Kiêu Phong

Chương 67: Q.1 - Chương 67: Cự thân




Tống Ngọc Nhi do dự một lúc lâu, khẽ thở dài:

- Tỷ tỷ, vị Lục huyện úy này không hợp tâm ý của Ngọc Nhi, tuy nhiên Ngọc Nhi biết rằng tình trạng bản thân không thể bắt bẻ, bởi vậy Ngọc Nhi muốn trở về cẩn thận suy xét một chút.

Vương Nhị phu nhân nhíu đôi mi thanh tú, hiểu Tống Ngọc Nhi đã thoái thác, trong nội tâm muội ấy đang rối rắm, biết việc này không nên bắt buộc Tống Ngọc Nhi.

Nàng lạnh nhạt nói:

- Tất nhiên muội phải suy nghĩ kỹ, vậy chuyện này coi như xong, tỷ tỷ nói thật cho muội biết, vị Lục huyện úy này tuổi trẻ, còn chưa thông hiểu thế sự, nhưng thực lực của hắn mạnh mẽ, tỷ phu muội rất ít coi trọng người khác, lần này lại vô cùng coi trọng hắn, chẳng những hứa gả Tương Nhi cho hắn, thậm chí còn không tiếc hủy hôn với Tống phủ, gả Tuyết Nhi cho hắn nữa.

Dừng một chút, lại dịu dàng nói:

- Ngọc muội, tỷ tỷ nói những lời sẽ làm tổn thương tự tôn của muội, hôm nay Lục huyện úy vừa lúc sẵn sàng góp sức vì tỷ phu của muội, trong lòng hắn không muốn có lỗi với tỷ phu muội, cho nên ta mới vun vào cho muội, hắn ngại cự tuyệt, nhưng đợi qua một thời gian nữa, lúc hắn trở thành cây trụ mà tỷ phu muội không thể mất, cho dù ta có nói vun vào, hắn cũng chỉ có thể nạp muội làm thị thiếp. Muội từng là nữ nhân qua một đời chồng, hẳn là hiểu tâm tính con người dễ thay đổi, Lục huyện úy giờ vượng thế rất cao, mà muội đang đen đủi, suy nghĩ thật kỹ đi.

Tống Ngọc Nhi nghe xong lúm đồng tiền đẹp đờ đẫn, nhỏ giọng nói:

- Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, Ngọc Nhi cần phải trở về.

Vương Nhị phu nhân cười nhạt một chút, dịu dàng nói:

- Thuốc đắng dã tật, điều nên nói tỷ đã nói hết, Ngọc muội không nghe thì thôi, đi về đi, tỷ tiễn muội quay về Trần gia, tránh người Trần gia đồn linh tinh.

- Đa tạ tỷ tỷ.

Tống Ngọc Nhi nói.

Hai người sóng bước đi hướng tây, mới đi qua Nguyệt Lượng môn, đối diện là một mỹ nữ mặc váy màu lục, chính là là Lục Nga. Lục Nga vừa thấy Vương Nhị phu nhân và Tống Ngọc Nhi, lập tức lắc mông đi đến.

Tới trước mặt Vương Nhị phu nhân kiều mỵ nói:

- Chủ mẫu, Tương nhi tiểu thư tìm ngài.

Vương Nhị phu nhân đưa tay chạm vào trang sức đeo tai, nói:

- Ta biết rồi, vị này chính là tộc muội của ta – Trần phu nhân, ngươi chào hỏi đi.

Lục Nga nhìn Tống Ngọc Nhi, đột nhiên tay đưa lên tách vạt áo ngực ra, để lõa lồ bộ ngực trắng mịn, thân mình lắc lư, ánh mắt quyến rũ nhìn Tống Ngọc Nhi.

- Trần phu nhân, nô tì chào hỏi rồi đấy.

Lục Nga yêu kiều nói.

Tống Ngọc Nhi sửng sốt, tỏ vẻ chán ghét quay đi nơi khác.

- Ngươi đi đi, bảo Tương Nhi chờ ta một lát.

Vương Nhị phu nhân chỉ bảo, Lục Nga lên tiếng trả lời rồi lắc mông đi.

Vương Nhị phu nhân nhìn về phía Tống Ngọc Nhi, lạnh nhạt nói:

- Trần gia cũng có thiếp tỳ, có phải muội cho rằng thiếp tỳ này là loại phụ nữ không biết hổ thẹn hay không.

Tống Ngọc Nhi trầm mặc không nói, Vương Nhị phu nhân lạnh nhạt nói:

- Nếu muội cho vậy thì qua sai rồi, vận mệnh phụ nữ là do nam nhân quyết định đấy. Lục Nga từng là bình thê của Huyện lệnh trước đây, cũng là một nữ nhân tao nhã cao quý, luận xuất thân còn cao quý hơn muội nhiều, đáng tiếc số mạng của cô ta không tốt, sau khi Huyện lệnh đó chết đi, cô ta bị Triệu Huyện thừa mua về làm thiếp thất, chơi một năm thì cách chức làm thiếp tỳ, tiếp theo tặng cho tỷ phu muội. Lục Nga bây giờ quyến rũ lẳng lơ đều là do Triệu phủ dùng đủ loại khổ hình mà dạy dỗ đấy, chứ không phải là trời sinh dâm tiện.

Tống Ngọc Nhi nghe giật mình, kinh ngạc nói:

- Nữ nhân này từng là bình thê của Huyện lệnh ư?

Vương Nhị phu nhân lạnh nhạt nói:

- Ta cần phải lừa muội sao?

Tống Ngọc Nhi sững sờ, do dự một chút dịu dàng nói:

- Nữ nhân này từng là vợ của Huyện lệnh, tỷ nên đối xử tốt với cô ta mới đúng, không nên để cô ta làm nô tỳ.

Vương Nhị phu nhân ngẩn ra, lập tức trào phúng:

- Muội cho rằng ta nên đối xử tốt với cô ta, muội thật là vô tri, cô ta là thị thiếp của ta thì sao? Cô ta được sủng ái rồi, dể tỷ phu muội ghét bỏ ta sao.

Tống Ngọc Nhi giật mình nhìn Vương Nhị phu nhân, phản bác:

- Tỷ tỷ, tỷ là thê thất, cô ta chỉ có danh phận thiếp thất, không thể so địa vị với tỷ được.

Vương Nhị phu nhân lạnh nhạt nói:

- Muội đó, quá ngây thơ rồi, thê thất hết thảy cũng đều do nam nhân quyết định, thê thất chỉ là nữ chủ một nhà, nam nhân sủng thiếp thất không tôn thê thất, thê thất chẳng khác nào bài trí trong nhà, nếu nam nhân không vừa mắt vật bài trí này, có thể ném ra khỏi nhà. Giống như loại người như muội không biết thế sự hiểm ác, nếu đi nhầm cửa, không tới vài năm, muội cũng sẽ biến thành nữ nhân như Lục Nga kia.

Tống Ngọc Nhi tỏ vẻ không hài lòng, Vương Nhị phu nhân dừng một chút, lại ôn hòa nói:

- Được rồi, nói vài câu như thế, muội đừng nóng giận, coi như tỷ tỷ dọa đi. Đi nào.

Nói xong đi thẳng về phía trước. Tống Ngọc Nhi chậm rãi đuổi theo, hai tộc muội mỗi người đuổi theo một suy nghĩ riêng.

Lục Thất đi lại trong bóng đêm, Vương Nhị phu nhân nói tộc muội bởi vong phu vừa mất không thể đi xa, bảo hắn chờ một thời gian lại đến phủ trạch Vương gia để gặp, Lục Thất vốn không có lòng dạ nào để gặp mặt, nghe vậy liền cáo từ ra về.

Khi rời khỏi phủ trạch Vương gia, Lục Thất đề xuất ngày mai mời mối đến Trần phủ cầu hôn, năm ngày sau cưới Trần Tương Nhi qua cửa. Vương Nhị phu nhân không dám làm chủ, thoái thác nói cần thương lượng với Trần phủ một chút, ba ngày sau mới trả lời hắn, nhưng cho phép ngày mai hắn đi Trần phủ cầu hôn.

Lục Thất vừa về đến nhà liền vào phòng gặp Ninh Nhi trước. Quả nhiên thấy Ninh Nhi đang lo lắng chờ đợi, vừa thấy hắn về, Ninh Nhi và Song Nhi lập tức cười tươi như hoa, Lục Thất không giải thích nguyên nhân về muộn, chỉ nói là có chuyện, sau này hắn về muộn hoặc không về thì hai nàng không cần lo lắng chờ đợi.

Gặp Ninh Nhi xong hắn vội vàng đến nhà chính chào hỏi mẫu thân. Lục mẫu thấy con trai về rồi thì yên tâm, hai mẹ con bắt đầu nói chuyện gia sự. Trước tiên Lục Thất nói về chuyện Trần Tương Nhi, xin mẫu thân ngày mai mời mối đến Trần phủ cầu thân, nghe con trai định kết thân với tiểu thư Trần gia, Lục mẫu vô cùng vui vẻ, điều này có nghĩa Lục gia mình nhất định có được địa vị xã hội.

Lục Thất lại nói ý tưởng thực hiện cổ chế trong nội bộ gia đình, cho thê thiếp tài vật và quyền tự chủ, chỉ cần gả vào làm thê thiếp của Lục gia, sẽ được mẫu thân thưởng bạc hỉ, thê thất năm trăm lượng, chính thiếp ba trăm lượng, thị thiếp hai trăm lượng; thê thiếp được bạc hỉ nhất định phải nhập vào sản nghiệp Lục gia, có thể nhận được một phần mười tiền lời tự dùng, bất kể thê thiếp nào cũng đều có quyền có tài vật đối với phòng mình.

Nghe con nói đến gia quy mới, Lục mẫu không muốn tiếp nhận, suy nghĩ một lúc lâu mới gật đầu đồng ý, điều này bởi Lục Thất là gia chủ, quyết sách ban đầu của gia chủ người làm mẹ không nên mâu thuẫn, chủ yếu nhất là quyết sách của con trai rõ ràng có lợi đối với thiếp thất, có lẽ là vì chiếu cố tiểu thư Trần Phủ mà thực thì rồi.

Lục Thất thấy mẹ đồng ý thì thở phào nhẹ nhõm, gia quy cổ chế này là hắn khi nói chuyện với Trần Tương Nhi đã vô tình nảy sinh, nếu không thực thi chẳng khác nào tự tát vào mặt mình.

Lục mẫu đồng ý, nhưng bảo Lục Thất đi nói một câu với Tân Vận Nhi, bởi vì gia quy mới này tổn hại nghiêm trọng quyền lợi của thê thất, hơn nữa nếu thực hiện gia quy này, điều bà muốn làm đầu tiên là cấp cho Chu Nguyệt Nhi năm trăm lượng bạc, Lục Thất lập tức biểu thị đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, Lục Thất tinh thần no đủ đi huyện nha, hiện tại quân kỷ binh dũng đã chính quy hóa, hắn không đi giáo trường vì đã có Đỗ Mãnh phụ trách, Đỗ Mãnh vắng thì đã có Lãnh Nhung, Lãnh Nhung vắng thì đã có Vương Đạo.

Vừa đến huyện nha hắn lại sửng sốt, ba người Đỗ Mãnh, Lãnh Nhung, Vương Đạo đều ở huyện nha, còn có Vương chủ bộ và Lôi huyện úy.

Ba người Đỗ Mãnh bái kiến Lục Thất, nói tối qua Vương chủ bộ mệnh đến huyện nha báo danh, giáo trường huấn quân do Vương Chủ bộ phái người đi thông tri người trực và huấn luyện binh dũng theo quy định.

Lục Thất hiểu gật gật đầu, lại chào hỏi Vương chủ bộ và Lôi huyện úy, lúc này Lôi huyện úy có thái độ hết sức hòa khí, chủ động cầm tay của hắn thân thiết giống như bạn hữu nhiều năm không gặp, còn nói rảnh rỗi mời Lục Thất đi uống rượu. Người ta nhiệt tình Lục Thất cũng không thể mang thù, tất nhiên là cười nói đồng ý.

Chào hỏi một hồi, lại có người đến, có Ngưu huyện úy, Triệu huyện úy, hai Đội trưởng quân Tào của đông thành môn và tây thành môn, hai đội trưởng quân tào của nha binh, tới sau cùng là Tống huyện úy.

Tống huyện úy vừa đi vào, Lục Thất suýt bật cười. Tống huyện úy bước đi hiên ngang, ngực thẳng, tay đáp trường đao, giống như một con ngỗng lớn, đại khái là một lần tiêu diệt phỉ, y tự cho mình là đại anh hùng rồi, quả đúng là một kẻ dở hơi.

Vương chủ bộ ngồi ngay ngắn sau công án, trang nghiêm nói:

- Các vị, nạn phỉ hoạn chiếm cứ Bát Vương Tự bảy mươi năm, mấy ngày trước đã bị quan quân tiêu diệt, sau khi cáo cáo cấp trên Thứ sử Mã Đại nhân và Trưởng sử Tạ đại nhân vô cùng vui mừng, đặc biết phát công văn trọng thưởng binh sĩ có công, cũng mệnh cho bản quan thay đổi một vài huyện chế, nhằm tăng cường trị an tiêu diệt phỉ để an dân.

Lục Thất nghe vậy mới biết Vương chủ bộ muốn cáo mượn oai hùm thực hành kế hoạch, chiêu này quả thật cao minh, châu quan thượng mệnh ai dám không theo. Lại nghe Vương chủ bộ tuyên bố điều thay đổi thứ nhất là thưởng cho Tống Toàn làm Nhân Dũng giáo úy cấp Chính cửu phẩm, tiếp quản phòng ngự đông thành môn và đông giáo trường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.