Ăn tối xong, Lục Thất thay đổi một bộ áo bào cũ, một mình ra khỏi khách điếm dò hỏi dân tình. Trên đường tiến vào Nhiêu Châu, chứng kiến những cảnh tượng thảm trọng do lũ lụt gây ra, thu hoạch ruộng đồng chỉ được có một hai phần mười, có rất nhiều dân bị nạn, thế nhưng không hề thấy triều đình cứu tế.
Bước đi trên đường cái huyện Nhạc Bình, chỉ thấy khung cảnh quạnh quẽ, Lục Thất ở khách điếm biết được hơn phân nửa số dân bị nạn đã tới huyện Bà Dương mưu sinh. Gạo hắn vận chuyển tới, trực tiếp được đưa tới huyện Bà Dương giao cho Vương Trọng Lương. Bây giờ ở huyện Bà Dương, số gạo mới được vận chuyển tới phân làm hai, một nửa bán ra để bình ổn giá bán, một nửa dùng để nấu cháo phân phát miễn phí. Cái gọi là phát cháo miễn phí, đương nhiên chỉ vẻn vẹn đủ không đói chết mà thôi.
Đang lúc đi lại, Lục Thất chợt rẽ vào một quán ăn nhỏ, trong quán ăn u ám chỉ có hai người khách đang dùng cơm. Một người trung niên có khuôn mặt gầy ngồi ở ngay trước quán, chắc là chủ quán, vừa trông thấy Lục Thất tiến vào, người trung niên vội vàng đứng dậy tiếp đón.
- Đại gia muốn dùng chút gì không?
Người trung niên hèn mọn hỏi.
Lục Thất thuận miệng gọi một bát mì, sau đó ngồi ở bàn bên cạnh chỗ hai thực khách, sau khi hắn ngồi xuống thì nhìn sang bàn bên, nói:
- Bữa cơm của hai vị lão ca ta xin mời, ta có chút chuyện muốn hỏi thăm, có thể chứ?
Hai thực khách ngây người nhìn Lục Thất, bọn họ là một già một trẻ, mặt mũi dính đầy bụi đất, quần áo cũng cũ kỹ nhếch nhác, lão thực khách mở miệng nói:
- Vị gia này muốn hỏi cái gì?
- Ta trên đường đến đây, nghe nói phủ Ngô Thành công chúa có vận chuyển lương thực đến Nhiêu Châu cứu nạn thiên tai, không biết có phải là thật hay không?
Lục Thất hỏi.
- Ồ, phủ Ngô Thành công chúa vận lương đến Nhiêu Châu là thật.
Lão thực khách đáp lại.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Thì ra là thật.
- Vận chuyển lương thực đến Nhiêu Châu là thật, nhưng cứu nạn thiên tai là giả.
Thực khách trẻ tuổi bỗng nói một câu, lão thực khách lập tức nhíu mày ném tới một ánh mắt.
Lục Thất ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Cứu nạn thiên tai là giả ư?
Thực khách trẻ tuổi chần chừ một chút, nói:
- Ta nghe nói lương thực là triều đình dùng để cứu trợ thiên tại, lệnh phủ Công chúa gì đó vận tải tới, kết quả phủ Công chúa tham lam khấu trừ đem bán lấy tiền.
Lục Thất chấn động, nhưng vẫn giữ cho nét mặt bình tĩnh gật đầu, lại cười nhạt nói:
- Nghe thật thú vị, lương thực của triều đình vì sao lại để cho phủ Công chúa thay mặt vận chuyển chứ? Lương thực cứu trợ thiên tai của triều đình hẳn là chỉ có Hộ bộ mới có thể vận tải.
- Tiểu tử không hiểu chuyện, nó nói bậy đấy.
Lão thực khách vội nói.
Lục Thất nhìn lão thực khách, cười nhạt nói:
- Lão nhân gia là người lõi đời, ta đây hỏi thẳng một câu, là ai nói lương thực phủ Công chúa vận chuyển tới là lương thực cứu trợ thiên tai của triều đình?
Một khối bạc vụn bay tới rơi trên bàn bên, sắc mặt của già trẻ thực khách kinh biến. Lục Thất lạnh lẽo nhìn bọn họ, một hồi lâu, thực khách trẻ tuổi mới sợ hãi nói:
- Ta cũng chỉ nghe nói thôi, rất nhiều người đều nói như vậy.
Lục Thất gật đầu, tùy ý ném ngân lượng trên bàn, đứng dậy rời khỏi quán ăn nhỏ. Già trẻ thực khách ngạc nhiên nhìn nhau, người trẻ tuổi hạ giọng nói:
- Đây là người nào nha?
Lão thực khách giơ tay cầm bạc vụn lên xem, một lát sau cười khổ, nói:
- Chúng ta gây tai họa rồi, chỉ sợ ngày mai, lương thực đến Nhiêu Châu sẽ bị chặt đứt.
- Người nọ là người của phủ Công chúa sao?
Thực khách trẻ tuổi kinh sợ nói.
- Chuyện hôm nay tuyệt đối không được nói ra ngoài, bằng không, phụ lão ở Nhiêu Châu sẽ nuốt sống chúng ta đấy.
Lão thực khách sắc mặt cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm thực khách trẻ tuổi căn dặn. Thực khách trẻ tuổi bị dọa mặt mày trắng bệch gật đầu.
Chiều ngày hôm sau, đại đội của Lục Thất đi qua huyện Vạn Niên, đã tới huyện thành Dư Can. Đến huyện Dư Can rồi, nếu tiếp tục đi về phía tây nam, sẽ tới ranh giới huyện Lâm Xuyên, huyện Lâm Xuyên là nơi châu trị của Phủ Châu. Phủ Châu quản hạt huyện Lâm Xuyên, huyện Nghi Hoàng, huyện Sùng Nhân, huyện Kim Khê, huyện Nam Phong, huyện Nam Thành, huyện Lê Xuyên.
Ở một khách điếm, Lục Thất bí mật gặp mặt Vương Trọng Lương, Đỗ Dũng và Vương Đạo. Ba người vừa thấy Lục Thất, trực tiếp hô bái kiến Chủ thượng. Lục Thất nhận lễ bái kiến, rồi mời ba người bọn họ ngồi xuống.
Phản ứng của Vương Trọng Lương coi như bình thản, chỉ là vui sướng mỉm cười. Còn Đỗ Dũng và Vương Đạo lại có vẻ hơi gò bó và kích động thất thố, sự xuất hiện của Lục Thất gây cho tâm hồn của bọn họ chấn động thật sự quá lớn.
- Trọng thúc, tình hình Nhiêu Châu thế nào?
Lục Thất mỉm cười quét mắt nhìn một cái, rồi chuyển ánh mắt tới Vương Trọng Lương hỏi.
- Bẩm Chủ thượng, hiện giờ mượn thời cơ cứu trợ thiên tai, chúng ta đã chiêu mộ được gần vạn binh lính, lấy danh là tiêu diệt phỉ và hỗ trợ trị thủy, kỳ thực là thành lập quân đội gây dựng căn cơ.
Vương Trọng Lương hồi đáp.
Lục Thất gật đầu, hỏi:
- Mạnh Thạch đại nhân hiện giờ ra sao?
- Mạnh Thạch đại nhân rất cần chính, đích thân tới nơi bị lũ lụt đốc thúc, ngày ngày đều gấp rút đi sớm về trễ. Đại nhân mà gặp Mạnh Thạch đại nhân, chưa chắc đã nhận ra đâu.
Vương Trọng Lương đáp lại.
Lục Thất thầm cảm khái gật gù, ở Đường quốc, quan có thể cần chính yêu dân không nhiều lắm, hắn chuyển đề tài nói về chuyện nghe được ở huyện Nhạc Bình. Vương Trọng Lương nghe xong phản ứng bình tĩnh, nói:
- Chủ thượng, loại lời đồn vu khống hãm hại này đều là do quan lại và thân sĩ gây nên. Chủ thượng yên tâm, thần đã có chuẩn bị cách ứng phó, mấy ngày tới sẽ cắt đứt nguồn lương thực cứu trợ để phản kích.
Lục Thất gật đầu, lại hỏi:
- Trọng thúc hiểu rất rõ về Phủ Châu ư?
- Có biết một chút. Phủ Châu trên thực tế là do quân đội nắm một nửa quyền quản chế, Chiêu Võ quân ở Phủ châu chính là bá chủ. Lúc Tiên Đế Đường quốc còn tại, để chống đỡ Việt quốc, đã bố trí Chiêu Võ quân trấn thủ huyện Nam Phong, huyện Nam Thành và huyện Lê Xuyên của Phủ Châu, dùng sản xuất của ba huyện để nuôi dưỡng quân. Về sau Việt quốc nhiều lần xâm chiếm, khiến cho quân dụng tăng lên gấp bội, Chiêu Võ quân dần dần thu chiếm toàn bộ sản xuất của Phủ châu, triều đình cũng lặng lẽ bỏ mặc.
Vương Trọng Lương trình bày hiểu biết của mình.
Lục Thất nhíu mày, nói:
- Ta còn nhớ lúc chinh chiến ở Tín Châu, Chiêu Võ quân không có tham chiến. Chiến sự ở Tín Châu là do Hưng Hóa quân đánh lùi Việt quân.
- Đích thực là vậy. Chiêu Võ quân trên thực tế không hề xuất chiến, thế mà lại được triều đình khen ngợi, được mỹ danh là đội quân thủ hộ cửa ngõ Nam Đô.
Vương Trọng Lương châm chọc cười nói.
Lục Thất bất đắc dĩ cười nói:
- Nói như vậy, triều đình không có ban bố văn bản rõ ràng về việc toàn bộ Phủ Châu cần phải cấp dưỡng cho Chiêu Võ quân.
Vương Trọng Lương nghiêm nghị gật đầu, nói:
- Đúng vậy, nếu Chủ thượng muốn ở Tây bộ thành lập uy danh, có thể tranh quyền với Chiêu Võ quân, tuy nhiên thần không đề nghị Chủ thượng đi tranh giành. Nơi đó dù sao cũng là địa bàn của Chu Võ quân, rất dễ biến thành tranh đấu vũ lực.
Lục Thất gật đầu:
- Chúng ta xem tình hình rồi định đoạt.
Vương Trọng Lương gật đầu, lại nói:
- Quân lực của Chủ thượng tại Tô Châu hiện giờ đã ổn định chưa?
Lục Thất nhìn y, bình thản nói:
- Các ngươi yên tâm đi, hiện giờ Tô Châu đã tuyệt đối nằm trong tay ta. Bây giờ ta chỉ khuyết thiếu một cái đại nghĩa để cầm giữ binh cát cứ, ta đang đợi Đường Hoàng ra tay.
Vương Trọng Lương gật đầu, nói:
- Chủ thượng đang chờ Đường Hoàng thất tín trước có phải không?
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ta đang chờ Đường Hoàng thâu tóm ruộng đất của quân hộ Thường Châu. Một khi Đường Hoàng ra tay tịch thu đất đai Thường Châu, Trương Hồng Ba sẽ suất lĩnh sáu vạn quân Tô Châu vào Thường Châu, trực tiếp chiếm cứ huyện Tấn Lăng, sau đó cộng thêm bốn vạn quân Thường Châu, mang danh là mười vạn đại quân uy hiếp Đường Hoàng.
Vương Trọng Lương gật đầu, Đỗ Dũng và Vương Đạo nghe xong vẻ mặt trở nên thận trọng, Lục Thất khẽ cười nói:
- Nếu Trọng thúc không yên tâm tình hình ở Tô Châu, có thể bớt chút thời giờ đích thân tới Tô Châu nhìn xem.
Vương Trọng Lương cười khổ, thẳng thắn nói:
- Thu hoạch của Chủ thượng quá mức huyền thoại, thần thật muốn đi xem, nhưng lại không dám rời khỏi Nhiêu Châu.
Lục Thất cười nói:
- Vậy thì để Vương Đạo đi xem đi, xem ta khống chế và thống trị Tô Châu như thế nào.
Vương Đạo ngẩn ra, thấy ánh mắt mọi người nhìn lại, gã chần chừ một chút, đứng dậy chào theo nghi thức quân đội, nói:
- Vâng! Tạ ơn Chủ thượng tín nhiệm.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Đều là lão huynh đệ với nhau, nếu là các ngươi mà ta cũng không tin nổi, thì ta còn có thể tin ai.
Đỗ Dũng và Vương Đạo cảm động gật đầu. Lục Thất bảo Vương Đạo ngồi, sau đó nói:
- Đi Tô Châu, chớ có nói ra tên Lục Thiên Phong. Ở Tô Châu, ta là Quy Đức tướng quân, Quân Soái cao nhất của Tô Châu. Ngươi tới Tô Châu rồi sẽ hiểu ta trị quân như thế nào.
- Vâng! Thuộc hạ hiểu được.
Vương Đạo cung kính đáp lại.
Lục Thất nhìn Vương Trọng Lương, hỏi:
- Trọng thúc còn có điều gì muốn nói không?
- Có, thần biết được một tin tức, Tiết Độ Sứ của Hưng Hóa quân Vương đại nhân hiện đang ở huyện Bà Dương.
Vương Trọng Lương lập tức đáp lại.
Lục Thất ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Tiết Độ Sứ của Hưng Hóa quân, Vương Văn Hòa đại nhân sao?
- Vâng, đúng vậy. Nghe nói Vương Văn Hòa đại nhân đã cáo bệnh xin từ quan về quê, hiện giờ Hưng Hóa quân do Chu Chính Phong đảm nhiệm chức Tư Mã hành quân chưởng quản. Tiết Độ Phó Sử của Hưng Hóa quân đã đến Khang Hóa quân nhậm chức Tiết Độ Phó Sứ, còn Tiết Độ Phó Sứ mới nhậm chức của Hưng Hóa quân vẫn chưa biết là vị nào.
Vương Trọng Lương nghiêm nghị hồi đáp.
Lục Thất giật mình, việc Vương Văn Hòa đại nhân từ quan rời khỏi Hưng Hóa quân thật sự khiến hắn không ngờ tới. Kỳ thực, khi hắn còn ở Hưng Hóa quân, hình tượng của Vương Văn Hòa trong lòng hắn giống như một vị thần chiến đấu, bây giờ vị thần chiến đấu này lại lựa chọn giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang.
- Chủ thượng, thần cảm thấy, Chủ thượng nên lặng lẽ đi bái kiến Vương đại nhân.
Vương Trọng Lương đề nghị.