Người cầm đầu trong năm người là một thanh niên anh tuấn uy vũ, thấy Lục Thất đi tới, chắp tay thi lễ:
- Lục đại nhân, tại hạ là Vinh Huy, quan hộ vệ của Hành quân Tư mã Vinh Xương đại nhân, theo lệnh của Vinh Xương đại nhân, đến thông báo tất cả quan tướng tập trung, xin mời Lục đại nhân.
Lục Thất gật đầu, chắp tay đáp lễ:
- Hạ quan nhận lệnh.
Lục Thất xoay người bước đi, giờ này Vinh Xương mới truyền lệnh tập trung, khiến hắn thấy khó hiểu, vốn nghĩ lại có chuyện gì đó không ổn, trước đó Chu Chính Phong rất cấp bách, mà Vinh Xương lại chậm chạp một cách khác thường, đến lúc sắp xuất chinh, mới sai người tới truyền lệnh.
Sau khi tập trung, hai mươi sáu quan tướng theo các quan truyền lệnh rời khỏi khu đóng quân, trong đoàn người, Lục Thất thấy Chung Hải và Phong Đao, bèn đến gần nhìn hai người mỉm cười gật đầu chào.
Phong Đao thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lục Thất, cũng thân thiện gật đầu đáp lại, Chung Hải thì hơi mất tự nhiên, cũng cười cười gật đầu, dường như không muốn thân cận với Lục Thất, Lục Thất thấy vậy cũng không để bụng.
Mọi người theo quan truyền lệnh tới một khu đóng quân tương đối tốt, các kiến trúc ở đây rõ ràng là tốt hơn khu đóng quân của Lục Thất, hơn nữa trong khu vực đóng quân này, cứ năm bước lại có một lính canh, tất cả đều mặc giáp minh quang, trông hết sức oai vệ, khiến các tướng lĩnh đang bước vào bỗng trở thành những quân nhân cấp thấp.
Lục Thất im lặng lướt nhìn qua một lượt, hắn biết Vinh Xương là Vũ lâm Lang tướng, tuy nhiên hắn không biết Vinh Xương thuộc Kinh quân, hơn nữa điều hắn không thể giải thích được là, chủ tướng Kinh quân không có quyền tự tiện điều binh, nhưng rõ ràng tướng sĩ trong khu này đều là những tướng sĩ thượng đẳng của Kinh quân, có lẽ là hoàng đế Đường quốc cho phép làm điều đó.
Tiến vào khu đóng quân, hơn một trăm quan tướng trong doanh quân xếp thành tám đội, mỗi doanh do tướng của doanh đó đứng đầu, phía sau là Trung quân lệnh hoặc Lục sự quân tào, chỉ có doanh của Lục Thất là đặc biệt, Lục Thất và Trình Diễm cùng đứng song song.
- Xin chờ một chút, Vinh tướng quân đang nghị sự với Chu tướng quân ở soái phủ.
Một quan tướng trung niên, dáng vẻ uy vũ, đứng trước các tướng sĩ xếp hàng, bình thản nói.
Các tướng quân đều ngạc nhiên, nhưng chỉ đành im lặng. Lục Thất nghe vậy, thầm lắc đầu, Vinh Xương làm như vậy, có thể là để làm nổi bật địa vị và uy thế của chủ tướng, nhưng xét một cách khách quan, cũng ẩn chứa ý khinh thị, nhất là khi xung quanh các tướng sĩ đều mặc giáp minh quang sáng loáng, còn các quan tướng mới đến lại mặc giáp thường, trong lòng không khỏi có cảm giác không thoải mái.
Chờ chừng hai khắc, các quan tướng bắt đầu mất kiên nhẫn, các quan tướng phía sau bắt đầu nói chuyện, nhất là giọng của Lỗ Hải, Lục Thất nghe được rất rõ ràng.
Trong lòng hắn biết không ổn, nhưng không thể quay lại ngăn cản, không có cách nào, đành quay lại hỏi Trình Diễm:
- Trình ngu hầu, ngươi có biết Vinh tướng quân thuộc về nơi nào trong Kinh quân không?
Trình Diễm cau mày, tất nhiên là nghĩ Lục Thất không nên nói chuyện, nhưng Lục Thất đã hỏi, y không thể không trả lời, lưỡng lự một chút rồi khẽ đáp:
- Vinh tướng quân là quốc công huân vệ, trên danh nghĩa thuộc về Vệ úy tự.
Lục Thất ngẩn ra, không hiểu nhìn Trình Diễm, Trình Diễm đành phải giải thích tiếp:
- Vinh thị là một trong các khai quốc công thần, được thái tổ phong làm Vinh quốc công, ban cho nghi thức mở phủ của quận vương, có ba nghìn Vinh quốc huân vệ, trong đó một nghìn huân vệ thuộc Vệ úy tự ở kinh thành để sẵn sàng nghe lệnh phân công, một nghìn huân vệ ở phủ Vinh quốc công ở Hồng Châu, một nghìn còn lại gọi là tán vệ, chuyên hộ vệ các quan viên quan trọng của Vinh thị.
Lục Thất kinh ngạc gật đầu, hắn không ngờ là Vinh thị có ba nghìn tư quân, mà nhìn vào trang bị của những vệ quân Vinh thị này, có thể thấy sức chiến đấu của ba nghìn tư quân Vinh thị, chắc chắn là tinh binh trong số tinh binh.
- Trình ngu hầu, Đường quốc còn có quốc công nào có huân vệ như Vinh thị không?
Lục Thất lại nhỏ giọng hỏi.
- Ngoại trừ Vinh quốc công, còn có Vũ quốc công của Vũ Văn thị, cũng có ba nghìn huân vệ như vậy, phủ Vũ quốc công ở Giang Châu, ngoài ra Tiêu Thị, Trương thị và Chu thị là khai quốc hầu, họ có thể có năm trăm gia tướng, trong đó Trương thị Giang Âm hầu, là Tiết độ phó sứ của Giang Âm quân.
Lục Thất gật đầu, hắn chợt hiểu ra, vì sao hoàng đế Đường quốc không muốn dời đô khỏi Hồng Châu, tám phần là vì phủ quốc công của Vinh thị ở Hồng Châu, nói cách khác, Vinh thị ở Hồng Châu có quân đội hợp pháp, một ngàn vệ quân dường như không nhiều lắm, nhưng Vinh thị chiếm giữ Hồng Châu nhiều năm, có vũ lực và sự uy hiếp của quan lớn, tất nhiên hình thành địa vị bá chủ, thậm chí có thể dùng huân vệ để che chở, ngấm ngầm luân phiên huấn luyện quân của mình hàng loạt.
Mình đúng là hiểu biết nông cạn, ở Tín Châu nhiều năm như vậy, không ngờ là không biết sự tồn tại của phủ quân Vinh quốc công ở Hồng Châu, mà cũng không biết Thái tổ Đường quốc suy nghĩ như thế nào, lại giao trọng binh cho hạ thần, như thế là tạo thành mối họa tạo phản ngấm ngầm, có thể do lúc đó Đường quốc vừa mới xây dựng, phải có thủ đoạn dụ dỗ thích hợp.
- Trình ngu hầu, Tiêu thị được phong hầu gì?
Lục Thất khẽ hỏi.
Trình Diễm nhìn hắn, hỏi lại với vẻ nghi ngờ:
- Đại nhân từ huyện Thạch Đại tới, sao lại không biết chuyện của Tiêu thị?
Lục Thất ngượng ngùng mỉm cười, nhỏ giọng nói:
- Thật sự là không biết, ta vốn là dân thường ở huyện Thạch Đại, vừa trở lại huyện thạch Đại chưa bao lâu, vẫn không có thời gian tìm hiểu chuyện của Tiêu phủ ở huyện Thạch Đại.
Ánh mắt Trình Diễm lộ vẻ kỳ lạ, thậm chí khó tin, Lục Thất thấy vậy, cười khổ nói:
- Đó là sự thật.
Trình Diễm gật đầu, khẽ nói:
- Tiêu thị là Trấn Giang hầu, hơn nữa chỉ có Tiêu thị ở Trì Châu được cha truyền con nối.
Lục Thất ngẩn người, gật đầu nói:
- Ta ở huyện Thạch Đại, không ngờ không biết Tiêu phủ được phong hầu.
- Nghe nói Tiêu phủ Trì Châu luôn khiêm tốn, rất ít lui tới với quan viên và thân sĩ địa phương, nếu đại nhân xuất thân bình thường, không biết việc Tiêu thị được phong hầu cũng là bình thường. Mà trên thực tế, hầu phủ của Tiêu thị là ở Trấn Giang, Tiêu phủ ở Trì Châu không phải là hầu phủ chính thức của Trấn Giang hầu, Trì Châu là cố hương của Trấn Giang hầu đời thứ nhất, khi về già, Trấn Giang hầu về quê và mất ở đó, được chôn ở huyện Thạch Đại, bởi vậy cho nên tuy trên thực tế Tiêu phủ Trì Châu là hầu phủ của Trấn Giang hầu, nhưng cũng không dám tự xưng là hầu phủ, vì trái với quy chế.
Trình Diễm hạ giọng giải thích.
Lục Thất giật mình gật đầu, thảo nào hắn không biết Tiêu phủ được phong hầu, hóa ra là Tiêu phủ kiêng kỵ người ở huyện Thạch Đại gọi phủ mình là hầu phủ, cho nên cho dù người ở huyện Thạch Đại có biết, cũng không dại gì nói ra để đắc tội với Tiêu phủ, cứ như vậy, đương nhiên không có ai nhắc đến việc Tiêu phủ được phong hầu rồi.
- Tiêu thị có bốn chi chính, một là Trấn Giang, hai là kinh thành, ba là Trì Châu, bốn là Thường Châu, tuy nhiên người thế tập Trấn Giang hầu đều ở Trì Châu, cho nên gia chủ chân chính của Tiêu thị là ở Trì Châu, mỗi lễ tế lớn được tổ chức ba năm một lần, những tộc nhân Tiêu thị có đủ tư cách bái tổ, đều tập trung ở huyện Thạch Đại tham gia tế lễ.
Lục Thất gật gật đầu, Trình Diễm nhìn hắn, lại hạ giọng nói:
- Trưởng nam đời thứ tư thế tập tước Trấn Giang hầu, từ nhỏ sinh ra đã yếu ớt, bệnh tật liên miên, đã qua đời cách đây bảy năm, khi mới mười lăm tuổi, tuy nhiên từ nhỏ vị này đã đính hôn với một quý nữ, cách đây chín năm đã thành thân để giải trừ vận không may, việc này hẳn là đại nhân càng không biết rồi.
Lục Thất ngẩn ra, lập tức nhớ tới Tiểu Phức, theo phản xạ gật đầu:
- Đúng là ta không biết thật.
- Thật ra đại nhân hẳn là có biết.
Trình Diễm thản nhiên nói.
Lục Thất ngạc nhiên nhìn Trình Diễm, Trình Diễm cười cười, khẽ nói:
- Vị quý nữ kia là Thạch Thiền huyện chủ, cũng chính là Công chúa điện hạ Ngô Thành.
Trong lòng chấn động mạnh, Lục Thất nhìn Trình Diễm bằng ánh mắt khó tin, Trình Diễm cười cười, lại khẽ lắc đầu như cảm khái vì Lục Thất không biết gì về việc này.
- Ngươi nói là, Công chúa Ngô Thành đã từng đính hôn với người của Tiêu phủ?
Lục Thất khẽ hỏi lại cho chắc.
Trình Diễm gật đầu, hạ giọng:
- Đó là quan hệ thông gia từ khi mới sinh ra, Công chúa điện hạ Ngô Thành đến Trì Châu năm mười ba tuổi, năm nay hẳn là đã hai mươi mốt, hai mươi hai rồi.
“Chẳng lẽ Tiểu Phức chính là công chúa Ngô Thành?”
Lục Thất lập tức liên tưởng một cách nhạy cảm.
“Không thể có chuyện đó. Nếu Tiểu Phức là Công chúa Ngô Thành, như vậy là nàng giấu diếm ta sao? Hơn nữa, dung mạo của Tiểu Phức trông chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, Công chúa Ngô Thành hẳn là cùng tuổi với mình, tuy nhiên Tiểu Phức có thể trở thành lệnh quan của Công chúa, hẳn là đã từng ở Tiêu phủ với Ngô Thành công chúa, trong chuyện này cũng có điều tốt.”
“Hóa ra Ngô Thành công chúa từng được gả cho người khác, thảo nào đã không chê ta, nếu nàng chưa lấy chồng, cho dù có Tiểu Phức làm trung gian, cũng rất khó chọn ta làm chồng.”
Lục Thất lại thầm nghĩ, trong lòng cũng không sinh ra cảm giác không hài lòng, ngược lại còn thấy chuyện này như vậy mới hợp lý, dù sao hắn cũng có xuất thân rất bình thường.
“Lần trước Tiểu Phức nói phụng mệnh ra khỏi thành, phải chăng là làm theo ý của Ngô Thành công chúa, thay Công chúa chiêu mộ vệ sĩ?”
Lục Thất lại nhớ tới chuyện lần trước, liền xác định một chút.
Thấy Lục Thất giật mình suy nghĩ, đương nhiên Trình Diễm không nói thêm nữa, bản lĩnh võ nghệ của Lục Thất khiến y càng thêm phần kính trọng, nếu không, y sẽ không nhiều lời, mặc dù biết rất nhiều chuyện về Ngô Thành công chúa, chỉ có điều y thấy hơi buồn cười cho Lục Thất, thân là Phò mã, không ngờ lại không biết chút gì về chuyện Ngô Thành công chúa từng trải qua.