Kiêu Phong

Chương 88: Q.3 - Chương 88: Gặp ban đêm




Mười quan tướng hướng về phía Lục Thất kính nể cáo từ. Sau khi đợi gần 5 nhìn quân địa phương từ biệt người thân ở ngoài thành, cả đội quân xuất phát ra tiền tuyến. Ba ngàn binh dũng quân đó không cưỡng lại được sự hấp dẫn, bọn họ còn khát vọng có được đất đai hơn cả quan binh. Lúc các tướng quân tuyên đọc xong rời đi, rất nhiều binh dũng quân vẫn còn đang nhìn theo rõ ràng là sợ mất cơ hội có ruộng.

Có người dẫn đầu, binh dũng quân lập tức hành động, khiến Phó sứ binh dũng quân không thể đợi được mệnh lệnh của Tiêu thị gia chủ Thường Châu. Nếu y chờ đợi, e là trên thực tế sẽ thành đội trưởng thì cũng có tội lớn.

Đèn rực rỡ được thắp lên, Lục Thất đi đến một khách điếm gặp Tân Cầm Nhi. Hắn chỉ có thể bí mật gặp mỹ nhân một lát, sau đó trên đường trở về quân trướng đi cùng nhóm thương binh. Một là phải gương mẫu đồng cam cộng khổ. Hai là phải ứng phó mới chuyện phát sinh đột ngột. Những gì mà hắn gây nên có lẽ sẽ bị thứ sử Thường Châu và Tiêu Thị Chủ trả thù.

Sự hận thù của Thứ sử Thường Châu vẫn là thứ hai, dù sao cũng là quan binh của Triều Đình, nhưng 3 nghìn đoàn luyện quân trên danh nghĩa vẫn thuộc quyền sở hữu quản hạt của Thường Châu Tư Mã. Trên thực tế, lại là Thường Châu Tiêu Thị cho cấp dưỡng. Lần điều quân này của Lục Thất đã chém đi cánh tay máu chảy đầm đìa của Thường Châu Tiêu Thị, cướp đi quân quyền uy lực của Thường Châu Tiêu Thị. Đó là đội quân mà Thường Châu Tiêu Thị phải bỏ ra rất nhiều mới có được.

Lục Thất là được dẫn vào quán trọ, vào phòng khách chỉ có một mình Tân Cầm Nhi. Qúy Ngũ Thúc và Diêu Tùng lui ra ngoài. Vừa đóng cửa Lục Thất đã đứng lên cười dài đến gần Tân Cầm Nhi.

- Lão gia nên để thiếp đỡ.

Tân Cầm nhi nhẹ nhàng oán trách, đôi mắt xinh đẹp dịu dàng nhìn Lục Thất chăm chú.

Lục Thất cười lắc đầu, hắn duỗi hai tay ôm Tân Cầm Nhi vào ngực rồi dịu dàng nói:

- Cầm Nhi, vất vả cho nàng rồi.

- Thiếp không vất vả, là điều nên làm mà.

Tân Cầm Nhi nhẹ nhàng nói.

Hai người ôm nhau rất lâu rồi mới tách ra, Tân Cầm Nhi cười nói:

- Nhạn Nhi và Thương Nhi cũng muốn gặp lão gia, thiếp sợ lão gia lo lắng nên không nói cho họ biết.

Lục Thất hơi giật mình, hắn gật đầu nói:

- Nàng làm đúng, bây giờ nguy hiểm vô cùng, ta cũng không thể phân tâm được.

Tân Cầm Nhi gật đầu nói:

- Lão gia lần này không nên cố ý bị thương. Trong vạn quân nhiều chuyện bất ngờ, sau này đừng như vậy nữa.

Lục Thất cười nói:

- Lần này xúi bẩy cuộc chiến Thường Châu ta quá lộ liễu rất dễ khiến Hoàng đế nghi ngờ vô cớ. Cho nên đành phải dùng khổ nhục kế, dễ bị kích động, dũng mãnh để che giấu trí tuệ mưu đồ. Bình thường mà nói, một người thiện mưu, chắc sẽ không xung phong vùi thân trong lâm nguy mà nên trốn trong bóng tối nghĩ mưu cho tất cả.

Tân Cầm Nhi gật đầu nói:

- Chàng dùng khổ nhục kế thoát thân, Dương gia Tứ huynh dùng kế không thành tranh công danh đều là vô cùng nguy hiểm. Ta thấy Chu đại nhân cũng là người thiện mưu, thiếp có hơi bận tâm.

Lục Thất im lặng, hắn hiểu ý của Tân Cầm Nhi một lát sau mới hạ giọng nói:

- Ta biết Chu đại ca là người có khát vọng. Nhưng nếu không có huynh ấy thì khó có được Thường Châu, ta chiếm nhân hòa, địa lợi chính thống trước tiên, dù ta không thể đích thân thống quân, cũng sẽ là Vương trong lòng Ngô Thành Quân.

- Lão gia không thể khinh thường được, cho dù chúng ta có tài khế kiềm chế Ngô Thành quân nhưng người làm trưởng quân đối với thuộc hạ có thể làm tốt hơn.

Tân Cầm Nhi cảnh cáo nói.

Lục Thất gật đầu, trong lòng vẫn hơi buồn rầu. Hắn vô cùng kính trọng Chu Vũ nhưng có chuyện thì không thể nhượng bộ được. Nhượng bộ có lẽ sẽ mất sinh mạng của cả thân tộc, cho dù là huynh đệ tình thâm, hắn cũng không dám mang sự tồn tại của cả thân tộc đi đánh cuộc.

- Vậy địch soái kia đồng ý đầu hàng sao?

Lục Thất hỏi, hắn để Từ Minh tặng địch soái giao cho Tân Cầm Nhi thực ra là có mưu tính.

- Người nọ là Hành quân Tư Mã trong quân Ngô kia vẫn luôn nắm hai vạn quân tiên phong của địa vực Thường Châu, tên là Ngư Hoa Hiên, y nói có thể đầu hàng nhưng nhất định phải cứu thân nhân của y.

Tân Cầm Nhi trả lời.

Lục Thất gật đầu, Tân Cầm Nhi lại nói:

- Y nói Giang Âm quân có khả năng cứu người ở Việt Quốc, đừng trông cậy vào đường thủy Thái Hồ không thể giấu diếm được thế lực Việt Quốc. Giang Âm Quân có thể ở bờ biển, đón người đến nhưng giao dịch với Giang Âm quân sẽ phải trả giá rất lớn.

Lục Thất gật đầu nói:

- Địa vị của Trương Hồng Ba ở Giang Âm Quân bình thường. Ta không biết, y có thể khai thông đường biển được hay không?

- Chắc là được, Giang Âm Quân có đội thủy quân hùng mạnh, nghe nói là làm bá chủ hành thương trên biển đến thủy quân Việt Quốc cũng không dám dễ dàng khai chiến.

Tân Cầm Nhi nói.

Hắn ngạc nhiên nhìn Tân Cầm Nhi, nàng mỉm cười dịu dàng nói:

- Thật bất ngờ đúng không, sự hùng mạnh của Giang Âm Quân, thực ra chính là mạnh trên biển. Giang Âm Quân có lục quân võ bị mạnh mẽ như vậy chính là dựa vào việc buôn bán trên biển gần đây. Nếu không chỉ dựa vào mỗi sinh ý của huyện Giang Âm, có được đủ lương thực đã là khá lắm rồi.

Lục Thất hiểu gật đầu nhưng kiến thức về buôn bán trên biển của hắn gần như rỗng không, lại rất hiếu kỳ. Chỉ có điều hiện tại cũng không có lòng dạ nào đi tìm hiểu.

- Ta sẽ gửi thư đi hỏi Trương Hồng Ba.

Lục Thất nói.

Tân Cầm Nhi gật đầu, Lục Thất lại nói:

- Ngay mai ta bắt đầu thu lương thực, nàng hãy chuẩn bị bạc đi.

- Lão gia không có lương thực dự trữ sao?

Tân Cầm Nhi nói.

Hắn mỉm cười hạ giọng nói:

- Ta làm việc lấy chữ tín làm đầu, ta mượn một sẽ trả một, nhìn thấy là lỗ bạc nhưng ta giữ chữ tín danh tiếng sẽ lan truyền ở Thường Châu. Vậy sẽ có lợi cho các thế lực ủng hộ chúng ta ở Thường Châu. Ít nhất là có thể tăng danh tiếng của quan áp ngân khế trên diện rộng. Hiện giờ, chắc là rất nhiều người đang nghi ngờ về sự tồn tại của quan áp ngân khế.

Tân Cầm Nhi hiểu, gật đầu, Lục Thất lại nói:

- Mặt khác chính vì đả kích Thường Châu Tiêu Thị Chủ có Tiêu Thị nâng đỡ cùng chúng ta.

Tân Cầm Nhi cười gật đầu, Lục Thất lại hỏi:

- Cầm Nhi, còn bao nhiêu khế ước, có thể khắc phục được hậu quả không?

- Còn một nửa thôi, huyện Vô Tích mua 8 phần, Nghi Hưng 7 phần, Vũ Công 5 phần, huyện Tấn Lăng rất ít mới có thể chống đỡ được hậu quả. Chủ yếu là Ninh Quốc Quân giải quyết tốt hậu quả, có lẽ cũng là để chúng ta thưởng công. Chắc là hoàng đế không cho gì đâu.

Tân Cầm Nhi trả lời.

Lục Thất gật đầu nói:

- Để cho chúng ta giải quyết hậu quả cũng được, có thể dời nhiều nhân khẩu đi rất nhanh. Trong vòng 1 năm nhất định chúng ta phải khiến Thường Châu biến thành vùng đất lành.

- Một năm có thể được, chỉ cần đủ nhân lực ngay lập tức có thể phát triển nông nghiệp. Hơn nữa thiếp đã cho người đi tuầntr a, ruộng đất ở huyện Nghi Hưng và Vô Tích đa số là gieo trồng được. Hơn nữa chỉ cần hơn 1 tháng là có thể thu hoạch được. Thiếp chỉ dùng rất ít, sau 2 tháng chúng ta có thể có được một lượng thu hoạch lớn. Chúng ta nhất định phải thu 8 phần, 2 phần còn lại cho địa chủ.

Tân Cầm Nhi cũng mỉm cười sung sướng nói.

Lục Thất nghe xong mắt sáng lên, hắn cũng từng lo nghĩ về Thường Châu. Phải biết rằng thời kỳ đầu ngoài việc nhập lương thực, còn phải tốn vốn đầu tư cho nông nghiệp. Ở Nghi Hưng hắn đã từng thấy từng thửa ruộng xanh tốt. Dựa vào cách xử lý ruộng lúa của tá điền cũng biết những ruộng lúa đó đều thuộc quan liêu Việt Quốc. Chỉ có điều bây giờ đã thuộc về Đường quốc, còn những tá điền đó là không dám, cũng không muốn phá hủy những ruộng lúa đó. Bọn họ chỉ có thể chờ sau khi chủ mới đến lấy được ít gạo làm công. Thực ra chỉ có việc nông ở huyện Vũ Tiến là thiệt hại nặng nề.

- Được, Cầm Nhi, tất cả làm nàng vất vả rồi.

Lục Thất chân thành nói.

Nhưng hắn biết, tất cả mọi việc thuận theo phủ công chúa của Thường Châu đó là những chuyện vô cùng rườm rà. Hắn có thể trị quân chứ bảo hắn đi làm việc trị an cho Thường Châu thì khiến hắn điên lên mất.

Tân Cầm Nhi cười, nét mặt nghiêm nghị nói:

- Lão gia, thiếp có một ý tưởng, muốn ám sát thứ sử Thường Châu.

Lục Thất ngây người ra nhìn Tân Cầm Nhi, nàng nghiêm mặt nói:

- Thứ sử Thường Châu sẽ là trở ngại của chúng ta. Huyện lệnh huyện Vũ Tướng mời Mộ Quân Hòa tiến nhiệm hộ quân Huyện Uý. Kết quả thứ sử Thường Châu không phúc đáp, thiếp thân ở huyện Vũ Tiến, cần vũ lực địa phương phối hợp làm việc, nếu thứ sử Thường Châu chết rồi, vậy Trưởng sử Thường Châu có quyền thay mặt Thứ sử Thường Châu làm việc, đồng ý làm việc cho chúng ta.

Lục Thất giật mình, hắn chợt nhớ đến Bạch Linh Nhi. Hắn nhớ rõ huynh trưởng của Linh Nhi đi làm quan ở Thường Châu, hình như là Tư Mã hoặc là Thôi quan gì đó.

- Trưởng sử Thường Châu tên là gì?

Lục Thất hỏi.

- Tên là Bạch Tùng, vốn là người huyện Thạch Đại chắc là có quen biết với lão gia.

Tân Cầm Nhi cười trả lời.

Da mặt Lục Thất nóng lên, hắn hiểu có thể Tân Cầm Nhi biết chuyện của hắn và Bạch Linh Nhi. Hắn trong im lặng. Tân Cầm Nhi dịu dàng nói:

- Lão gia, Bạch Tùng được thăng nhiệm chức Trưởng sử Thường Châu mới được 1 năm. Ở Thường Châu hắn vẫn là con rối của Tiêu Thị Chủ. Chính là một sự sắp xếp, sau khi hắn biết lão gia thì rất kích động nhưng cũng hơi áy náy.

- Đều là chuyện đã qua rồi.

Lục Thấy mất tự nhiên nói.

- Lão gia, Bạch Tùng nói, sở dĩ y được làm quan ở Thường Châu là dựa vào Tiêu Thị, cũng là mượn vinh quang của em gái. Bạch Linh Nhi, nay là cung nhân của Tiêu Phu rồi.

Tân Cầm Nhi dịu dàng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.