Kiêu Phong

Chương 39: Q.3 - Chương 39: Huấn luyện




Được ăn no, mọi người đều lên tinh thần, Lục Thất dẫn đầu, bắt đầu đích thân san bằng sân bãi, tu sửa doanh trại, binh lính được ăn cơm thịt no bụng, nhiệt tình tăng vọt, phút chốc khu doanh trại của hắn trở nên hết sức náo nhiệt.

Lúc hoàng hôn, Tiệu quân tào dẫn người quay lại, mang theo thịt và nhiều cán thương, thậm chí còn mang về năm trăm mũi thương, thì ra khi bọn họ đến cửa tiệm bán chế tạo vũ khí ở vùng phụ cận đặt hàng, Lỗ Hải thấy có hàng bày sẵn, lập tức mua về, có người nói là hàng do Kinh quân đặt làm.

Lục Thất nhìn cán thương và mũi thương, hết sức hài lòng, khen ngợi Triệu quân tào trước mặt mọi người, Triệu quân tào hơi lúng túng, nếu Lỗ Hải không nói một câu “mệnh lệnh của phủ Công chúa”, thì mẹ kiếp, y đã không dám lấy những cây thương thượng phẩm này, một cây quân thương tám lượng bạc, cuối cùng Quý Ngũ phải trả ngân phiếu hai nghìn lượng.

Đương nhiên Lục Thất là người biết hàng, vừa nhìn đã biết ngay giá trị của cây thương, cán thương nhẵn nhụi vừa tay, đánh ra đầy tính đàn hồi, giống hệt với loại thương lớn hôm trước Kiêu kỵ vệ đoạt được. Mũi thương này cũng được làm rất tinh xảo, bén nhọn, có thể đâm xuyên khiên mộc các loại.

Từ lúc đến đây, Trịnh Diễm vẫn im lặng, không nói không rằng như người ngoài cuộc, nhưng khi nhìn loại thương này, cũng hơi nhíu mày, chất lượng của nó, rõ ràng là chỉ đội quân tinh nhuệ như Kinh quân, mới được cấp phát. Trên thực tế, binh lính tinh nhuệ trong Kinh quân cũng chỉ có ba phần, trong đó chỉ có duy nhất Kiêu kỵ vệ toàn bộ binh sĩ đều tinh nhuệ.

- Nào, mỗi người một cây thương, sau khi ăn cơm xong, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai bổn tướng dạy các ngươi tập thương.

Lục Thất vui vẻ lớn tiếng tuyên bố.

- Đại nhân sẽ dạy chúng ta tập thương?

Một binh sĩ vừa vui mừng và ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi lại.

- Ta sẽ dạy các ngươi luyện thương, các ngươi có gặt hái được thành quả đến mức nào, là tùy ở sự cố gắng của mình.

Lục Thất thản nhiên đáp.

Bọn lính đều gật đầu, nhận lấy thương, bắt đầu ăn cơm. Ăn cơm xong, có mười mấy tên lính chủ động tới gặp Lục Thất, xin được tập thương, nhưng Lục Thất không đồng ý, bảo họ quay về doanh trại nghỉ ngơi, ngày mai mới bắt đầu tập.

Sáng sớm hôm sau, ăn điểm tâm xong, bọn lính sôi nổi đứng trước doanh trại đã được san phẳng, tay trái mỗi người cầm một trường thương, Lục Thất đứng đối diện với họ, các võ tướng khác thì đứng ở hai bên đám lính phia xa xa.

- Hôm qua, có huynh đệ muốn tập thương thuật, bổn tướng không đáp ứng. Ta hiểu sự khẩn thiết trong lòng các huynh đệ, tuy nhiên quân có quân quy, quyết định như thế nào, phải làm như thế ấy, cơ thể các ngươi bị suy yếu lâu ngày, cần phải có thời gian bồi dưỡng và nghỉ ngơi, cho nên, đêm qua là dịp để các ngươi dưỡng thân.

Lục Thất cao giọng nói, bọn lính đều gật đầu.

Tiếp đó ánh mắt Lục Thất trở nên nghiêm túc:

- Trước khi tập thương, ta muốn nói cho các huynh đệ biết, đã là quan quân nhận lệnh diệt phỉ, thì phải hiểu một điều, trên chiến trường, kẻ nào dũng mãnh, gan dạ thì mới dễ dàng sống sót, trên chiến trường, nếu địch không chết thì ta chết, người nao núng sẽ là người nhận lấy cái chết nhanh hơn!

Bọn lính im lặng, Lục Thất lại cao giọng nói:

- Ta biết các huynh đệ sẽ nghi ngờ lời nói của ta, ta cũng không cần các huynh đệ tiếp nhận lời nói của ta, chờ đến lúc ra chiến trường, tự nhiên các huynh đệ sẽ hiểu ra thôi.

Khuôn mặt đa số bọn lính đều lộ vẻ bất an, Lục Thất bỗng dừng lời, liếc nhìn qua một lượt, lại cao giọng nói:

- Các huynh đệ có biết, công dụng của binh sĩ cấp thấp trong quân đội không?

Đám lính đều ngẩn ra, nhìn nhau, chợt có người lên tiếng:

- Đại nhân, tiểu nhân biết.

Lục Thất nhìn lại, nhận ra là người lên tiếng đầu tiên khi mới gặp, người này chừng ba mươi tuổi, người gầy, dáng vẻ hơi tiều tụy, dường như có bệnh trong người.

- Tốt, ngươi nói xem.

Lục Thất nói.

- Ở trong quân, binh sĩ cấp thấp chính là những cái “trụ thịt”, gánh vác những công việc nặng nhọc nhất. Khi có chiến sự, nếu có công thành, họ hoặc phải liều chết đẩy vũ khí ra phía trước trận tuyến, hoặc phải gánh đất đắp đường công thành. Khi trận chiến diễn ra, số thương vong của họ sẽ gấp mấy lần các binh sĩ cấp cao, do đó mới bị gọi là “trụ thịt”.

Người kia thản nhiên giải thích.

Nghe xong, cả đám lính đều biến sắc, qua nửa đều lộ vẻ hoang mang và sợ hãi. Lục Thất nhìn lướt qua, cao giọng nói:

- Các huynh đệ, sợ hãi không có ích lợi gì, quân lệnh đã truyền xuống, ngay cả ta cũng thẳng tiến không lùi, người lùi về phía sau, chắc chắn là chết!

Bọn lính im lặng nhìn Lục Thất, Lục Thất hơi mỉm cười, đứng yên hồi lâu nhìn qua một lượt, rồi chợt lớn tiếng nói:

- Nếu các ngươi không muốn trở thành những trụ thịt, vậy thì phải trở thành những chiến sĩ, chiến sĩ không cần gánh đất đắp đường công thành, chỉ cần cầm lấy vũ khí, xông lên trước để giành lấy sự sinh tồn.

Bọn lính nhìn Lục Thất, theo phản xạ phần lớn nâng thương bằng hai tay, phút chốc một rừng thương sáng ngời lên, Lục Thất gật đầu, lớn tiếng nói:

- Tốt lắm, bây giờ bắt đầu tập thương.

Thời gian dường như đơn điệu nhàm chán trôi qua, dường như Lục Thất trở thành thầy dạy nơi võ quán, hết sức kiên trì chỉ bảo cho năm trăm binh sĩ yếu ớt. Ngày đầu tiên, hắn chọn được bốn mươi ba binh sĩ tương đối mạnh mẽ, bố trí ở hàng đầu, sáng ngày thứ hai, hắn hướng dẫn binh sĩ luyện tập các yếu quyết cơ bản của thương thuật, buổi chiều hướng dẫn tập quân trận “Thương lâm” (rừng thương), ngày thứ ba hắn bước đầu xác định được trận hỏa thương với năm mươi tay súng kíp.

Trình Diễm vẫn tỏ ra bàng quan, nhìn Lục Thất huấn luyện đám binh sĩ như trò đùa, trong mắt y, đám binh lính này thật sự chỉ là một đám ô hợp không dùng được.

- Trình đại nhân, của ngài đây.

Triệu Hàn lễ độ mang cơm cho Trình Diễm.

Trình Diễm nhận lấy, thản nhiên hỏi:

- Triệu quân tào, ta thấy hình như các ngươi rất tôn trọng Lục đại nhân?

Triệu Hàn nhận thấy thái độ lãnh đạm của Trình Diễm, nhưng cũng không dám thất lễ, mỗi lời nói, cử chỉ của Trình Diễm đều biểu lộ một phong thái uy nghi, Triệu Hàn cũng là người tinh ranh trên chốn quan trường, biết vị này chịu khuất thân làm Tương ngu hầu ở doanh tướng, tám phần là sau này sẽ thay thế Lục Thất làm chủ tướng.

- Bọn thuộc hạ vô cùng tôn trọng Lục đại nhân.

Triệu quân tào cung kính đáp.

- Ngươi tôn trọng Lục đại nhân, là bởi vì Lục đại nhân là Phò mã sao?

Trình Diễm thản nhiên hỏi.

Triệu quân tào ngẩn người, đáp:

- Cũng không phải như thế, bọn thuộc hạ luôn tôn trọng Lục đại nhân, dù lúc Lục đại nhân chưa là Phò mã cũng vậy.

Trình Diễm ngẩn ra, hỏi:

- Trước kia vẫn tôn trọng, có thể nói lý do vì sao không?

Triệu quân tào lưỡng lự một chút:

- Bọn thuộc hạ tôn trọng Lục đại nhân, thứ nhất là vì Lục đại nhân tôn trọng bọn thuộc hạ, thứ hai là vì Lục đại nhân là người vũ dũng, lúc diễn võ ở Ninh Quốc quân, Lục đại nhân đã đấu với đệ nhất dũng tướng của Ninh Quốc quân, tuy rằng mã chiến không địch lại nhưng bộ chiến thì ngang nhau.

- Ồ! Lục đại nhân từng đấu võ với đệ nhất dũng tướng của Ninh Quốc quân ư?

Trình Diễm kinh ngạc.

- Đúng vậy, trận chiến hôm ấy bọn thuộc hạ xem mà nhiệt huyết sôi trào, cũng cảm thấy rất vinh quang.

Triệu quân tào xúc động nói, nói xong chợt cảm thấy không thích hợp, theo phản xạ lén liếc nhìn Trình Diễm, thấy Trình Diễm đang nhìn về phía Lục Thất trong đám binh sĩ.

- Lục đại nhân quả thật không giống người bình thường, chỉ riêng sự nhẫn nại trong ba ngày nay, cũng là hiếm có rồi.

Trình Diễm nhận xét.

- Dạ vâng. Lục đại nhân luôn luôn tôn trọng thuộc hạ, bất luận là kẻ mạnh hay người yếu, ngài ấy đều đối xử bình đẳng, làm việc gì cũng chỉ đánh giá theo sự việc, không đánh giá con người.

Trình Diễm nghe vậy, mặt hơi biến đổi, như có suy nghĩ gì đó, Triệu quân tào thấy vậy, hơi hối hận vì đã nhiều lời, chỉ là trong tiềm thức, y cho rằng sau này Trình Diễm sẽ là chủ tướng, bởi vậy theo bản năng có ý nịnh bợ một chút.

Sáng hôm sau, trong khu đóng quân vẫn là cảnh tượng tập luyện thương thuật náo nhiệt, chợt một đám quan tướng mặc giáp đi vào, sự xuất hiện đột ngột của họ khiến bọn lính đang tập luyện bị phân tâm, rất nhiều người dừng động tác nhìn lại.

- Huynh đệ, ta tới thăm ngươi đây.

Vị võ tướng đi đầu vừa đi vừa kêu lên.

Lục Thất mỉm cười bước ra nghênh đón:

- Vương đại ca.

Người đó là Vương Bình, y cười ha hả, tới bên cạnh Lục Thất, khẽ kéo Lục Thất, cười:

- Ngày mai ta phải đi rồi, ghé thăm ngươi một chút.

Lục Thất gật gật đầu, hắn biết rằng phủ quân Công chúa phải xuất chinh sớm hơn hắn năm ngày. Vương Bình quay lại nhìn về phía bọn lính phía sau, cười nói:

- Đám binh lính này, phải phiền đến ngươi rồi.

Lục Thất cười:

- Những huynh đệ này rất lợi hại.

Vương Bình gật đầu, chợt đi thẳng về phía đám lính của Lục Thất, tới bên một binh sĩ ở gần nhất, cầm lấy một cây thương, xoay trở một lát, rồi kinh ngạc nói:

- Thương này ở đâu ra vậy?

Lục Thất đi qua, đáp:

- Mua ở ngoài.

Vương bình gật đầu:

- Đây là thương thượng phẩm trong quân đội, một cây mười lượng bạc.

- Cũng không sai biệt lắm.

Lục Thất cười đáp. Bọn lính nghe vậy đều kinh ngạc cúi nhìn những cây thương.

- Cũng là ngươi chịu chi, bên doanh trại của ta, mẹ nó chứ, toàn thương nát!

Vương Bình bất mãn mắng, rồi vung tay ném thương trở lại


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.