Kiêu Phong

Chương 119: Q.3 - Chương 119: Giáo phường




Lục Thất tâm tình phiền muộn ngồi ở trong Thái y viện, hắn hôm qua đã suy nghĩ rất nhiều, chính là nghĩ mãi cũng không nghĩ ra dụng ý thực sự của Hình công công. Cuối cùng chỉ có hai cách giải thích, một là hắn đúng lúc rơi vào lưới, hai là Hình công công muốn có con tin uy hiếp hắn, những lí do khác đều rất gượng ép. Hắn căn bản không thể tưởng được Hình công công muốn có con, là vì con mà bắt đầu có dã tâm.

Ngồi một lúc, chợt một tiểu thái giám của Giáo phường đến mời Lục Thất đi tuần tra, Lục Thất không chủ động đến Giáo phường, kết quả lại có người đến mời, Lục Thất bất đắc dĩ đi đến Giáo phường.

Giáo phường của Thái Thường tự không hoàn toàn là nữ nhạc, tuy nhiên Giáo phường sứ thì đều là nữ, một nữ nhân trung niên gần bốn mươi tuổi dung mạo bình thường, vô cùng cung kính với Lục Thất, dẫn Lục Thất đi xem biểu diễn, xiếc. Xem biểu diễn một lúc khiến cho tâm tình của Lục Thất đã khá hơn nhiều, đối với sự ân cần của Giáo phường sứ cũng không có sự cảnh giác hay ghét bỏ.

Nhưng Lục Thất không thể tưởng được vị Giáo phường sứ cung kính ân cần này lại là vợ cả của Hình công công, mà Hình công công không phải chủ động trở thành công công, mà là một lần ra biển buôn bán, ở đông doanh chiến đấu với võ sĩ trên đảo bị trọng thương phần bên dưới. Sau khi quay về quân Giang Âm, không lâu sau liền biến thành của hồi môn của Trương tiểu thư, bởi vì Hình công công vốn là một thành viên của thủy quân Giang Âm, cho nên đối với việc của Tô Châu Hình công công rất nhanh đã đoán ra chân tướng.

Gần trưa, Giáo phường sứ mời Lục Thất đi dùng cơm, Lục Thất cũng biết được sau khi ăn xong phải làm việc, đồ ăn được chuẩn bị rất tinh xảo, còn có rượu ngon, Lục Thất uống rượu xong liền nhíu mày, rượu vào trong bụng giống như nắng ấm của mặt trời nhưng mà sau đó vật kia bắt đầu có phản ứng.

- Mẹ nó, lão tử làm việc cần gì phải dùng cái gì xuân dược.

Lục Thất buồn bực thầm mắng, lập tức buông rượu xuống.

Rượu không uống nữa nhưng thân thể lại càng ngày càng nóng, sau khi hắn ăn vài miếng, không thể không buông đũa xuống, Tiên Thiên công của hắn không những không có hóa giải tác dụng của xuân dược ngược lại giống như thêm củi đốt lửa, vừa động vào lập tức bùng cháy.

- Người đâu?

Lục Thất bực bội hỏi.

- Đại nhân ăn xong rồi hả?

Giáo phường sứ cung kính hỏi.

- Còn ăn cái gì nữa, đang yên lành hạ thuốc gì?

Lục Thất lạnh giọng trách cứ.

- Đại nhân có phản ứng?

Giáo phường sứ quái lạ hỏi.

Lục Thất nghiêng qua nhìn một cái lạnh nhạt nói:

- Ta đang tuổi gì?

Giáo phường sứ ngẩn ra, lập tức cung kính nói:

- Nếu đại nhân ăn no rồi vậy mời đi theo thủ hạ nghỉ ngơi.

Lục thất đứng dậy, đi theo Giáo phường sứ, đi men theo hành lang uốn khúc hơn mười mét, cuối cùng vào một gian noãn các, vừa vào hắn liền ngẩn ra, dục hỏa trong cơ thể lập tức tăng vọt.

Trong noãn các không ngờ có ba nữ nhân thân thể không mặc gì, trong đó còn một người tay xoa xoa bụng yêu kiều, vừa nhìn thấy Lục Thất, khuôn mặt e lệ nhìn thoáng qua liền buông mắt xuống làm ra thần thái cung kính, trong lúc ngẩn ra Lục Thất cũng nhận ra, nàng là mỹ nhân đứng đầu từng múa cho hắn xem.

Hai mỹ nữ khác đều đang nằm sấp, bị cột vào một giá gỗ đặc chế, cánh tay ngọc ngà buông xuống, giống như hai con dê trắng, trên mặt của các nàng đều đeo mặt nạ, Lục Thất vừa tiến lên, hai thân thể ngọc nữ bị buộc lại bắt đầu uốn éo còn phát ra thanh âm ô ô sợ hãi.

Lục Thất nhìn xong kinh ngạc, như này khác hoàn toàn với những gì hắn nghĩ, không khỏi ngạc nhiền thầm nghĩ:

- Sao lại cột tay lại? Chẳng lẽ Hình công công muốn mình đơn phương bắt đầu?

- Còn không mau qua đây hầu hạ đại nhân.

Trong tai nghe thấy giọng nói đe dọa của Giáo phường sứ đại nhân.

Mỹ nhân Đình Lập lập tức sợ hãi đáp lại, vội vã bước về phía Lục Thất, mươn tay ôm lấy tay trái của Lục Thất, lôi kéo đi lên giường, tới trước giường rồi cuống quít cởi quần áo cho Lục Thất, sau đó vội vàng kéo hắn lên giường.

Lục Thất tất nhiên là dục hỏa bừng bừng, bị ngọc nữ cởi quần áo kéo lên giường, ngọc nữ linh hoạt nằm ngửa lên giường, khuôn mặt xấu hổ hoảng sợ nhìn Lục Thất, gương mặt Lục Thất ửng hồng, giống như người say rượu, trực tiếp đưa hai tay tách đùi ngọc ra, sau đó đặt đùi ngọc lên hai vai, người nằm ép xuống.

- A! Ô!.

Thanh âm kêu đau mềm mại phát ra, cũng cắn chặt hàm răng nhịn không phát ra tiếng.

Lục Thất ngẩn ra dừng lại động tác, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống khuôn mặt đau khổ của mỹ nhân dưới thân, hắn mới dùng lại, khuôn mặt của mỹ nhân chợt hoảng sợ, thân mình lập tức chủ động hướng lên hùa theo, tay cũng nắm lấy tay Lục Thất.

- Không vội, ta thích chậm một chút.

Lục Thất ôn nhu nói, thân thể cũng bắt đầu nhẹ nhàng họa động, mỹ nhân ở dưới thân giật mình nhìn Lục Thất một cái, đôi mắt xinh đẹp chợt chảy xuống hai hàng nước mắt.

Nửa giờ sau, Lục Thất rời khỏi mỹ nhân trên người đầy vết đỏ, xuống giường chạy về phía hai mỹ nhân giống như dê con kia, bởi vì cảm thấy Hình công công là một đạo diễn hai mặt đều hiếp bức. Lục Thất mặc dù bị dục hỏa bừng bừng hành hạ nhưng vẫn tận lực giữ vững lý trí, đối với hai mỹ nhân cũng hết sức dịu dàng, nói là hết sức dịu dàng nhưng cũng rung động điên cuồng, tiết tấu hoang dã, Giáo phường sứ xem cũng đỏ bừng mặt, không thể không giám thị được nữa, giống như biến thành oán phụ quay người thở dốc.

Một màn tình dục hoang đường và kéo dài, Lục Thất sau khi trút ra hai lần thì kết thúc, mỹ nhân nhạc kỹ kia sau khi mây mưa tiếp nhận hai lần trút ra của Lục Thất suy yếu nằm ở trên giường, ánh mắt mê man. Ánh mắt của Lục Thất cũng mệt mỏi, tác dụng phụ của xuân dược tiêu hao rất nhiều nguyên khí của hắn, hắn thông cảm cho các mỹ nhân không đứng dậy nổi được ở trên giường, tự mình mặc quần áo vào.

- Ta nghĩ Hình đại nhân hẳn là đã hài lòng.

Lục Thất mặc xong quân áo, nhìn Giáo phường sứ thản nhiên nói.

Giáo phường sứ trên mặt vẫn còn hồng, nghe xong cười không nói gì, Lục Thất quay đầu nhìn thoáng qua, quay đầu lại nói:

- Xin chuyển đến Hình đại nhân một tiếng, cô nương nhạc kĩ kia ta muốn.

- Đại nhân, chuyện đấy không thể được, nhạc kĩ của giáo phường không thể tùy ý xuất cung, nhất là loại nhạc kĩ này nếu không được Hoàng đế gật đầu thì không được xuất cung đâu.

Giáo phường sứ lập tức thoái thác nói.

- Con người ta tin tưởng duyên phận, ta cũng tin tưởng Hình đại nhân có năng lực có thể hoàn thành thỉnh cầu của ta, được rồi, ta về đây.

Lục Thất thản nhiên nói, sau đó cũng không để ý tới Giáo phường sứ, đi thẳng ra ngoài, Giáo phường sứ muốn nói lại thôi, vội đi theo ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.