Thọ thần thái hậu, Khai Phong Phủ toàn thành ăn mừng, đạt quan quý nhân
trong thành vội vàng vào cung chúc tụng thái hậu, bình dân thì cử hành
hội miếu thành hoàng trọng thể, Chu hoàng đế không thích Phật, đối với
đạo giáo coi như khoan dung, có điều cũng là áp dụng thái độ lạnh nhạt,
hoàng đế không thích thần tiên chi đạo, đạo giáo đó cũng khó có thể hô
phong hoán vũ, cho nên hội miếu thành hoàng dân gian lại trở nên hưng
vượng, nhân tâm kì thực cần một loại kí thác tinh thần, bái được thần,
mới cảm thấy trong lòng ổn định, cũng coi như chờ đợi bình an và một
cuộc sống tốt đẹp hơn.
Lục Thất ở Chu quốc chỉ là võ quan thất phẩm, còn là đảm nhiệm chức vụ
Ngô vương phủ, cho nên cấp trên vào cung chúc tụng không liên quan gì
đến hắn, kinh thành duy trì trị an cũng không cần đến hắn, hắn cùng Tiểu Điệp hòa vào đám Chu dân vui vẻ đi chơi.
Hội miếu thành hoàng cử hành ở những mấy nơi, Lục Thất đến khu Phan lâu, hội miếu thành hoàng có thể so với tết nguyên tiêu, biển người nhấp
nhô, chen vai thích cánh, đủ kiểu buôn bán hưng thịnh, người đến bái
thành hoàng thần còn đông hơn, còn có ca diễn, tạp kĩ, các loại biểu
diễn.
Lục Thất cảm nhận không khí lễ hội vui vẻ thái bình, từ ngày Chu quốc
thành lập tới nay, cơ bản đã kết thúc cục diện Trung Nguyên chiến loạn
từ sau khi Đại Đường băng diệt, giúp cho Trung Nguyên khôi phục sinh
khí, mặt khác việc đoạt được vùng đất Giang Hoài, cũng khiến Chu quốc
giành được vùng lương thực muối trọng yếu.
Nhưng Chu quốc dưới biểu tượng thái bình, lại là không thái bình, hoàng
đế là một hùng chủ cứng rắn, từ khi lên ngôi đến giờ phát động ba lần
chiến sự quy mô lớn với Yến quốc, một lòng muốn tiến vào chiếm cứ mười
sáu châu Yên Vân, để loại bỏ uy hiếp đến từ phương Bắc, nhưng ba lần đột kích đều kết thúc bằng sự thất bại, ngoài ra còn phát động hai lần
chiến sự đột kích Hán quốc, cùng một lần chiến sự chinh phạt Hạ quốc,
cũng là kết quả thất bại.
Chiến tranh quy mô lớn là hao quốc lực nhất, Chu quốc dưới bề mặt thái
bình thịnh trị là rất coi trọng thuế má và trưng binh, cũng giống như
Đường quốc, dân số bảy thành đều trở thành thân nhân mộ binh, nhưng khác biệt lớn nhất giữa Chu quốc và Đường quốc là, thân nhân của người làm
quan cũng sẽ ứng mộ lên chiến trường, hơn nữa Chu quốc đối với chiến
công tuyệt đối sẽ khen thưởng xứng đáng, cho nên người nhà quan thần Chu quốc thượng võ thành phong, có quan viên trong quân con cháu vì nước
phục vụ, sẽ được hoàng đế Chu quốc coi trọng một chút, không muốn để con cháu nhập quân, sẽ bị hoàng đế xem nhẹ một chút.
Lục Thất mấy ngày nay đã biết được sơ lược tình hình Chu quốc, cấm quân
của Chu quốc có sáu mươi vạn, sương quân có bốn năm mươi vạn, sương quân chính là tiết độ sứ quân đóng ở các nơi, đương nhiên cấm quân cũng có
đồn trú biên phòng, cấm quân Chu quốc là chủ lực, phụ cận Khai Phong Phủ và các quận tiếp giáp đồn trú ba mươi vạn cấm quân, ba mươi vạn cấm
quân còn lại chủ yếu đóng ở biên giới Đông Bắc, biên giới Tây Bắc và
biên giới Tây Nam, khi vực Giang Hoài chỉ đồn trú sương quân biên chế,
chính là tiết độ sứ quân địa phương, ví dụ Giang Đô quân, thuộc sương
quân biên phòng.
Cũng chính là nói, Chu quốc xác thực không có trọng binh phòng ngự Đường quốc, nhưng cũng xác thực có năng lực mấy chục vạn cấm quân Nam hạ,
nhưng Yến quốc phương Bắc lại thường xuyên đột kích Chu quốc, rõ ràng có ý kiềm chế cấm quân chủ lực Chu quốc, khiến mấy chục vạn cấm quân Chu
quốc không dám rời khỏi Khai Phong Phủ, người đứng đầu Yến quốc có lẽ đã hiểu, nếu để Chu quốc nhất thống Nam Bắc, đối với Yến quốc mà nói chính là ác mộng, cho nên Chu quốc không tấn công, Yến quốc ngược lại càng
phải quấy rầy.
Lục Thất từng phân tích qua đặc điểm binh chế của Chu quốc, trên thực tế chính là tiết độ sứ quân của trung ương tập đoàn quân chấn nhiếp địa
phương, tên gọi tiết độ sứ quân của sương quân, số lượng quân lực lên
tới hàng ngàn, là một loại trấn áp địa phương, ngoài ta còn có quân đội
thường trực thành trị quan binh.
Mà Tấn quốc của Lục Thất thì thực hành quân phủ chế là chính, đem quân
lực Tấn quốc phân bố thành nhiều quân phủ tiết chế, kinh đô Phúc Châu
ngược lại đóng quân không nhiều, quân phủ chế của Lục Thất, trên thực tế một là yêu cầu nhanh chóng quy trị, hai là hình thái địa lý trường long của Tấn quốc không thể thiết lập trung ương tập đoàn quân làm chủ lực,
còn Chu quốc thì lại có thể lấy Khai Phong Phủ làm trung tâm, thực hành
trung ương tập đoàn quân chế.
Ngoài ra Hạ quốc từ khi dựng nước đến nay, quốc thế phát triển cũng rất
kinh người, nghe thương nhân nói, Hạ quốc đánh bại Thổ Phiên, giành được khu vực Hà Hoàng, Hà Hoàng nằm ở thượng du Hoàng Hà, lưu vực Hoàng Thủy và lưu vực Đại Thông Hà, tự cổ chính là bảo địa sinh tồn thích hợp
trồng cấy, Hạ quốc đoạt được nó, không thua gì Chu quốc giành được khu
vực Giang Hoài.
Đến nay Hạ quốc chiếm cứ Hà Châu và Hoàng Châu, đã là láng giềng với Ba
Thục Hán quốc, cương vực Đông đến Ngân Châu, tiếp giáp với Lân Châu, Tây đến khu vực Ngọc Môn Quan của Sa Châu (qua Ngọc Môn Quan chính là Tân
Cương), sở hữu lãnh thổ vô cùng rộng lớn, luận địa bàn lớn nhỏ, đã là
xấp xỉ Chu quốc, uy hiếp đối với Chu quốc và Hán quốc, cũng ngày một gia tăng.
Lục Thất biết Chu quốc có năng lực tấn công Đại Giang và Nam hạ Ba Thục, nhưng Hạ quốc và Yến quốc đứng ngoài thèm thuồng, khiến cho Chu quốc
không dám tùy tiện đại quân Nam hạ, dựa theo chiến lược mà nói, Chu quốc đối với sự quật khởi của Tấn quốc, buộc phải đưa ra lựa chọn, là tấn
công Ba Thục, hay là giải quyết Đường quốc, bởi vì Tấn quốc chiếm cứ
Kinh Châu, đã giương nanh múa vuốt với Chu quốc.
- Tốt lắm, ngươi đây rồi, lần này để xem ngươi chạy đi đâu.
Lục Thất và Tiểu Điệp đang thỏa mãn cảm nhận cảnh tượng thái bình, đột nhiên có người phẫn nộ hét lớn.
Lục Thất quay đầu nhíu mày nhìn, lại đụng phải thiếu niên cẩm y ngang
ngược đó rồi, nhưng lần này, là một đám thiếu niên cẩm y, Lục Thất đối
với loại quý tử cậy quyền cậy thế hoành hành này, rất là phản cảm, trị
an của Khai Phong Phủ rất tốt, nhưng cũng không tránh khỏi tồn tại những kẻ lưu manh, đa số lưu manh là hậu nhân của người có công với đất nước, chỉ một số ít mới là du hiệp.
Lục Thất chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi ngoảnh mặt phớt lờ, lại nghe thiếu niên cẩm y đó quát:
- Các huynh đệ, đánh thành đầu heo cho ta.
Vừa dứt lời, một đám gồm mười mấy thiếu niên côn đồ bổ nhào về phía Lục
Thất, Lục Thất giơ tay rút lấy một cây gỗ chống xe của người bán hàng
bên cạnh, xoay người chính là một gậy, đám lưu manh kia mới vừa nhào
đến, đã bị Lục Thất một gậy quét làm cho sợ hãi lùi về phía sau, Lục
Thất cất bước tiến về phía trước, cây gỗ trong tay bắt đầu điểm, đập,
đánh, tốc độ quơ gậy nhanh mà linh hoạt, một đám thiếu niên lưu manh tên thì bị điểm trúng bụng khom lưng, tên thì ôm đầu kêu thảm, tên thì ôm
tay hét lớn, một đòn nói tiếp một đòn.
- Con mẹ nó, ngươi dám đánh ta, ta là cháu nội của Lại bộ thượng thư.
Một thiếu niên ôm tay chửi rủa
Tiếng chửi vừa dứt, cây gậy của Lục Thất đột nhiên quay lại, một gậy
đánh trúng đầu thiếu niên, thiếu niên kia kêu thảm một tiếng ôm đầu,
tiện đà quay đầu bỏ chạy, có mấy tên thấy thời cơ bất ổn, sớm đã quay
đầu chạy xa, còn thiếu niên cẩm y khởi sự, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, đầu hắn bị đánh trúng hai gậy, mà Lục Thất hạ thủ có chừng mực, đảm bảo chỉ sưng chứ không thấy máu, bị đánh đầu u lên như mọc sừng, hơn nữa
còn rất đau đớn.
- Sao? Còn muốn chửi nữa không?
Lục Thất lạnh lùng nói.
Thiếu niên cẩm y đau đến méo mặt, trừng mặt nhìn Lục Thất tức giận nói:
- Ngươi dám đánh ta, ta là cháu nội của Vệ quốc công, ngươi đợi chết đi.
Lục Thất khẽ run, sau đó lạnh nhạt nói:
- Được thôi, vậy ta đánh chết ngươi trước.
Lục Thất giơ tay tóm lấy ngực áo thiếu niên cẩm y, tay phải vung gậy
đánh lên mông hắn, thiếu niên cẩm y đau đớn gào khóc, tay chân giãy giụa đấm đá lung tung, Lục Thất để mặc cho gã giãy giụa, chỉ chăm chăm nện
gậy lên mông gã, thiếu niên kia dĩ nhiên không chịu van xin, cuồng bạo
phản kháng áp chế của Lục Thất, sau khi bị đánh liền mười mấy gậy, bất
tỉnh nhân sự.
Lục Thất đặt thiếu niên cẩm y trên mặt đất, lúc này người đứng xem xung
quanh đã quá nhiều, nhưng không ai lên tiếng can thiệp, bởi vì đều biết
xuất thân của thiếu niên cẩm y, mà Lục Thất dám đánh cháu nội của Vệ
quốc công như vậy, chắc chắn không phải nhân vật bình thường.
Nhưng, rất nhanh đám đông tách ra nhường đường, xông vào sáu quan binh,
quan binh tiến vào, nhưng không tức giận hỏi tội Lục Thất, mà chấp hành
chức trách trị an bình thường, sau khi hỏi nguyên nhân, ghi chép tương
bài của Lục Thất, quan binh khiêng thiếu niên cẩm y đi, cũng không giam
giữ Lục Thất, chỉ nói, đợi quan nhan truyền gọi.
Kết quả này cũng khiến Lục Thất bất ngờ, hắn cho rằng sẽ bị dẫn đến nha
môn giam giữ, nhưng hắn không biết, hoàng đế Chu quốc trước giờ trị
chính nghiêm khắc, nhất là Khai Phong Phủ, quan văn đối với hành vi côn
đồ của đám con cháu công thần quý tộc là mắt nhắm mắt mở, nhưng sự tình
một khi đã lớn, khẳng định sẽ theo bông bằng mà định.
Người khiêng đi rồi, khu vực Phan lâu lại khôi phục náo nhiệt bình
thường, tựa như chuyện gì cũng chưa phát sinh qua, không ai đứng lại nơi đó nghị luận điều gì, cũng không ai phát biểu bình luận hả hê, trên
thực tế, đám con cháu công thần quý tộc mặc dù lưu manh, nhưng ít khi
bắt nạt dân thường, hơn nữa đồ đạc của dân thường nếu như bị đám lưu
manh đó đập phá, người dân có thể tìm đến nhà nói chuyện, gia đình công
thần quý tộc sẽ rất khiêm tốn bồi thường, thậm chí còn trả nhiều hơn,
cho nên đám con cháu công thần quý tộc của Khai Phong Phủ, không khiến
người ta hận, có hận chính là đám hiệp khách kia, gậy họa còn không bồi
thường nổi.
Lục Thất cũng không có gì lo lắng, cùng lắm rời khỏi nơi này trở về Tấn
quốc, hắn bây giờ đã nghĩ ra chiến lược tấn công Ba Thục, hắn cũng không sợ Vệ quốc công báo thù, trên quan diện, có Ngô vương phủ chống đỡ,
hoàng đế Chu quốc tại sao lại phong Ngô vương, chính là muốn chiêu hoàng Đường quốc, hoặc cũng có thể nói là làm một tấm đệm giả ngân giả nghĩa
cho việc tiến binh Đường quốc.