Hai canh giờ sau, quan của địa phương và nhóm quan huyện đều đến đây, vừa
nhìn thấy cảnh tượng đầy máu, sắc mặt của ai cũng thay đổi, hơn trăm
quan binh phong tỏa hiện trường, sau khi cẩn thận nhìn xong, đã cùng đưa ra một kết luận, lập tức cho người đi thông báo, đây không phải vụ cướp bình thường, sứ đoàn bị áp hại được mời đến thị trấn, chờ triều đình
Chu quốc hồi âm.
Lục Thất vừa ở lại thị trấn Nhữ Âm thì một lúc ở luôn mười ngày, Thứ sử
Dĩnh Châu chỉ cho phép bọn họ đi lại trong thành, còn phái người giám
hộ, ai đi ra khỏi khách điếm đều có quan binh đi theo sau. Mười ngày
sau, triều đình Chu quốc phái quan Lễ bộ và ba trăm cấm quân tới, tiếp
nhận bảo vệ Thái tử Đường quốc đi Khai Phong Phủ.
Khai Phong Phủ còn được gọi là Biện Kinh, là đông đô của Chu quốc, mà
tây đô của Chu quốc là Lạc Dương. Quy mô của thành trì Khai Phong Phủ
lớn hơn Giang Ninh rất nhiều, trong thành phân ra nội thành, ngoại thành và Hoàng thành. Ngoại thành là do Hoàng đế Chu quốc mười mấy năm trước
bắt đầu cho xây dựng, khiến cho phủ Khia Phong đã trở thành thiên hạ đệ
nhất thành trì.
Sau khi Lục Thất đi vào Khai Phong Phủ, được sắp xếp ở lại Hồng Lư tự,
chuyện kế tiếp không liên quan nhiều lắm đến Lục Thất, Mạnh Thạch lại
trở thành người bận rộn, Thái tử lại giống như rối gỗ chập nhận mọi sự
sắp xếp, chờ Hoàng đế Chu quốc triệu kiến, sau đó chúc thọ, Thái hậu Chu quốc đã là bà lão bảy mươi tuổi.
Lục Thất thật sự rung động trước quy mô thành trì của Khai Phong Phủ
đây, cảnh tượng phồn hoa trong thành khiến hắn cảm thấy mới mẻ, sự phồn
hoa của Khai Phong Phủ khác với Giang Ninh, là một loại phồn hoa giản
dị, trên đường đa số đều là người ăn mặc bình thường đang bận rộn làm
việc, mà Lục Thất lúc trước vào Giang Ninh thấy trên đường đều là người
mặc áo gấm, khắp nơi đều là văn nhân nhàn nhã.
Trong Khai Phong Phủ có vài con sông, khiến cho Khai Phong Phủ có thể đi đường thủy ra bên ngoài, giao thông tiện lợi đa dạng, khiến cho Khai
Phong Phủ có thể nhận vào hoặc chuyển ra một lượng lớn vật chất, trong
thành quảng đại, cũng đã có một số lượng lớn nhân khẩu ở lại, có người
mới thật sự có sự phồn hoa chân chính.
Lần này Lục Thất đến Chu quốc, bên ngoài là bị ép buộc đến Khai Phong
Phủ, thật sự là hắn muốn đến tìm hiểu tình hình Chu quốc, hắn lấy cớ là
bái kiến nhạc phụ, mang theo Lý Võ rời khỏi Hồng Lư tự, đi làm việc mình định làm , bởi vì là đi gặp Ung Vương nên hắn không thể để cho Tiểu
Điệp đi theo, mà Hoa Đào đã mang theo mật thư rời khỏi.
Mật thư Lục Thất giao cho Hoa Đào nội dung rất mịt mờ, một là báo bình
an, hai là dặn dò huynh trưởng là Trương thị tìm thân nhân trong tộc ,
ba chính là để cho Hoa Đào nhận chứ Huyện úy. Nếu tin vào tay địch, sẽ
tạo thành nói gạt, tới tay Tân Cầm Nhi, Tân Cầm Nhi tự nhiên sẽ hiểu
được, mà Lục Thất từng nói qua với huynh trưởng, nếu nhận được bất cứ
tin gì đều phải chuyển đến Phúc Châu.
Lục Thất trên đường đi , nhập gia tùy tục, hắn và Lý Võ đều mặc bào y
bình thường, cái gọi là trên làm dưới theo, Hoàng đế Chu quốc không xa
hoa, cho nên quan dân cao thấp Chu quốc ngay cả có bạc cũng không dám
khoe khoang, tận lực khiêm tốn, hơn nữa địa vị phú thương Chu quốc không cao.
Lục Thất đã thăm dò kĩ, Ung Vương, không hẳn là Ung quốc công kiêm Lũng
Tây quận công, nhạc phụ trên danh nghĩa của hắn ở ngoài thành Khai
Phong, là khu nhà ở bắc thành, cách sông năm trượng.
Trong Khai Phong Phủ, có thể ở lại nội thành, ngoại trừ cư dân vốn dĩ ở
đó, bình thường quan viên có chức vụ trong triều đình mới có thể ở lại
trong nội thành, đương nhiên, không phải là nội thành tôn quý hơn ngoại
thành mà rất nhiều người có thân phận cao quý cũng ở bên ngoài ngoại
thành.
Lục Thất không thuê xe, mà là đi bộ theo hướng bắc dọc theo phố Mã Hành, trên đường đi ngắm cảnh xem người, ngẫu nhiên còn đi vào một số cửa
hàng hỏi thăm, đi được không lâu, Lục Thất liền phát hiện đằng sau có
hai người theo dõi, hắn cũng không thèm để ý, đương nhiên không biết
đường nên phải hỏi thăm.
Tới ngoại thành hỏi thăm gần một giờ, mới tìm được Lũng Tây quận công
phủ, vừa nhìn thấy Lũng Tây quận công phủ, Lục Thất có chút cứng họng,
còn nói cái gì mà ở bên sông, căn bản chính là một tòa nhà hẻo lánh
nhất, nhà cửa cũng không có khí phách Vương phủ, mà là một loại khí tức
của nhà giàu bình thường.
Lục Thất tự mình gõ cửa, cửa mở, bên trong có một người trung niên mặc áo giáp bình thường, hắn thi lễ nói:
- Tại hạ Lục Thiên Phong đến từ Đường quốc, xin hỏi Quốc công có nhà không?
Người trung niên ngẩn ra, đánh giá Lục Thất một chút, mới ôn hòa nói:
- Ngài là Ngô Thành Quận mã gia?
Lục Thất ngẩn ra, loại xưng hô này nghe có chút không được tự nhiên, hắn bình thản nói:
- Đúng, tại hạ là Ngô Thành quận mã.
- Ồ, Quận mã gia mời vào, Quốc công đang ở trong phủ.
Người trung niên tránh đường, khách khí mời, Lục Thất gật đầu đi vào.
Vừa đi vào cửa, liền nhìn thấy cảnh tượng của một nhà giàu, phía trước
là một đại viện, sau đó là ốc trạch, giữa ốc trạch là phòng, đằng sau
còn có mấy tòa nhà, Lục Thất được dẫn vào trong sảnh, sau đó người trung niên đi bẩm báo.
Lục Thất đứng ở trong sảnh, Lý Võ không kìm nổi nói:
- Đại nhân, nơi này cũng quá vắng vẻ rồi, chỉ thấy có mỗi một người, Ung quốc công như thế nào cũng phải có rất nhiều hộ vệ đi.
- Đang ở nước khác, lại không có giá trị con tin, đương nhiên bị xem
nhẹ, chỉ sợ hộ vệ đi theo Ung quốc công đến Chu quốc đều bị Chu quốc
điều đi hết rồi.
Lục Thất bình thản nói.
- Chu quốc sẽ điều hộ vệ Đường quốc đi dùng sao?
Lý Võ khó có thể tin nói.
Lục Thất cười nói:
- Sao lại không thể, Chu quốc nếu đã phong Ung quốc công là Lũng Tây
quận công, vậy tự nhiên hộ vệ theo tới cũng sẽ được phong quan, sau đó
bị điều đến một nơi khác bán mạng vì Chu quốc.
Lý Võ giật mình gật đầu, Lục Thất cũng âm thầm lắc đầu, hắn nói như vậy
trên thực là do con trưởng của Lâm tổng tiêu đầu, bây giờ Ung quốc công
đã không còn giá trị lợi dụng, vậy đương nhiên con trưởng của Lâm tổng
tiêu đầu đương nhiên cũng không còn đi theo Ung quốc công, tất nhiên sẽ
dùng phương pháp đi nhậm chức quang minh chính đại rời khỏi Ung quốc
công, trở thành quan viên chân chính của Chu quốc.
Một lát sau, người trung niên đã quay trở lại, cung kính nói:
- Quận mã gia, Quốc công nói không phải là người ngoài nên mời đến thư phòng gặp mặt.
Lục Thất ngẩn ra, gật đầu nói:
- Được phiền ngươi dẫn đường.
Ra khỏi sảnh đi về phía nhà sau, Lục Thất cũng nhìn thấy bốn vệ sĩ mặc
giáp, hắn mỉm cười gật đầu, bốn hộ vệ kia cũng vội chào theo nghi thức
quân đội, trong mắt bọn họ Lục Thất thấy được có một loại khát vọng cùng sung sướng, cũng có thể nói là một loại cảm giác thân thuộc như thân
nhân.
Tới bên ngoài thư phòng rồi, Lục Thất sai Lý Võ dâng lên bao lễ vật, là
một cái nghiên mực đuôi rồng và năm cái bút lông thượng phẩm, nếu đã là
lần đầu tiên gặp nhạc phụ, Lục Thất dù thế nào cũng phải thể hiện chút
tấm lòng tôn kính.
- Vào đi.
Cửa thư phòng vốn đã mở, bên trong truyền ra giọng nói thản nhiên.
Lục Thất nghe xong âm thầm lắc đầu, hắn biết rằng bây giờ Ung quốc công
chính là cá chậu chim lồng, căn bản không biết Đường quốc xảy ra chuyện
gì, cho dù là có biết, cũng là do Chu quốc đồng ý cho biết, giống như
chuyện Đường quốc mất đi phía tây, chỉ còn lại bốn Châu, Ung quốc công
nói như vậy là đang khoe khoang tôn nghiêm của mình.
Lục Thất cất bước đi vào, mắt nhìn quan một lượt xong hơi giật mình, thư phòng không tính là lớn tràn ngập mùi trầm hương, trên tường còn treo
rất nhiều tranh vẽ đẹp, trong thư phòng còn có một nam hai nữ, hơn nữa
đều ngồi bên cạnh thư án, người nam đứng sau thư án hạ bút viết cái gì
đó, hai nữ nhân mặc váy đứng bên sườn thư án.
Lục Thất đi vào trong phòng im lặng nhìn, nam nhân mặc nội bào thùng
thình, mặt như quan ngọc, ngũ quan đoan chính, là một người trung niên
khí chất nho nhã, khi múa bút thần thát rất có phong cách quý phái, hoặc là nói, có một loại khí độ dù Thái Sơn có sụp đổ cũng không thay đổi.
- Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, rõ ràng là bị rơi vào
hoàn cảnh khốn đốn, vẫn không biết tình thân và lung lạc lòng người,
đúng là cùng với Lý Quốc Chủ là cá mè một lứa.
Ấn tượng đầu tiên của Lục Thất đối với nhạc phụ trên danh nghĩa chính là khinh thường.
Chờ một lúc, Ung quốc công để bút xuống, ngẩng đầu nhìn Lục Thất nói:
- Ngươi chính là chồng của Thiền Nhi?
- Vâng, Thiên Phong bái kiến quốc công gia.
Lục Thất cung kính đáp lại, nhưng lại không gọi nhạc phụ, cũng không
xưng tiểu tế, trực thiếp liền buông tha việc nhận thân thích với Ung
quốc công.
Ung quốc công hơi giật mình, xoay người đi đến trước thư án, đi đến ngồi xuống ghế dựa chuyên dùng để đãi khách, cũng không cho Lục Thất ngồi,
mà nhìn Lục Thất bình thản hỏi:
- Ngươi tới là phụng lệnh của Quốc Chủ sao?
- Đúng vậy, Quốc Chủ bệ hạ hạ lệnh cho Thiên Phong hộ tống Thái tửu điện hạ đến Khai Phong Phủ Chu quốc.
Lục Thất cung kính trả lời.
- Ồ, Thái tử đã đến Chu quốc rồi à.
Ung quốc công nhướn mi nói.
- Đúng vậy, sứ thần Chu quốc truyền tin đến nói ngày Thái hậu chúc thọ
muốn Thái tử đến tham gia, Thái tử có hiếu nguyện ý đến Chu quốc chúc
thọ, cùng sẽ thỉnh cầu Hoàng đế Chu quốc thả Quốc công gia quay về Đường quốc.
Lục Thất cung kính trả lời.
Ung quốc công sắc mặt thay đổi, bình thản nói:
- Ngươi nói là Thái tử sẽ thỉnh cầu đển bản công quay về.
- Đúng vậy, Thái tửu nói, ngài nguyện ý thay thế Quốc công gia ở lại Chu quốc.
Lục Thất bình thản trả lời.
- Tốt, Thái tử cháu họ của bản công đúng là có hiếu.
Ung quốc công mỉm cười nói.