Sáng sớm hôm sau sứ đoàn rời khỏi huyện Thọ, Lục Thất và Tiểu Điệp chỉ đến
tổ từ của Lục thị dập đầu, không gặp mặt những người trong tộc, cũng
không nói đến chuyện lấy lại nhà cửa, hắn muốn là có nguyên quán là
huyện Thọ, không phải nhà cửa thuộc sở hữu.
Sau khi đi được nửa ngày, đã tới một hương bảo của Dĩnh Châu, đoàn người dừng chân nghỉ ngơi, Lục Thất cũng phát hiện thiếu mất hai người áp
tải, hỏi một chút, Lâm tổng tiêu đầu nói là sai đi truyền tin, cũng
không nói đưa tin gì, Lục Thất cũng không hỏi nhiều.
Thái tử vừa xuống xe, liền nhanh chóng cùng Mạnh Thạch vào khách điếm
nghỉ ngơi, hai tướng quân Thiên ngưu cùng với hai thái giám cũng không
rời, bởi vì là ở Chu quốc, không thể phái người đi thăm dò đường trước,
tất cả chỉ có thể chỉnh thể hành động.
Đám người Lục Thất đi sau tiến vào khách điếm, vốn tưởng rằng khách điếm hương bảo kinh doanh chắc cũng bình thường, nào ngờ vừa tiến vào, Lục
Thất liền bị cảnh tượng đầy người trước mắt làm cho sửng sốt, trong
khách điếm thậm chí có hơn ba mươi khách ăn, gần như không còn chỗ
trống, hơn nữa khách ăn đều là thanh niên trai tráng.
Thái tử giật mình đứng lại, Lục Thất bình thản nói:
- Điện hạ ở đây không thể nghỉ ngơi, đổi chỗ khác đi.
Thái tử ừ một tiếng xoay người, trong địa bàn Chu quốc, y cũng không dám bày ra điệu bộ quý nhân, đoàn người đổi sang một khách điếm khác nghỉ
ngơi, nhưng lúc Lục Thất rời khỏi nhìn những người đó một chút, mà những người đó cũng đang nhìn bọn họ.
Qua buổi trưa bắt đầu khởi hành, tranh thủ trước hoàng hôn đến huyện Nhữ Âm của Dĩnh Châu, đi được khoảng một tiếng, lúc đi qua một cánh rừng,
bỗng nhiên có một tiếng huýt sáo bén nhọn từ trong rừng truyền ra, sau
đó từng trong rừng chạy ra rất nhiều người, trên tay những người đó ai
cũng cầm cung tiễn, vừa ra liền bắn tên về phía sứ đoàn, mưa tên giống
như châu chấu bay qua.
Cùng lúc xuất hiện tiếng huýt sáo, Lục Thất đã nhảy xuống xe, chạy nhanh về phía chiếc xe có rèm che hộ tống Thái tử, mà hộ quân phía trước cũng nhảy khỏi xe chạy xuống bảo vệ xe của Thái tử. Vừa hội hợp, mưa tên đã
bay đến, Lục Thất rút đao chém tên, đến Chu quốc rồi, binh khí của hắn
chỉ là một thanh đao, không mang cung tiễn, áo giáp lại chỉ là quang
minh giáp.
- Thiên Phong, Thiên Phong.
Trong xe truyền ra tiếng kêu sợ hãi hoảng sợ của Thái tử.
- Điện hạ yên tâm, thần ở đây.
Lục Thất đáp lại, vung đao nhanh chóng chém tên bay đến, tận lực bảo vệ xe có rèm che không bị trúng tên.
Nói là Thái tử yên tâm nhưng những cung thủ đi ra từ trong rừng cây đấy
cũng phải khoảng hai trăm người, đúng ở bên cạnh rừng cây chia ra thành
ba tổ, không ngừng thay nhau bắn tên, tư thế kia, rõ ràng là cung thủ đã được huấn luyện ở trong quân.
- Bá phụ, giúp ta bảo vệ Thái tử.
Lục Thất quay đầu hô to, Lâm tổng tiêu đầu đáp ứng chạy tới, dẫn theo ba tiêu sư chạy lại bảo vệ xe, mà Tiểu Điệp vẫn luôn đi theo Lục Thất.
- Lâm Phong, hộ xe.
Lục Thất dặn dò một tiếng, Tiểu Điệp không trả lời.
Lục Thất quay đầu nhìn về phía rừng cây quát:
- Tướng sĩ mặc giáp đi theo ta đi giết địch.
Lục Thất nói xong liền xông đến, lập tức bên phải có vài tiếng hưởng
ứng, chính là Dực vệ mà Lục Thất mang theo, nhưng Dực vệ Giang Ngư trúng mấy mũi tên nằm trên mặt đất, Cao Tung cũng trúng tên trốn sau bánh xe, những người khác chết rất nhiều.
Lục Thất và ba thuộc hạ xông về phía rừng cây, Tiểu Điệp cũng định đi
theo nhưng lại bị Lâm tổng tiêu đầu giơ tay kéo lại, vội la lên:
- Đừng đi thêm phiền phức, ngươi không có sở trưởng quân chiến.
- Giết.
Có một Giáo úy Kiêu kị cũng hét lớn xông ra ngoài, chẳng khác gì là
hưởng ứng Lục Thất, sau đó lại có hai Giáo úy Kiêu kị cùng ra, những
người khác hoặc là đã chết hoặc là trốn sau xe.
Bảy tướng sĩ mặc giáp mạo hiểm trong làn mưa tên hăm hở tiến lên, Lục
Thất dẫn đầu chạy trước, cũng trở thành mục tiêu mà cung tiễn thủ bắn,
hơn phân nửa tiễn lập tức bay về phía Lục Thất. Lục Thất cũng thoáng
giống như cuồng lang, không ngờ không thèm chém tiễn, kéo đao chạy vội,
mạnh mẽ nghênh đón mưa tên, những múi tên kia hoặc là sượt qua người hắn nhưng cũng có mũi lại dính trên áo giáp của hắn.
Khoảng cách hai ba mươi bước, Lục Thất điên cuồng chạy qua, nhóm cung
thủ đứng ở bìa rừng sợ hãi, lập tức rối loạn lui về phía sau, nhưng lại
thấy một đạo ánh sáng như tuyết lọt vào trong tầm mắt, sau đó những
tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lục Thất giống như lao vào bầy cừu vung
đao giết hại, mà điều đáng buồn chính là, những cung thủ này chỉ mang
theo nỏ, còn quần áo đều là quần áo thường dân, đến quản đao phù hợp với cung thủ cũng không có.
Theo sau Lục Thất chính là sáu tướng sĩ mặc áo giáp vọt tới, có thể ngay từ đầu đã chống đỡ được mưa tên cơ bản đều là võ tướng có bản lĩnh thực sự. Sáu người cầm trường đao mang theo thù hận xông vào “ bầy cừu”,
tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, nhóm cung thủ bên trong rừng
cây quay đầu chạy trốn, vốn là muốn dùng mưa tên để cướp giết, nhưng lại không ngờ bị cắn trả. Nếu biết kẻ thù hung hãn như vậy, ít nhất sẽ mang theo đao đi đối phó, lại vì chủ quản lo lắng cá lọt lưới nên tận lực
không cho bộc lộ bất cứ dấu hiệu quân đội nào.
Vừa phản công thành công, ở phía rừng câu có hơn sáu mươi thi thể, máu
tanh tràn ngập, vô cùng thê thảm, quả thực giống như Địa ngục tu la, Lục Thất cả người đẫm máu đứng trong rừng cây, nhìn đám cung thủ trốn xa,
ánh mắt ác nghiệt giơ trường đao lên, những người khác đều tụ tập tới.
- Đại nhân không sao chứ?
Đàm Viêm đến gần quan tâm nói.
- Không có việc gì, các ngươi thì sao?
Lục Thất quay đầu, cười nhạt muốn hỏi, nhưng trên mặt hắn đều là máu,
tươi cười nhìn có vẻ kinh khủng, còn không bằng không cười.
- Đều không sao, đại nhân đi trước mở đường, đều là bảo vệ chúng thuộc hạ.
Đàm Viêm trả lời, rất có tài năng tâng bốc.
Lục Thất cười, quét mắt nhìn những người khác, những người khác cả người đẫm máu, gần như đều hơi thở dốc, vừa rồi xung phong liều chết, đối với tâm lý và thể năng đều tạo thành sự tiêu hao rất lớn, cho nên chiến đấu trên chiến trường dễ dàng khiến người ta tiêu hao thể lực nhiều nhất.
- Các ngươi, làm tốt lắm.
Lục Thất mỉm cười khẳng định nói, những người khác im lặng gật đầu đáp lại.
Chợt ngoài bìa rừng có một người đi tới, Lục Thất vừa nhìn là Tiểu Điệp, hắn thuận miệng an ủi:
- Không sao.
Tiểu Điệp gật đầu, Lục Thất lại nghiêng đầu cười nói:
- Đi thôi.
- Vâng đại nhân.
Đàm Viêm đáp lại, nhưng trong lúc đáp lại, tay phải của Đàm Viêm lại giơ ra về phía sau lưng Lục Thất, bất ngờ đâm một cái.
Tiếng kêu đau đớn của Lục Thất, thân thể ập về phía trước, Tiểu Điệp a
một tiếng, thân thể cũng bổ nhào về phía trước đỡ Lục Thất. Lục Thất và
Tiểu Điệp ngã cùng một chỗ, cùng nhau nhìn về phía sau.
- Đàm Viêm?
Một tiếng kêu sợ hãi khó có thể tin, là Lý Võ.
Lý Võ sợ hãi mạnh mẽ giơ đao chém về phía Đàm Viêm, kinh sợ nói:
- Đàm Viêm, ngươi dám đánh lén đại nhân?
Đàm Viêm nhìn Lục Thất, những người khác cũng bị điều vừa xảy ra làm cho kinh ngạc, đề phòng xách đao, sau đó ba Giáo úy nhìn nhau, đều là vẻ
mặt bất ngờ, cuối cùng nhìn về phía Lục Thất.
Vừa nhìn đều giật mình, chỉ thấy Lục Thiên Phong đã cúi đầu, thân thể
cũng gần như bán cong, hoàn toàn do Lâm Phong đỡ, hình như đã không
chống đỡ được, sau lưng Lục Thiên Phong lộ ra một chiếc dao cán đen, rõ
ràng đã bị trọng thương, mà có thể khiến cho Lục Thiên Phong nhanh chóng xụi lơ, chỉ sợ trên đao có độc.
- Đàm Viêm, tại sao?
Lúc này Hoa Đào chau mi chất vấn.
- Ta phụng ý chỉ của Quốc Chủ bệ hạ làm việc, các ngươi đều là thần dân Đường quốc, hẳn là nên tận trung với Đường quốc.
Đàm Viêm bình thản đáp.
- Ngươi, không ngờ ngươi lại giết đại nhân.
Lý Võ cũng tức giận cắn răng nhìn chằm chằm Đàm Viêm.
- Ta là Thiên ngưu vệ chỉ phụng chỉ làm việc.
Đàm Viêm nghiêm nét mặt nói.
- Ta chửi tổ tông ngươi.
Lý Võ giận tím mặt văng tục, vung đao liền chém về phía Đàm Viêm, Đàm
Viêm vội vung đao chống đỡ, không nghĩ tới Hoa Đào cũng vung đao đánh
tới, cũng công kích Đàm Viêm.
- Hai người các ngươi, ta là phụng chỉ làm việc, các ngươi định phản bội Đường quốc sao?
Đàm Viêm ra sức chống đỡ, vội vàng mở miệng áp địch.
- Tên chó chết này, không nói đến chuyện đại nhân và quận chúa đối đãi
tốt với ngươi nhất, chính là hôm nay có thể còn mạng quay về, ngươi
không nên mất đi lương tâm, đại nhân mất rồi, ngươi cũng đừng nghĩ sống.
Hoa Đào tức giận đáp lại, đao trong tay phối hợp với Lý Võ điên cuống tấn công.
- Ba vị Giáo úy đại nhân, ta là phụng chỉ làm việc, hai người này đã
phản bội Đường quốc, các ngài mau giết bọn chúng, ta sẽ bẩm báo lên bệ
hạ.
Đàm Viêm kinh sợ nhanh chóng kêu cứu, y có thể đấu lại Lý Võ nhưng thêm Hoa Đào y liền không chống đỡ nổi.
Ba Giáo úy nhìn nhau, chần chừ không quyết định, kỳ thật bọn họ đều nhận được lệnh của Lý Quốc Chủ, nhưng mệnh lệnh của Lý Quốc Chủ là bảo bọn
họ phối hợp vói Thiên Ngưu tướng quân làm việc, nhưng từ khi vào Chu
quốc đến nay, hai Thiên Ngưu tướng quân vẫn không có bất kì mệnh lệnh
hành động nào.
- Ba vị đại nhân, ta nguyện đem công lao tặng cho, ách,...
Trong tiếng la, Đàm Viêm bị Hoa Đào một đao chém trúng chân trái.
Ba Giáo úy sau khi nhìn nhau, đều lựa chọn đứng xem, kết quả mười mấy
giây sau, Đàm Viêm bị Lý Võ một đao chém trúng đùi phải, sau đó cùng Hoa Đào đâm một mũi đao chí mạng, Đàm Viêm sắp chết, cũng mở mắt giận dữ
nhìn chằm chằm ba Giáo úy.