.Bên ngoài có một quan tướng đáp lời, lấy ra thùng thư đi về phía quan tướng nói mang thù kia, tự mình lấy thư mở ra, cầm trong tay để vị quan tướng kia xem, vị quan tướng kia xem xong lập tức ngơ ngác, tướng sĩ cầm thư lại đi tới vị quan tướng kế tiếp, sau khi mười mấy người xem qua, hai bên đều nói đã biết rồi.
Tiếp theo ở bên ngoài có hai tướng sĩ áp giải một người bị trói đi vào, người kia vẻ mặt kinh hoàng, nhóm quan tướng đang ăn vừa nhìn, có người nhận ra, là một thân vệ của Thang chủ soái.
- Nói đi.
Một tướng sĩ áp giải uy phong quát.
- Ta nói, là sáu chủ soái của Tam Kì quân ở nha môn của huyện Qúy Khê thương lượng giết Lục Thiên Phong, nhưng sau khi thương lượng lại là không có cách nào giết Lục Thiên Phong, vì Lục Thiên Phong là Trấn Phủ sứ, bản thân lại là mãnh tướng có thể xung phong liều chết vạn quân, còn có đệ nhất dũng tướng Ninh Quốc quân hộ vệ, các tướng soái cũng không dám dùng tướng sĩ xuất thân Hưng Hóa quân đi ám sát, sợ ngược lại bị Lục Thiên Phong xúi giục, cho nên sau khi thương lượng, liền cùng dâng sớ vạch tội Lục Thiên Phong, nói Lục Thiên Phong can thiệp vào việc điều chuyển và bổ nhiệm quan tướng của Kì quân, ý đồ nắm giữ ba vạn đại quân, tâm gây rối, đã có ý đồ mưu phản.
Cận vệ tù binh kia hoảng sợ trả lời, dường như là bị kinh hãi rất lớn.
Các quan tướng tù binh nghe xong nhìn nhau, liền nghe thấy Yến Khôi Sơn lớn tiếng nói:
- Nghe thấy không, không phải là Lục huynh đệ nảy lòng muốn hại các ngươi, nếu như hắn không hại các ngươi thành tù binh Tấn quốc, vậy kết cục của hắn chính là bị tịch thu tài sản và giết cả nhà, chủ soái họ Thang là tôn tử của tả tướng Đường quốc, hắn ta dâng tấu vạch tội, tuyệt đối là vừa cáo tội đã được chuẩn tấu.
- Nói như vậy, Lục Thiên Phong đã quy hàng Tấn quốc?
Có một quan tướng ngạc nhiên nghi ngờ hỏi.
- Quy hàng rồi, không quy hàng Tấn quốc, vậy chỉ có con đường chết mà đi thôi, cái tên Lý quốc chủ của Đường quốc kia tâm địa độc ác, chỉ cần nghe nói có võ tướng nào có khả năng tạo phản, cam đoan sẽ giết chết hoặc là cách chức, Vương Văn Hòa đại nhân vì sao phải từ quan, là vì Tiết Độ Sứ Trấn Nam Quân Chu Lệnh Vân mật cáo Hoàng Đế Đường Quốc, nói Vương đại nhân cùng với Vũ Văn Thị và Vinh Thị cấu kết quá sâu, ý đồ là tự lập ở tây bộ, cho nên Vương đại nhân chỉ có thể cáo bệnh từ quan, còn chủ động đi Giang Ninh, hơn nữa Vương đại nhân mới vừa đến Giang Ninh, tây bộ chính là bị Sở Quốc đột kích, trong triều đình hữu tướng đại nhân chủ trương gắng sức để Vương đại nhân quay về Hưng Hóa quân, nhưng là Hoàng Đế Đường quốc nói cái gì cũng không đồng ý, còn hạ chỉ phân chia Hưng Hóa quân, phân chia thì phân chia đi, nhưng là khiến cho một đám ăn hại đến chỉ huy tướng sĩ thiện chiến, các ngươi nghĩ thử xem, nếu như là cái họ Thang kia hiểu được quân sự cơ bản, ta có thể dễ dàng bắt được các huynh đệ sao? Có người nói là sơ ý, ta nói đó là lời rắm thối, lão tử có sơ ý, cũng biết sai mấy người ăn no cưỡi ngựa đi phía trước dò đường.
Yến Khôi Sơn mồm lớn vừa mở, liền nói một hồi diễn thuyết, nếu như để Lục Thất nhìn thấy, nhất định sẽ cực kì bất ngờ.
Nghe xong Yến Khôi Sơn nói chuyện, đại đa số các quan tướng bị bắt làm tù binh đều nổi lên đồng tình gật đầu đồng ý, Hưng Hóa quân gặp phải một loạt các đả kích liên tiếp, khiến cho các tướng sĩ rất nghẹn khuất, hơn nữa hôm nay các tướng sĩ hôm nay mới biết được, Vương Văn Hòa đại nhân từ quan lại là do Chu Lệnh Vân vu cáo tạo thành, điều này khiến cho các tướng sĩ Hưng Hóa quân chịu đối xử bất công ở Nam Xương Phủ nổi lên mối hận với Chu Lệnh Vân.
- Yến tướng quân, ta nguyện ý thật sự quy thuộc Tấn quốc.
Một quan tướng bỗng nhiên lớn tiếng bày tỏ thái độ, các quan tướng khác nghe xong đều bày tỏ quy thuộc, bất kể là thật sự nguyện ý hay không, lúc này không biểu lộ thái độ, hậu quả tất nhiên không tốt.
- Được, Yến Khôi Sơn ta cảm ơn các huynh đệ cổ vũ, cảm tạ, nào, uống rượu.
Yến Khôi Sơn giơ vò rượu, phóng khoáng nói, các quan tướng tù binh đều sôi nổi hưởng ứng.
Uống xong rượu, Yến Khôi Sơn lớn tiếng nói:
- Các huynh đệ, chiếu theo quân quy của Tấn quốc, các huynh đệ mới gia nhập, không có cách nào ở cùng một chỗ, cũng chính là nói, các ngươi vẫn là quan, nhưng là thuộc hạ sẽ thay đổi, cho nên các huynh đệ chỉ có thể được phân đi các quân Tấn quốc, quy định này nói rõ là có hai tác dụng, một là phòng ngừa có huynh đệ không cam lòng sẽ phản bội, lòng người cách bụng tín nhiệm cần phải có thời gian để kiểm chứng, hai là quan trọng nhất, các huynh đệ đều là binh lính tinh nhuệ, quân lực của Tấn Quốc đám quân ô hợp quá nhiều, cần các huynh đệ đi dạy bảo rèn luyện.
Các quan tướng tù binh đều ngẩn người, nhất thời rất nhiều người nhíu mày, có một quan tướng hỏi:
- Yến tướng quân, chúng ta không thuộc vào quân của ngài sao?
- Trước mắt là không thể thuộc về, các huynh đệ, đừng cảm thấy thất vọng, lão Yến ta nói thật, các ngươi là bị Lục huynh đệ và ta bắt làm tù binh, nếu đổi thành người khác, những quan tướng các ngươi có thể giữ được tính mạng cũng coi như là may mắn lớn rồi, Tấn quốc quật khởi đến nay, quan tướng tù binh bị giết đến hơn ngàn vạn, tất cả người quy hàng, Tấn quốc chỉ nguyện đề bạt tướng sĩ ở tầng lớp thấp trong binh sĩ, nguyên nhân là sao, các huynh đệ so với ta càng hiểu rõ hơn, đều biết đủ đi.
Yến Khôi Sơn giải thích.
Các tướng sĩ nghe xong đều im lặng gật đầu, nói không sai, không chết hoặc là trở thành tù nhân, đã là vô cùng may mắn rồi, nếu như bọn họ bị Sở quốc bắt làm tù binh, kia kết cục chính là trở thành khổ sai, hoặc là trực tiếp bị giết, quan tướng của quân địch, là loại dễ dàng phản bội nhất, mà đề bạt quan tướng từ trong hàng ngũ hàng binh thấp nhất, một là được đội ơn, hai là không dám phản bội trở về cố quốc.
- Nào, uống rượu, hôm nay phải uống một bữa thống khoái với các huynh đệ.
Yến Khôi Sơn nâng vò rượu, hào phóng mời rượu.
Đại quân thuận lợi nắm được huyện Thượng Nhiêu phủ trị Tín Châu, Lục Thất cũng nhận được mật tín của Yến Khôi Sơn, xem xong hắn mỉn cười, hắn viết quân lệnh gửi lại, lại viết thư cho Tân Cầm Nhi, để Tân Cầm Nhi dùng danh nghĩa Tấn Vương quân phủ, phát quân lệnh đi Cán Châu, khiến cho Cán Châu lấy doanh làm đơn vị, mỗi quân điều đi ba vạn năm nghìn tướng sĩ chiến lực thỏa đáng, hợp thành ba soái đoàn quân, có năm nghìn tướng sĩ không thuộc biên chế theo đến.
Mà quân lực bắt được ở Tín Châu này, lần lượt đưa đi Cán Châu, làm xáo trộn việc bố trí các quân Cán Châu, quân lực bắt được ngoài quan tướng có thể cầm lại vũ khí, binh lính hết thảy đều tay không áo vải đi Cán Châu nhập quân.
Lục Thất cũng từng nghĩ trực tiếp dùng tướng sĩ quy hàng, chỉ là sau khi cân nhắc hắn vẫn là không dám mạo hiểm, tướng sĩ chủ động quy thuận và tướng sĩ bị bắt làm tù binh quy hàng, trong lòng là khác nhau lớn, tướng sĩ quy hàng mà hắn dùng mưu kế bắt làm tù binh, tất nhiên tạo thành nghẹn khuất ở trong lòng tướng sĩ quy hàng, cũng sẽ âm thầm không phục, thậm chí là thù hận Lục Thất, cho nên Lục Thất vì ổn thỏa, dứt khoát thực thi kế sách đổi trắng thay đen.
Ngày thứ hai sau khi chiếm giữ huyện Thượng Nhiêu, Lục Thất lệnh cho chủ soái Tây Kì quân dẫn binh đi chiếm lại huyện Quảng Phong, chủ soái Tây Kì quân cũng không chống đối, dẫn đầu bảy nghìn thượng doanh quân đi về hướng đông nam của huyện Quảng Phong
Lại một ngày sau, Lục Thất lại lệnh cho chủ soái Nam Kì quân dẫn quân đi huyện Duyên Sơn, lí do là thực thi kế hoạch tiến công nghi binh quan thủ thành, chủ soái Nam Kỳ quân nghĩ có thể cùng Thang đại ca hội hợp cũng tốt, không chống đối dẫn quân đi.
Lục Thất dẫn đi quân lực hơn nửa đều là mộ binh Tha Châu, đóng quân ở huyện Thượng Nhiêu, hơn hai nghìn quân chủ lực Kì quân lần lượt bị tính kế trở thành tù binh, các tướng soái và hộ vệ kiêu ngạo, Lục Thất không lệnh Yến Khôi Sơn sát hại, mà là đều áp giải đi Hải Châu trở thành trọng phạm nông nô, Lục Thất nghĩ về sau có lẽ có thể dùng được.
Lại sáu ngày sau, hơn ba vạn đại quân của Cán Châu xuất phát đến huyện Thương Nhiêu, cùng với Lục Thất sống chung với nhau nhiều ngày, cùng nhau huấn luyện quân sự qua cho một vạn mộ binh Tha Châu, bị các quan tướng mang đi khỏi huyện Thượng Nhiêu xuất phát đi Kiến Châu, lại từ Kiến Châu vòng đi Cán Châu, không hiểu ra sao cả trở thành người Tấn quốc.
Nhận được tin quân lực vừa đến, Lục Thất tập trung tinh thần vào việc chỉnh quân, lúc này hơn phân nửa quân lực không có vũ khí, Lục Thất đem vũ khí của tù binh phát xuống, xây dựng chế độ ngụy trang tam kỳ quân Đường quốc, trung hộ quân cũng mở rộng biên chế thành sáu nghìn tướng sĩ, Quan Xung trở thành Đô Ngu Hầu, trên thực tế chính là đại soái ba vạn sáu nghìn quân lực ở dưới Lục Thất, Lục Thất chính là để tướng soái chiêm ngưỡng như vậy, cũng nói rõ là giao phó quân quyền.
Lại năm ngày sau, huyện Thượng Nhiêu bỗng nhiên nổi lên mưa cùng với tuyết nhiệt độ không khí lập tức lạnh đi rất nhiều, Lục Thất vẫn như bình thường vừa sáng liền luyện binh, lúc gần trưa, đột nhiên có bốn gã tín sứ đến, là từ Tô Châu mà đến, ven theo đường bộ đưa đến thư gấp.
Lục Thất mở thùng thư, lấy thư vừa xem, lại là thư thỉnh cầu của Trương Hồng Ba, trong thư nói ba vạn Trung Ngô quân đã xuất phát đến Thường Châu, Trương Hồng Ba muốn Tô Châu xuất sáu vạn quân hội họp với hai vạn quân Thường Châu, bắt lấy Trung Ngô Quân tiến vào Thường Châu.
Trong lòng Lục Thất đã hiểu, trực tiếp viết thư hồi âm, đồng ý với thỉnh cầu của Trương Hồng Ba, lệnh cho Trương Hồng Ba làm chủ soái tổng chỉ huy ba vạn quân tấn công chiếm lĩnh Thường Châu, Phạm Hổ làm phó soái chỉ ba vạn quân tiến chiếm Thường Châu, Mã Vân Lộc chỉ huy ba vạn quân làm tốt phòng ngự Đại Giang, con trai của Cố tướng quân chỉ huy năm vạn quân trấn thủ tiền tuyến Côn Sơn.
Hai vạn Trung Phủ Dũng là do quan tướng Đường quốc làm chủ soái, nhưng trên thực tế đã sớm không phải là tướng sĩ ban đầu, thời gian ở Tô Châu đại chiến với quân Chu, hơn phân nửa đều lưu lại Tô Châu, về sau tám vạn quân Tô Châu tây chinh, lại có một vạn tướng sĩ vốn là của Trung Phủ Dũng đi tây chinh, cho nên chính là coi như hai vạn quân lực Thường Châu đổi chủ soái, trong thời gian ngắn cũng là khó khiến cho tân chủ soái nắm giữ, trừ phi là đổi tướng một số lượng lớn, nhưng là thế nào dám đổi tướng.