Sau khi Lục Thất kinh ngạc, sùng kính nói:
- Tiền điện Đô kiểm điểm Triệu đại nhân, thần thì nghe nói rất nhiều
rồi. Khi đi qua Thanh Lưu quan, Lâm bá phụ của thần, vô cùng tôn sùng.
Chu Hoàng đế bình tĩnh gật đầu, nói:
- Khuông Dận là trụ cột của Đại Chu. Đại Chu có thể mạnh như ngày nay, công lao của y lớn nhất.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Thần lại chưa từng được gặp Đô kiểm điểm đại nhân, nghe nói quân võ của Đô kiểm điệm đại nhân, làm tới mức Thiên nhân địch.
- Nếu ngươi và Vương Quỳnh Kỳ lực lượng ngang nhau, vậy thì không kém
Triệu Khuông Dẫn. Triệu Khuông Dẫn dù sao không phải là tráng niên,
chẳng quan quân võ của y bây giờ cũng tương đương Thiên nhân địch.
Chu Hoàng đế bình thản nói.
Lục Thất gật đầu, lại hỏi:
- Bệ hạ, thần nghe nói hoàng cung Đại Chu có cung phụng hộ vệ, thần lại chưa từng thấy.
Chu Hoàng đế sững người, cười nói:
- Trong cung thì có ba vị võ đạo cung phụng. Nhưng đều là nhân vật đạm
bạc say mê luyện đan tu đạo. Họ chắc sẽ ở lại trong cung, chủ yếu chính
là vì có được vật luyện đan. Mỗi người bọn họ đều qua tuổi thọ 70 rồi,
lại không thể cả ngày bên Trẫm được.
Lục Thất gật đầu, Chu Hoàng đế lại nói:
- Trẫm cung phụng họ, cũng là ôm hy vọng, muốn họ thực sự có thể luyện
thành một số thuốc quý kéo dài tuổi thọ. Nhưng nhiều năm nay, Trẫm đã
thất vọng rồi, chính là họ đã luyện thành thứ gì, Trẫm cũng không dám
dùng. Ngươi không biết, trước đây có ba cung phụng luyện đan, uống cái
gọi là tiên đan mìnhã luyện, kết quả là bị trúng độc chết.
Lục Thất kinh ngạc gật đầu, Chu Hoàng đế lắc đầu, nói:
- Vua của Tần Hán rất muốn có tiên đan, chỉ mong được trường thọ. Sinh lão bệnh tử của con người không thể đảo ngược thiên đạo.
Lục Thất gật đầu, Chu Hoàng đế lại nói:
- Nhưng những cung phụng đó đã truyền cho Trẫm một số bí công dưỡng
sinh. Sau khi Trẫm luyện, quả thực rất có tác dụng, chỉ là Trẫm lại tu
không thành bí công trường thọ thực sự của họ.
- Bệ hạ nói có lẽ là Tiên Thiên công, thần chính là tu thành bí công gia truyền, cho nên có thể quân võ nhạy bén.
Lục Thất nói.
- Tiên Thiên công có nhiều loại, bí công gia truyền của ngươi chỉ có thể có lợi cho quân võ mà thôi, không thể là Tiên Thiên công dưỡng mệnh
thực sự.
Chu Hoàng đế không thèm để ý, rõ ràng là rất có kiến thức về công pháp quân võ.
Lục Thất gật đầu, Chu Hoàng đế nói:
- Đi thôi, Trẫm về Thùy Củng điện.
- Vâng!
Lục Thất cung ứng, theo Chu Hoàng đế đi. Kỳ thực hai người đã sắp tới Noãn Đình rồi.
Hoàng đế quay về Thùy Củng điện, đương nhiên là được hộ vệ, Lục Thất lại đứng lên ra ngoài điện. Nhưng vừa mới đứng được nửa giờ, bỗng có một
thái giám ở nơi khác đi tới, tới gần trước mặt Lục Thất.
Lục Thất bị nhìn mà khó hiểu, hỏi:
- Ngài tới tìm người?
- Ồ, đại nhân là Lục Thiên Phong?
Lão thái giám nhỏ giọng hỏi.
- Vâng, có việc sao?
Lục Thất nhíu mày hỏi.
- Thái hậu lệnh truyền, mời Lục đại nhân tới gặp.
Lão thái giám cung kính nói.
Lục Thất nghe xong bất ngờ, suy nghĩ một hồi, nói:
- Xin chờ chút, tôi đi bàn giao.
Lục Thất tới sương phòng để bàn giao cho Ban Trực, sau đó cùng lão thái
giám đi gặp Thái hậu Chu quốc. Thái hậu trong hoàng cung thường ở cung
Từ Minh, thuộc hậu cung. Lục Thất theo lão thái giám lần đầu tiên đặt
chân tới hậu cung.
Cung Từ Minh là nơi độc viện. Trong cung âm u có một tòa lầu các và
sương các trái phải, ba tòa lầu các tọa lạc thành chữ phẩm, bao vây lấy
sân vườn bằng những tảng đá. Trong sân bày biện cái bàn đơn giản, thể
hiện sự bình an, giản dị.
Lão thái giám mời Lục Thất đứng chờ ở chính các. Lão đẩy cửa các bước
vào trong bẩm báo, lát sau đứng ở cửa, cho Lục Thất bước vào. Lục Thất
bước lên bậc thềm đi vào chính các.
Vào cửa chính là một phòng khách bố cục đơn giản, không kém gì đại hộ
bình thường, ghế đều là ghế gỗ phổ thông, không phải ghế lớn điêu khắc
hoa. Bất kỳ ai vào đây cũng đều khó tin đây lại là cung Từ Minh của Thái hậu Chu quốc.
Giữa sảnh có ba người phụ nữ, một già một trẻ một trung niên, người phụ
nữ già đang ngồi trên ghế, mặc áo vải thường, tóc búi phía sau, có khuôn mặt nhăn nheo, toát lên vẻ uy nghi.
Bên trái người phụ nữ già có hai người phụ nữ đứng. Người phụ nữ trung
niên dung mạo xinh đẹp, mặc váy màu xanh lam nhạt. Còn người phụ nữ còn
lại cũng mặc váy màu xanh lam nhạt, khoảng 15 tuổi, khuôn mặt trái xoan, lông mày cong miệng nhỏ, mũi cao mắt đẹp, vừa nhìn đã thấy mê đắm lòng
người rồi.
Lục Thất nghiêm nghị bước tới giữa sảnh, quỳ xuống đất khấu đầu nói:
- Thần Lục Thiên Phong khấu thỉnh Thái hậu phúc an.
- Đứng lên đi, ngồi.
Người phụ nữ già ôn tồn nói, người phụ nữ trung niên bước lên đưa ghế. Lục Thất cám ơn ngồi xuống ghế.
Thái hậu nhìn Lục Thất rất chăm chút. Lục Thất ngồi ngay ngắn, có chút
không tự nhiên. Đương nhiên, hắn hiểu vì sao Thái hậu lại triệu kiến
hắn. Lúc trước Hoàng đế Chu quốc đã nói rồi, sau này sẽ dùng hắn. Nếu sẽ dùng hắn, vậy thì đương nhiên là phải triệu hắn tới làm Phò mã rồi. Lục Thất bất đắc dĩ chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
- Năm nay bao nhiêu rồi?
Thái hậu ôn tồn hỏi.
- Thần hai mươi lăm rồi.
Lục Thất cung kính đáp.
- Hai mươi lăm, có lẽ là rất hợp với Vũ Vi, Hoàng đế lại chỉ có Hương Hà. Hương Hà mới 15 tuổi, kém ngươi quá nhiều.
Thái hậu ôn tồn nói.
- Thần có thể được sự ân sủng của Bệ hạ, là phúc của thần. Thần cảm ơn
không hết, nhưng nếu là Công chúa điện hạ không hợp với thần, thần cũng
không muốn Công chúa điện hạ thiệt thòi.
Lục Thất cung kính đáp.
- Ồ, ngươi nói như vậy, hình như là không muốn kết thân với Hoàng đế?
Thái hậu bình thản nói, lại có chút nhạy cảm.
- Hồi bẩm Thái hậu, thần là có gia quyến đấy, không muốn ly biệt.
Lục Thất cung kính đáp.
Thái hậu im lặng, lát sau mới ôn tồn nói:
- Ý tứ của Hoàng đế không thể làm trái. Lão thân không muốn làm nghiệt
sự, vợ ngươi ở nhà, lão thân ban cho nàng ta Tam phẩm Cáo mệnh phu nhân.
Lục Thất nghe xong thầm than, hắn biết không thể không nhận cất nhắc, hắn đứng dậy quỳ xuống, cung kính nói:
- Thần tạ Thái hậu ban ân.
- Đứng lên đi, ngồi.
Thái hậu ôn tồn nói. Lục Thất tạ ân đứng dậy, trở về chỗ ngồi.
Thái hậu nhìn hắn nói:
- Vũ Vi hai mươi ba tuổi, để tang chồng nhiều năm rồi. Nếu ngươi không chê, lão thân hỏi cô ấy có bằng lòng gả cho ngươi không.
Lục Thất giật mình, trong lòng đương nhiên không vui, nhưng lại không thể bác bỏ, hành lễ nói:
- Thần được thiên ân là đại phúc, tất cả nhờ Thái hậu làm chủ.
Thái hậu gật đầu, nói:
- Vậy thì được rồi, ngươi trở về chờ tin đi.
- Vâng, thần cáo lui.
Lục Thất đứng dậy cáo từ, lui về phía sau ba bước, quay người rời khỏi cung Từ Minh. Lão thái giám tiễn ra ngoài.
Sau khi Lục Thất đi rồi, Thái hậu nhìn người thiếu nữ bên trái, từ ái nói:
- Hương Hà, ban hôn lần này cho Vũ Vi tỷ tỷ ngươi, cũng được.
- Vậy nhờ lão tổ tông làm chủ, Hương Hà nguyện ý.
Thiếu nữ ngượng ngùng đáp.
- Lão tổ tông, nô tỳ cảm thấy, ban hôn của Bệ hạ hình như là có thâm ý.
Có lẽ là có ý lung lạc. Nếu đổi thành Vũ Vi, chỉ e là vi phạm thánh ý.
Người phụ nữ xinh đẹp bỗng nói một câu.
Thái hậu ngẩn người, hỏi:
- Ngươi thấy điều gì?
- Thái hậu, nô tỳ cảm thấy con người này quá mức trấn định, thậm chí là
một thái độ bình tĩnh. Hơn nữa, rõ ràng là không muốn tiếp nhận ban hôn, người này chỉ e là rất có bối cảnh.
Người phụ nữ xinh đẹp nói.
Thái hậu nghe xong thoáng chút suy tư, bỗng ôn tồn nói:
- Chờ lão gia trở về, để ông ấy đi hỏi Hoàng đế.
********
Trong lòng Lục Thất có chút buồn bực trở về Thanh Phong Cư. Sự sắp xếp
bị động này khiến hắn rất không hài lòng, chỉ có thể dùng lý do nhỏ
không nhẫn thì đạo loạn để an ủi chính mình.
Từ ngày Tể tướng Chu quốc làm mai, Lục Thất biết là không thoát khỏi
chuyện ban hôn này. Hoàng đế Chu quốc chỉ cần muốn lợi dụng hắn, tất
nhiên sẽ buộc thêm dây vào cổ hắn. Hắn rất hiểu, trở thành Phò mã Chu
quốc, chẳng khác nào tuyên bố hắn đầu nhập Chu quốc. Về mặt đạo nghĩa,
hắn được cái gọi là hậu đãi của Hoàng đế Chu quốc. Nếu phản loạn, có lẽ
sẽ có rất nhiều hậu quả không tốt.
Lục Thất đã tìm hiểu qua từ chưởng quỹ ở đây, Công chúa Chu quốc thì
không có quyền mở phủ, chính là huân quý bình thường. Cho nên, Phò mã Đô úy không có bất kỳ quyền lực gì đáng nói, chỉ là có chút danh tiếng của hoàng thân.
Thoáng cái 5 ngày đã trôi qua, Lục Thất không nhận được cái gọi là ban
hôn của Thái hậu, đúng lúc hắn nghĩ là có biến hóa, lão thái giám đó lại tới, mời hắn tới cung Từ Minh.
Tới cung Từ Minh, sau khi Lục Thất khấu kiến Thái hậu. Thái hậu cho hắn ngồi, ôn tồn nói:
- Lão thân hỏi qua Vũ Vi rồi, nó cũng không muốn tái giá cho quan võ.
Hương Hà lần trước đã gặp ngươi rồi. Cô ta nói để lão thân làm chủ. Lão
sẽ thành toàn cho các ngươi.
Lục Thất đứng lên quỳ xuống đất, cung kính nói:
- Thần tạ Thái hậu ban ân.
- Hương Hà mới 15 tuổi, lão thân muốn giữ bên cạnh 2 năm nữa, ngươi có bằng lòng không?
Thái hậu ôn tồn hỏi.
- Thần bằng lòng.
Lục Thất cung kính đáp.
- Được rồi, ngươi về đi.
Thái hậu ôn tồn nói, Lục Thất cáo biệt rời khỏi Từ Minh cung.
Ngày hôm sau, Lục Thất được thái giám báo tin ở lại Thanh Phong Cư chờ
lệnh. Trước ngọ, truyền chỉ thái giám tới Thanh Phong Cư, chờ sau khi
Lục Thất quỳ xuống, tuyên độc thánh chỉ:
- Phụng thiên thừa vận, Đại Chu Hoàng đế chỉ ý, ban phong Lục Thiên
Phong làm Phò mã Đô úy của Công chúa Thạch quốc, gia ân Binh bộ thị
lang, nhậm chức Thứ sử Thạch Châu, Ly Thạch quân Tiết độ sứ, khâm thử.
- Thần lĩnh chỉ tạ ân, Ngô hoàng vạn tuế.
Lục Thất cung kính tiếp nhận chỉ ý của Hoàng đế Đại Chu.