Vào lúc hoàng hôn ba ngày sau, Lục Thất suất quân đã tới biên cảnh phía đông Ngân Châu. Sau khi đóng quân nghỉ ngơi một đêm, Lục
Thất không lĩnh quân qua Hoàng Hà, mà là dẫn theo chín kiện
tướng trong quân, đích thân đi trinh sát. Trước tiên đi tới Ngân
Châu thăm dò tình huống quân lực của Hạ quốc, bốn ngàn quân
một khi gặp phải đại quân Hạ quốc sẽ rất khó rút quân chạy
thoát.
Chiết Duy Trung rất không đồng ý hành động đích thân mạo hiểm
của Lục Thất. Tiểu Điệp muốn đi cùng, nhưng bị Lục Thất khuyên can, sau đó Lục Thất đem quân quyền thống soái quân đội giao cho Tiểu Điệp, nói với Tiểu Điệp, nếu phát hiện trấn quân tuần
phòng ở biên cảnh Hiến Châu, phải cố gắng bắt lấy, thậm chí
nếu cần thì cứ việc giết chết.
Lục Thất cùng mười một tướng sĩ rời khỏi đội quân, hai vị
tướng sĩ thêm vào là thuộc hạ của Chiết Duy Trung. Mười hai
người đi bộ trên mặt băng Hoàng Hà, lấy tốc độ khá nhanh tiến
lên. Dọc đường đi, Lục Thất và thuộc hạ của Chiết Duy Trung
nói chuyện với nhau, hiểu rõ thêm được tình hình của Chiết
thị.
Mười hai người đều có bọc da cừu, đi trong tuyết sẽ không dễ
bị phát hiện. Hơn nữa mặc trên người đều là áo giáp Hạ quốc, chỉ cần xâm nhập đến địa vực nhất định, là có thể giả mạo
làm Hạ quân.
Qua Hoàng Hà, đi suốt một đường tới gần trưa, Lục Thất hoàn
toàn không biết nói gì, vậy mà không hề gặp phải dân cư hoặc
là Hạ quân, trái lại đã đi qua hai thôn trấn bị tàn phá. Ngân
Châu này sao lại hoang vắng như thế? Theo lý thuyết, khi đến gần bờ Hoàng Hà thì phải thấy được dấu hiệu người dân sinh sống
chứ.
Thuộc hạ của Chiết Duy Trung giải thích, tình trạng này là do
Hạ quốc gây nên, những gia đình sinh sống gần Hoàng Hà đều bị
cưỡng ép dời đi đến địa phương khác cư trú. Bởi Hạ quốc đất
rộng người thưa, người đứng đầu Hạ quốc lại liên tục mở mang
bờ cõi, cần đại lượng binh lực tiến vào trú đóng chiếm lĩnh
đất, lấy ví dụ Hạ quốc chiếm đoạt Hoàng Hà, vậy cần có trú quân, trú quân sẽ di dời người nhà của quân đội qua định cư.
Lục Thất nghe xong có hơi cảm thán, cách trị quốc của người
đứng đầu Hạ quốc rõ ràng là phá hủy tường tây tu bổ tường
đông. Tấn quốc do hắn thành lập cũng từng dùng qua sách lược
như vậy, tuy nhiên thủ đoạn trị quốc chủ yếu của Tấn quốc là
thực thi chế độ quân điền và cổ vũ thương nghiệp phát triển.
Quân điền cho người dân ruộng đất, phát triển thương nghiệp nhằm đập tan những địa vực ngoan cố trong vô hình, cũng vì chống
đỡ cung cấp tài lực cho Tấn quốc.
Huuu...! Một tiếng tru ghê rợn đột nhiên phá không cất cao. Lục
Thất cả kinh, hắn đương nhiên biết tiếng tru đó là thuộc về
động vật gì, không ngờ lại đụng phải sói. Tuy nhiên hắn đi vào tây bắc tới nay, đây là lần đầu tiên thấy được sói sống.
Bọn thuộc hạ nghe thấy tiếng sói tru, chỉ là hơi kinh sợ, tiếp đó đều rất bình tĩnh hướng về phía phát ra âm thanh quan sát
xung quanh. Bọn họ có nhiều người như vậy, mỗi người đều là
hảo thủ quân võ, tuy nhiên sau khi thấy rõ, vẻ bình tĩnh liền
biến thành nhíu mày. Hay thật! Không ngờ chạy tới mấy chục con sói xám.
Sói đã đến, vậy chỉ có thể dùng đao nói chuyện thôi, các
tướng sĩ đều rút ra quân đao. Lục Thất cũng rút đao trong tay,
cười nói:
- Da sói rất đáng giá đấy, không biết có thể mang theo về không.
- Đại nhân, chúng ta có thể tạm chôn ở nơi này, khi trở về thì mang đi.
Thuộc hạ Trương Bảo nói, còn nói với vẻ rất chân thành.
- Chôn ở chỗ này, chưa chắc có thể tìm trở về.
Một thuộc hạ khác tên Triệu Bản lên tiếng.
Nghe thuộc hạ còn nghiêm túc thảo luận về vấn đề này, Lục
Thất không lời gì để nói. Mắt thấy vài chục con sói xám vồ
tới tập kích, từ xa có thể nhìn thấy mắt sói hung tợn hàm
răng sắc nhọn, hơn nữa đàn sói chạy băng băng trên đồng tuyết
chứng tỏ độ linh hoạt hơn xa người.
Lục Thất đứng mũi chịu sào, bị một con sói nhảy lên vồ tới,
móng vuốt sói phóng thẳng đến mặt Lục Thất. Lục Thất thong
dong đâm ra một đao hung mãnh, chuẩn xác xuyên qua miệng sói,
tiếp đó lui thân nghiêng người rút đao. Con sói vừa xung phong bổ nhào tới trầm thấp rú lên một tiếng, rơi phịch trên đống
tuyết, giãy giụa.
Những người khác cũng rất nhanh nhẹn, đối đầu với sói tập
kích, hoặc là đâm vào đầu, hoặc là đâm vào cổ họng, không thì quét đao chặt đầu sói. Phàm là người dùng phương thức đâm công kích, gần như đều là hưởng ứng lời nói đùa vui trước đó của Lục Thất, vì để thu được da sói hoàn hảo. Còn người nào
chặt đầu sói, phần lớn là biết giới hạn của năng lực bản
thân, cho nên không dám khinh địch.
Sói rất có linh tính, một vòng tập kích qua đi đã bị giết
chết hơn hai mươi con, những con sói còn sót lại, trong tiếng tru gào thê lương, đều đã cấp bách chạy trốn, cũng chạy hơn ba
mươi con. Trên mặt tuyết máu đỏ chói mắt, rất nhiều sói đang
hấp hối giãy giụa cố di động.
- Vương Toàn, Trần Ba, hai người các ngươi quay trở về điều động đại quân đến nơi này đóng quân đợi lệnh.
- Vâng!
Hai thuộc hạ nhận lệnh. Một đường không hề gặp gỡ người, Lục Thất đã quyết định đẩy mạnh chiến lược.
Bởi vì không gặp được ai, cho nên không thể tiến hành hỏi thăm
sơ bộ, chỉ có dựa vào quãng đường đã đi và phương hướng để
phán đoán khoảng cách đến thành Ngân Châu còn bao xa. Căn cứ
phỏng đoán, bọn họ có lẽ đã tiến nhập một phần ba rồi, hẳn
là đã đến địa giới huyện Nho Lâm, thành Ngân Châu ở tại huyện
Nho Lâm.
Hai thuộc hạ vừa đi, Lục Thất cùng các tướng sĩ thương lượng
một chút, quyết định chia làm hai tổ, một tổ đi hướng nam đến
huyện Phủ Ninh dò xét, huyện Phủ Ninh tiếp giáp Tuy Châu, Lục
Thất lo lắng Hạ quân Tuy Châu sẽ đến Ngân Châu. Thuộc quản hạt
của Ngân Châu có bốn huyện, là huyện Phủ Ninh, huyện Nho Lâm,
huyện Chân Hương, huyện Khai Quang, bốn huyện vực xếp thành một
hàng từ tây nam đến đông bắc.
Lục Thất thì dẫn theo ba tên thuộc hạ đến Ngân Châu thăm dò,
sáu người còn lại đi huyện Phủ Ninh. Mấy tên thuộc hạ thật sự đào hố tuyết, đem xác sói chôn xuống, da sói so với da cừu
đúng là đáng giá hơn, tuy nhiên giết được sói cũng là tượng
trưng cho dũng sĩ.
Dùng xong cơm trưa, bốn người Lục Thất tiếp tục hướng tây. Kỳ
thực Lục Thất phân tổ còn có một nguyên nhân, chính là đi quá
nhiều người sẽ rất dễ bị phát hiện, đã sắp tiếp cận thành
Ngân Châu, không thích hợp rút dây động rừng. Lục Thất tiến công Ngân Châu, là ôm tâm tư vơ vét chỗ tốt, tốt nhất là có thể
đánh hạ luôn thành Ngân Châu.
Một đường đạp tuyết tiến lên, đi được hơn hai mươi dặm rốt cuộc phát hiện sự hiện hữu của Hạ quân. Bốn người Lục Thất gặp
phải một đội Hạ quân gần trăm, cũng may bọn họ đúng lúc nằm
úp sấp trên đồng tuyết. Gần trăm Hạ quân kia có lẽ là tuần
quân, cách bọn Lục Thất hai mươi thước lề mà lề mề đi qua.
Lục Thất thấy được cơ hội, nhìn chằm chằm vào hai tên Hạ quân
đi cuối cùng, hắn một mình nhào ra ngoài. Hai gã Hạ quân kia
tụt hậu cách đội ngũ phía trước có hai mươi thước, co người
cúi đầu mà đi, không một chút cảnh giác. Lục Thất đi qua, dễ
dàng tóm được hai gã Hạ quân trở về.
Hai tên Hạ quân rõ ràng đều là người bình thường, sau khi bị
bắt liền hoảng sợ cầu xin tha thứ. Lục Thất tách hai tên Hạ
quân ra thẩm vấn một chút, thu được quân tình thành Ngân Châu.
Theo lời khai báo của tù binh, trong thành Ngân Châu có sáu ngàn Hạ quân, ba ngàn thủ vệ thành Ngân Châu, còn có ba ngàn binh
tại quân doanh thành Nam. Ba ngàn quân ở quân doanh trên thực tế
có hơn phân nửa là quân nhu binh, hóa ra là để trông coi đàn dê
cừu. Còn hai tên tù binh là thuộc về Hạ quân trong thành Ngân
Châu, Hạ quân trong thành Ngân Châu phụ trách thay phiên tuần
phòng.
Nhưng bởi vì trời đại tuyết, cho nên công tác tuần phòng chỉ
làm qua loa, cũng thật sự không có bố trí canh phòng gì ở
Hoàng Hà, Chu quân bên kia Hoàng Hà đã rất nhiều năm không hề
đột kích Ngân Châu, hơn nữa binh lực căng thẳng, cho nên đều điều đến thủ vệ thành Ngân Châu.
Chủ soái thủ vệ thành Ngân Châu họ Lý, là Vương thúc của
Hoàng đế Hạ quốc. Theo lời tù binh, vốn quân lực thủ vệ Ngân
Châu có hai vạn quân, nhưng có một vạn quân bị điều đi Tuy Châu,
dường như là muốn tiến công Thạch Châu, vẫn chưa có triệu hồi
về. Còn có bốn ngàn quân đi đưa quân nhu cho đại quân tiến công
Lân Châu rồi.
Lục Thất thu được quân tình, lập tức trở về, hắn căn cứ vào
lời khai của tù binh đã vạch ra sách lược đột kích Ngân Châu.
Về đến nơi giết sói, đợi một thời sau, nhóm thuộc hạ đi huyện Phủ Ninh trở lại, thăm dò được huyện Phủ Ninh có một vạn Hạ
quân trú đóng, theo lời khai của tên lính bị bắt sống, một vạn quân đó là từ Tuy Châu điều đến đóng quân ở huyện Phủ Ninh.
Lục Thất nghe xong lập tức hiểu ra. Hạ quân tiến công Thạch Châu thất lợi, chỉ đành chuyển hướng từ công kích sang phòng ngự,
từ Tuy Châu điều một vạn quân đến đóng quân ở huyện Phủ Ninh,
như vậy sẽ có thể nam bắc hô ứng, tức có thể chi viện Tuy
Châu, cũng có thể chi viện thành Ngân Châu.
Ý tưởng của Hạ quân tốt đấy, nhưng lại bỏ qua một điểm, thành Ngân Châu mới là nơi yếu hại cần được thủ hộ nhất. Cho dù ở
huyện Phủ Ninh có đóng một vạn quân, nhưng một khi thành Ngân
Châu bị tập kích, một vạn quân kia rất khó kịp thời cứu viện. Nên biết, người đến đột kích chỉ cần thiêu hủy lương thảo,
liền khiến cho chiến dịch chinh bắc của Hạ quân đại bại.
Lục Thất căn cứ vào lời khai của tù binh, quyết định thực
hiện chiến lược khoét tâm, lợi dụng sự tồn tại của trú quân
ở huyện Phủ Ninh, đầu tiên là dẫn quân lực vòng qua phía nam
thành Ngân Châu, sau đó tiến đến thành Ngân Châu, giả mạo là
quân lực huyện Phủ Ninh điều đến thành Ngân Châu, xuất kỳ bất
ý chiếm lấy thành Ngân Châu.
Mặt khác, cũng có thể lợi dụng một chút tuần quân của thành
Ngân Châu, chính là diệt một đội Hạ quân đi tuần, sau đó giả
mạo tuần quân trở về thành Ngân Châu, làm đội ngũ đi đầu đoạt
lấy cửa thành.
Chẳng qua độ mạo hiểm không hề nhỏ, quân lực Lục Thất mang
đến, tính cả quân nhu binh cũng chỉ có bốn ngàn, nếu hành
động đoạt thành không được như ý, chỉ sợ sẽ lâm vào khổ
chiến. Nhưng nếu đã tiến đến đột kích Ngân Châu, Lục Thất không định lao động không công mà về, thu hoạch được có hai mươi bộ
da sói là quá ít.
Khi sắc trời đã tối đen, bốn ngàn quân lực của Lục Thất mới
đến nơi giết sói. Sau khi gặp mặt Tiểu Điệp và Chiết Duy Trung, Lục Thất nói ra sách lược, Chiết Duy Trung vừa nghe lập tức
hưng phấn bừng bừng, thỉnh cầu để cho y đi làm đội ngũ đoạt
thành đầu tiên, Lục Thất mỉm cười nói, cùng đi.