép làm hao tổn. Tây Bộ do Thái tử điện hạ xây dựng tương lai cường thịnh. Thái tử điện hạ tuy rằng nho nhã yếu đuối, nhưng Thái tử điện hạ tín nhiệm tại hạ và tướng quân. Quân thần một lòng, mới là hòn đá tảng xây dựng cường thịnh.- Lục Thất bình thản nói.

- Quả thực là đại nghịch bất đạo.

Hữu tướng phiền não trách mắng.

- Cho dù là đại nghịch bất đạo, cũng tốt hơn việc để Đường quốc đi vào chỗ diệt vong. Chẳng lẽ Hữu tướng đại nhân nguyện trở thành tướng mất nước.

Lục Thất đối chọi gay gắt lạnh lùng nói.

- Ngươi, ... . . .

Hữu tướng tức giận nhìn chằm chằm Lục Thất.

- Đại nhân, hiện giờ Đường quốc chỉ có bốn châu vực, nhưng quốc chủ bệ hạ vẫn nhất quyết độc hành, không biết tỉnh ngộ lại nghi kỵ lương thần. Hơn nữa còn lẫn lộn đầu đuôi, ngu ngốc trị quốc, lúc này chẳng những không nghĩ giải quyết quân nhu làm đầu, ngược lại kiệt lực vì cung phụng Chu quốc mà cướp đoạt. Chu quốc là quốc gia hung ác, chẳng lẽ cứ cung phụng thì sẽ không đột kích Đường quốc sao?

Lục Thất giận dữ hỏi.

- Ngươi, ngươi cút đi.

Hữu tướng phẫn nộ điểm chỉ, khuôn mặt bất ngờ đỏ bừng.

- Phụ thân.

Con trai cả Hữu tướng đứng một bên kinh hoàng kêu gọi.

Lục Thất đứng dậy, chắp lễ nói:

- Nếu Hữu tướng đại nhân cho rằng cung phụng Chu quốc là đúng, chúng ta không cần nhiều lời, cáo từ.

Lục Thất xoay người tự đi ra, Hữu tướng mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm bóng lưng của Lục Thất, trong khoảnh khắc, thân thể suy sụp mềm nhũn xuống, đứa con Hữu tướng kinh hãi vội bảo tìm thái y. Lý Quốc Chủ cố ý để cho một thái y lưu tại tướng phủ để có thể xem bệnh bất cứ lúc nào.

Lục Thất tự rời khỏi tướng phủ, quay đầu lại lạnh lùng liếc mắt một cái. Hắn đã cố ý chọc cho Hữu tướng nổi giận. Lúc trước trong sảnh, hắn phát hiện vũ khí sau bức tranh, trong lòng đã nổi lên sát khí. Hữu tướng tại Đường quốc là năng thần hiếm thấy, uy vọng cũng cực cao, mặc dù mắc bệnh liệt giường, nhưng đối với quyết sách của triều đình Đường quốc vẫn có sức ảnh hưởng lớn như cũ, là trụ cột hết sức quan trọng của Đường quốc.

Chờ Tiểu Phức đi ra, phu thê trở về Quận chúa phủ.

Ngày hôm sau, Giang Ninh liền truyền ra một lời đồn, Hữu tướng đại nhân triệu Lục Thiên Phong tới phủ chỉ trích, Lục Thiên Phong không nên ủng binh tự trọng, yêu cầu Lục Thiên Phong đem phân chia năm vạn quân lực phân về Đường quốc.

Kết quả không ngờ Lục Thiên Phong lại chỉ trích Hữu tướng không thông quân sự, đem quân sự trở thành bàn cờ Triệu Quát, còn chỉ trích Hữu tướng không ủng hộ lấy quân nhu làm đầu, ngược lại kiệt lực vì cung phụng Chu quốc mà phí sức. Chu quốc là quốc gia hung bạo chẳng lẽ cung phụng thì sẽ không đột kích Đường quốc sao?

Trên dưới Giang Ninh rất nhanh đều biết rằng Lục Thiên Phong làm cho bệnh Hữu tướng tức phát ngất đi. Nhưng mà đối với xung đột giữa Lục Thiên Phong và Hữu tướng, cũng tạo thành rất nhiều cái cớ cho nhiều quan điểm chính trị. Với việc phạm thượng vô lễ của Lục Thất thì không ai dám chất vấn Lục Thất. Bởi vì có một thế lực vô hình, ngăn cản một số văn nhân nhiệt huyết dùng ngòi bút làm vũ khí chỉ trích Lục Thất.

Lục Thất thì lại không quản việc này, sau khi phân phó xong, liền không đếm xỉa tới. An tâm chờ Lý Quốc Chủ ra lệnh, sang ngày hôm sau hắn liền tới Tú Trang.

Hiện giờ Tú Trang đã lớn hơn bốn lần, ngày trước Lục Thất từng đã tới một lần, là thăm Tiểu Mai, còn lúc này đây là thăm hỏi La Tam phu nhân, La Tam phu nhân sau khi được Tiểu Phức cứu đưa về đã an bài ở tại Tú Trang, hiện giờ chuyên môn phụ trách một Tân Tú Trang. Cho nên Lục Thất lần trước đến, không nhìn thấy La Tam phu nhân, trong lòng của Lục Thất cũng có chút cố ý không muốn gặp, nhưng cuối cùng thì hắn cũng gặp một chút.

Lục Thất ngồi xe đến Tân Tú Trang, Tân Tú Trang và Lão Tú Trang chỉ cách trăm thước, là Lục gia cư phân thành các phân xưởng. Thương nghiệp ra bên ngoài vẫn là Lão Tú Trang.

Lục Thất đi cùng Kim Trúc, tới Tân Tú Trang xuống xe thì mười hộ vệ ở ngoài cửa còn Lục Thất và Kim Trúc tiến vào viện tử. Trong viện tử không có Tú công chỉ có sáu cô tỳ nữ sửa sang lại củi lửa, còn có một phụ nữ trung niên, vừa thấy Lục Thất và Kim Trúc tiến vào, vội đón.

- Nô tì cung nghênh Thượng cung đại nhân.

Một phụ nữ trung niên cung kính hành lễ.

- Thông báo cho quản gia Tú Y, bảo đến phòng khách riêng, quận chúa có lời phân phó.

Kim Trúc tự nhiên phân phó nói, người phụ nữ kia cung ứng thi lệnh.

Kim Trúc dẫn Lục Thất đi lại bên trong, Lục Thất hỏi:

- Tiểu Phức dặn bảo kẻ dưới cái gì?

- Quận chúa chỉ bảo, Để Tú Y trở thành Thượng cung, về sau hầu hạ lão gia.

Kim trúc hồi đáp.

Lục Thất ngẩn ra dừng lại, cau mày nói:

- Tiểu Phức sao lại bảo như vậy, nàng hẳn là tôn trọng La Tam phu nhân lắm đấy.

- Tú Y bây giờ là tội nô, nên gả đi cũng chỉ có thể gả cho gia đinh Quận chúa phủ, hơn nữa bởi vì là tội mưu phản, cho nên cũng không thể tự tiện rời khỏi Giang Ninh. Quận chúa cho nàng trở thành Thượng Cung, cũng là vì tôn trọng nàng. Quận chúa để nàng trở thành Thượng cung, đúng là có lợi lớn cho con của nàng.

Kim trúc dịu dàng trả lời.

Lục Thất ngẩn ra, vừa hiểu được liền gật đầu, cất bước đi, mãi cho đến đại sảnh hậu trạch, Lục Thất ngồi ở ghế trên, im lặng nhớ lại. Hắn nhớ rõ lúc mới gặp La Tam phu nhân, khi đó cảm giác của hắn đối với La Tam phu nhân càng giống một vị tỷ tỷ.

Mới ngồi một chút liền có người đi đến, là một mỹ nhân mặc váy xanh, xuân xanh vào độ 27- 28. Lục Thất nhìn La Tam phu nhân, lâu rồi không gặp, khuôn mặt La Tam phu nhân không có gì thay đổi, nhưng cảm giác của Lục Thất, dường như khí chất biến thành xa lạ.

- Nô tì bái kiến quận mã đại nhân, bái kiến Thượng cung đại nhân.

La Tam phu nhân sau khi đi vào, nữ lễ cung kính bái kiến.

- Muội muội đa lễ rồi, Quận chúa có lệnh, về sau Tú Y muội muội là Thượng cung Quận chúa phủ.

Kim Trúc đi tới, cười nói.

La Tam phu nhân ngẩn ra, lập tức nữ lễ cung kính nói:

- Nô tì tạ ơn quận chúa ban ân.

- Muội muội, trong phủ khuôn phép, Cung nhân Thượng cung thấy quận mMã, đều được xưng lão gia, ngươi bái kiến đi.

Kim Trúc dịu dàng nói.

La Tam phu nhân chần chừ một chút, nữ lễ cung kính với Lục Thất nói:

- Nô tì bái kiến lão gia.

Trong lòng Lục Thất có chút khác thường im lặng gật đầu, Kim Trúc lại dịu dàng nói:

- Ta đi xem một chút thêu thùa, muội muội hầu chuyện lão gia đi.

Kim Trúc khoan thai đi ra ngoài, trong sảnh chỉ còn một đôi nam nữ, một vị ngồi xuống trầm mặc, một lát sau, Lục Thất ôn hòa nói:

- Tỷ tỷ, lại đây ngồi đi.

- Nô tì nên đứng nói chuyện cùng lão gia.

La Tam phu nhân cung kính nói.

Lục Thất ngẩn ra, ôn hòa nói:

- Trong lòng Tỷ tỷ còn oán giận ta sao?

- Nô tì không có, hoàn cảnh bây giờ nô tì cũng đã từng nghĩ tới. Nhưng mà quận chúa có thể cứu giúp, khiến nô tì vô cùng bất ngờ.

La Tam phu nhân dịu dàng nói.

Lục Thất im lặng, một lát sau mới nói:

- Ở chỗ Thường Châu, ta cùng với Thường Châu Tiêu thị gia chủ chỉ có thể đối chọi gay gắt, nếu không ta sẽ bại rất thảm, ta không nghĩ tới là sẽ liên lụy La Trưởng sử.

- Nô tì thật không có oán hận ngài, việc tiên phu gây nên, vốn là ở mưu nghịch, nếu không có Thường Châu gia chủ chỉ tội, quốc chủ cũng sẽ tìm lý do khác đối phó tiên phu rồi.

La Tam phu nhân dịu dàng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.