Kiêu Phong

Chương 169: Q.4 - Chương 169: Hoàng phủ kế huân




Dực vệ vừa đi, Tiểu Phức cau mày nói:

- Hoàng Phủ Kế Huân là Đô chỉ huy sứ của Kinh quân, là một võ tướng Lý Quốc Chủ vô cùng tín nhiệm, sao y lại mở tiệc chiêu đãi Thất lang?

Lục Thất cười nhạt nói:

- Không có yến tiệc nào là tốt lành cả, có lẽ là do Lý Quốc Chủ chỉ đạo, bằng không sao dám chủ động thân cận với nghịch thần như ta.

Tiểu Phức ngẩn ra, khó hiểu nói:

- Lý Quốc Chủ sai khiến? Vì sao?

Lục Thất nhìn thoáng về phía tây nam, cười nhạt nói:

- Lý Quốc Chủ có lẽ đang trải đường để thu hồi Hấp Châu, để cho Hoàng Phủ Kế Huân thân cận với ta, là có thể lấy được một cơ hội đột phá. Hoàng Phủ Kế Huân thân cận với ta là có thể tiếp thêm một bước lấy danh nghĩa bằng hữu của ta đến thân cận với huynh trưởng ta, sau đó sẽ có cơ hội thân cận với quan tướng Hấp Châu.

Tiểu Phức gật đầu, Lục Thất lạnh nhạt nói:

- Nước đến chân mới nhảy, thủ đoạn ngây thơ, tâm tư của Lý Quốc Chủ chỉ biết bám gót bên ngoài gây tranh đấu bên trong.

Tiểu Phức dịu dàng nói:

- Thất Lang đi dự tiệc cũng phải cẩn thận đấy.

- Ta biết rồi.

Lục Thất mỉm cười đáp lại sự quan tâm.

*****

Hoàng Phủ Kế Huân thiết yến ở tại quán rượu Vạn Phúc, Lục Thất một thân áo gấm ngồi trên xe đi dự tiệc, lúc đến nơi lại bị tiểu nhị từ chối khéo nói là quán rượu đã bị Hoàng Phủ đại nhân bao trọn rồi, Lục Thất nói là chính mình đến dự tiệc, tiểu nhị với khuôn mặt tươi cười vội dẫn Lục Thất đi vào.

Vừa vào quán rượu, Lục Thất liền thấy rất nhiều tướng sĩ mặc quang minh giáp, đều ngồi bên trong tửu lâu, thấy Lục Thất tiến vào, các tướng sĩ vốn đang nói chuyện với nhau đều nhìn chăm chú, bỗng chốc im lặng như tờ.

- Các vị, tại hạ Lục Thiên Phong.

Lục Thất dừng lại thi lễ, rất thanh tao chào hỏi.

Các tướng sĩ đều vội vàng đứng dậy, đều biết rằng buổi tiệc hôm này là bố trí vì Lục Thiên Phong, một Giáo úy thi lễ nói:

- Lục tướng quân đến rồi, Hoàng Phủ hầu gia ở trên lầu đó.

- Ồ, vậy không quấy nhiễu các vị nữa.

Lục Thất khách khí nói, xoay người cất bước đi lên lầu hai.

- Tiểu nhị khiêm tốn dẫn đường cho Lục Thất, đi đến một nhã gian, Lục Thất vén mành đi vào, trong nhã gian không ngờ đã có hơn bảy người, hơn nữa có bốn người mặc minh quang tướng giáp, ba người mặc áo bào gấm.

- Tại hạ Lục Thiên Phong, đáp ứng lời mời của Hoàng Phủ hầu gia đến đây.

Lục Thất bình thản tự giới thiệu.

- Ồ, Lục tướng quân đến đây, mời ngồi.

Một người tuổi chừng ba mươi, dung mạo anh tuấn mặc áo bào gấm đưa tay bình thản nói.

Lục Thất chắp tay nói:

- Tạ ơn Hầu gia.

Lục Thất sau khi ngồi xuống, thần tình lạnh nhạt bình thản, không kiêu ngạo siểm nịnh, hắn không bởi vì Hoàng Phủ Kế Huân thất lễ mà tức giận. Theo đạo lí, Hoàng Phủ Kế Huân là hầu gia, lại là Đô chỉ huy sứ của Kinh quân, có thể có vẻ âm trầm của thượng quan, nhưng không nên đến một thuộc hạ tiếp khách cũng không có, rõ ràng là cố ý khinh thường Lục Thất.

- Lục tướng quân, sáu vị này đều là đồng liêu của ngươi, sẽ cùng ngươi hộ tống Thái tử điện hạ, hôm nay bổn hầu thiết yến, mục đích chính là để cho các ngươi thân cận một chút, sau này có thể hợp tác ăn ý hơn.

Hoàng Phủ Kế Huân dùng giọng điệu quan trên bình thản nói.

Lục Thất gật đầu, thi lễ nói:

- Lục Thiên Phong gặp qua các vị đại nhân.

Sáu “đồng liêu” cũng thi lễ, cũng không nói gì, Hoàng Phủ Kế Huân bình thản nói:

- Bản hầu giới thiệu với Lục tướng quân một chút, vị này chính là tướng quân Vương Anh thống lĩnh Thiên Ngưu vệ, Vương tướng quân võ nghệ cao cường, đao pháp thần thông quảng đại.

- Hầu gia quá khen.

Vương Anh thi lễ khiêm tốn nói, đây là một nam nhân oai hùng khoảng ba mươi tuổi, mày kiếm mắt hổ, mặc áo bào gấm.

- Vị này chính là tướng quân Lưu Tiến thống lĩnh Thiên Ngưu vệ, Lưu tướng quân có thiết công đao thương bất nhập.

Hoàng Phủ Kế Huân lại giới thiệu.

- Hầu gia quá khen.

Lưu Tiến cũng thi lễ khiêm tốn nói, đây cũng là một nam nhân oai hùng, chỉ có điều thân thể so với Vương Anh khôi ngô hơn, cũng mặc áo bào gấm.

- Hai vị này là Triệu Nguy Giáo úy và Ban Hoành Giáo úy, xuất thân là Kiêu Kỵ vệ, Triệu Nguy và Ban Hoành đều là tướng quân có thân thủ không tầm thường, sau này ở cùng với Lục tướng quân có thể thử đọ sức một phen.

Hoàng Phủ Kế Huân giới thiệu.

Triệu Nguy và Ban Hoành là hai người đàn ông có thân hình khôi ngô mặc tướng giáp, cùng nhau thi lễ nói:

- Hầu gia quá khen.

- Hai vị này là Mã Liên Thành Giáo úy và Trương Long Giáo úy, cũng xuất thân từ Kiêu Kỵ vệ, đều là quan tướng thân thủ không tầm thường.

Hoàng Phủ Kế Huân tiếp tục giới thiệu.

Mã Liên Thành và Trương Long một béo một gầy thi lễ nói:

- Hầu gia quá khen.

- Danh tiếng của Lục tướng quân ở Giang Ninh ai ai cũng biết, sau này các ngươi cùng với Lục tướng quân phải nắm lấy thời cơ lãnh giáo mới được.

Hoàng Phủ Kế Huân bình thản nói.

- Hầu gia quá khen, về sau tại hạ sẽ cùng sáu vị đại nhân thử sức mở mang kiến thức một chút.

Lục Thất mỉm cười nói.

Sáu “đồng liêu” cũng không có đáp lại lời của Lục Thất, rõ ràng là lấy Hoàng Phủ Kế Huân như thiên lôi sai đâu đánh đó, Lục Thất cười im lặng, có vẻ rất bình tĩnh.

- Ha hả, bảy vị anh hùng tuấn kiệt đã làm quen rồi, được, bây giờ chúng ta uống rượu vui vẻ nói chuyện nào.

Hoàng Phủ Kế Huân giọng điệu hào phóng nói.

Vừa dứt lời, bên ngoài có người đáp ứng một tiếng, sau đó màn trúc được vén lên, có rất nhiều tiểu nhị mặc áo xanh lần lượt mang thức ăn lên, Lục Thất mắt nhìn chén rượu tinh mĩ trước mặt một cái, quay đầu nói:

- Chén rượu quá nhỏ, đổi lại bát cho ta.

Tiểu nhị ở bên cạnh nghe xong ngẩn ra, sau đó nhìn về phía Hoàng Phủ Kế Huân, Hoàng Phủ Kế Huân bình thản nói:

- Ngẩn ngơ cái gì, mau đổi bát đi.

Chén rượu đổi thành bát lớn gấp mấy lần, Lục Thất lấy một vò rượu bắt đầu rót cho mình, nhưng nhìn thấy rượu trong suốt chảy vào bát, thấy đầy thì ngừng lại, hắn ném vò rượu sang bên trái, sau đó Vương Anh ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Kế Huân giơ tay linh hoạt tiếp lấy vò rượu, đứng dậy rót rượu cho Hoàng Phủ Kế Huân, sau đó mới tự rót cho mình, cuối cùng mới truyền xuống.

Rót rượu một vòng, bốn bát rượu của bốn Giáo úy mặc quân giáp đều tràn rượu, nhìn vào cách rót rượu gần như bình thường, lơ đãng lộ ra đặc điểm của người luyện võ, bốn Giáo úy rõ ràng không phải là cao thủ võ đạo gì, mà hai tướng quân Thiên Ngưu vệ đều là người trong võ đạo có thân thủ trầm ổn.

- Đến, cạn chén.

Hoàng Phủ Kế Huân giơ bát lên, mọi người giơ bát hưởng úng, sau đó mỗi người như trâu ừng ực uống cạn bát rượu.

- Ha hả, được, cùng tướng sĩ uống rượu, chính là sảng khoái, đến, rót đầy.

Hoàng Phủ Kế Huân hăng hái nói.

Vương Anh đứng dậy rót rượu, sau đó truyền xuống, tiểu nhị biết điều vội đưa tay lên nhận lấy vò rượu, Hoàng Phủ Kế Huân nhìn Lục Thất mỉm cười nói:

- Lục tướng quân ở trong quân đều uống rượu như vậy sao?

Lục Thất gật đầu, bình thản nói:

- Đúng, uống rượu trong quân chính là cần hai chữ “sảng khoái”.

Hoàng Phủ Kế Huân gật đầu, giơ tay cầm bát lên nói:

- Đến, uống bát nữa nào.

Mọi người hưởng ứng uống hết rượu trong bát, buông bát, Lục Thất mỉm cười nói:

- Tại hạ nghe nói, Hầu gia trước kia từng tham chiến ở Giang Bắc.

Hoàng Phủ Kế Huân ngẩn ra, chần chừ một chút cười nhạt nói:

- Đấy đã là chuyện quá khứ.

- Mặc dù đã là chuyện quá khứ, nhưng uy danh của Hoàng Phủ lão Hầu gia vẫn mãi trường tồn, lão Hầu gia chính là một đại danh tướng.

Lục Thất bình thản tán dương.

Hoàng Phủ Kế Huân nghe xong, vẻ mặt chẳng những không có chút tự hào nào ngược lại có chút mất tự nhiên, nhìn Lục Thất một cái, lạnh nhạt nói:

- Tiên phụ năm đó đúng là dốc sức cống hiến cho triều đình.

Lục Thất gật đầu, bình thản nói:

- Lâm Nhân Triệu từng nhắc đến Hoàng Phủ lão Hầu gia, rất kính trọng cùng ngưỡng mộ.

Hoàng Phủ Kế Huân ngẩn ra nói:

- Lâm Nhân Triệu sẽ nói kinh trọng và ngưỡng mộ tiên phụ?

- Đúng vậy, Lâm đại nhân từng thể hiện sự kính trọng với lão Hầu gia.

Lục Thất bình thản đáp lại, thực ra là đang nói bậy bạ.

Hoàng Phủ Kế Huân ồ một tiếng, rõ ràng có chút lãnh đạm, Lục Thất lại nói:

- Lâm đại nhân cũng là một vị danh tướng, bản lĩnh bày mưu tính kế không hề kém hơn Vương Văn Hòa đại nhân.

Hoàng Phủ Kế Huân chau mày, lời nói của Lục Thất giống như chạm đến chuyện kiêng kị của y, im lặng một chút giương mắt cười nhạt nói:

- Chu Lệnh Vân đại nhân cũng là một vị danh tướng đấy.

- Chu Lệnh Vân? Chu Lệnh Vân không tính, đó chỉ là một kẻ ngu dốt chỉ biết tranh quyền, sự thất bại của Tây bộ có một nửa là do Chu Lệnh Vân tạo nên, Chu Lệnh Vân là Giám quân và là Tiết độ sứ của Trấn Nam quân, y khăng khăng không cho Lâm Nhân Triệu đại nhân xuất binh công kích quân Sở, cuối cùng bức Lâm đại nhân phải điều động Ngạc Châu quân. Sau đó Vũ Văn thị tạo phản, đại bộ phận Trấn Nam quân do Chu Lệnh Vân thống lĩnh thậm chí lâm trận trở giáo quy thuận Vũ Văn thị, Chu Lệnh Vân đã thống lĩnh Trấn Nam quân nhiều năm, không ngờ hơn phân nửa đại quân sẽ phản bội, thật sự là một người vô năng.

Lục Thất lắc đầu nói.

- Quân Ngạc Châu của Lâm Nhân Triệu lúc đó chẳng phải hơn phân nửa cũng phản bội sao?

Hoàng Phủ Kế Luân lãnh đạm phản bác.

Lục Thất ngẩn ra sau đó gật đầu nói:

- Đúng là ta nói chuyện quá thiên vị rồi, hôm nay cũng không nên nhắc đến mấy chuyện không vui, ta đắc tội rồi.

Lục Thất nói xong cầm bát lên tự uống hết chén rượu, sau khi uống cạn đến đáy mỉm cười nói:

- Đến, ta cùng Hầu gia và các vị huynh đệ không say không về.

- Được, bản hầu hôm nay cùng ngươi không say không về.

Hoàng Phủ Kế Luân vẻ mặt lập tức tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời, hào khí đáp lại Lục Thất, sau đó tám người uống rượu ăn cơm, nói chuyện lung tung cũng hòa hợp êm thấm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.