Kiêu Phong

Chương 8: Q.3 - Chương 8: Không biết bộ mặt thật “Lư Sơn”




Lục Thất khẽ giật mình, hơi lạ nói:

- Phu nhân thân cận với Công chúa chứ?

- Rất thân. Ta vì muốn tác thành nhân duyên giữa ngươi và Công chúa mà đã từng cầu xin La phu nhân giúp sức.

Tiêu phủ thiếu phu nhân cười nhạt trả lời.

Lục Thất kinh ngạc nhìn Tiêu phủ thiếu phu nhân, ngạc nhiên nói:

- Là phu nhân, thúc đẩy mối nhân duyên này?

- Cũng có thể xem như vậy, ngươi có trách ta nhiều chuyện hay không?

Tiêu phủ thiếu phu nhân nhìn Lục Thất, dịu dàng hỏi.

Lục Thất nhìn Tiêu phủ thiếu phu nhân một hồi mới cười nói:

- Phu nhân, phu nhân nên sớm nói cho ta biết.

- Nếu ngươi biết trước, liệu có từ chối không?

Tiêu phủ thiếu phu nhân nhẹ nhàng hỏi.

Lục Thất quay đầu suy nghĩ một hồi mới nói:

- Nếu biết là phu nhân có lòng thúc đẩy để đi đến thành công, ta sẽ không từ chối.

- Vì sao? Là không muốn đắc tội với ta ư?

Tiêu phủ thiếu phu nhân nhẹ nhàng hỏi.

Lục Thất quay lại nhìn phu nhân liền đáp:

- Không phải, ta nói không phải là từ chối kết hôn, là xuất phát từ thành ý, tín nhiệm đối với phu nhân, sớm muộn ta cũng phải cưới chính thê, bị động kết đảng với quan cao khác, chi bằng nhận được sự thúc đẩy của phu nhân. Phu nhân có lòng thúc đẩy con gái quý tộc, cứ xem như dù phu nhân có lẽ cũng chẳng có gì là khác biệt.

Tiêu phủ thiếu phu nhân nghe xong, cúi xuống không nói, Lục Thất cũng không nói thêm gì nữa, trong lòng có chút lo lắng cái được cái mất. Thực tại là về tính tình của vị Công chúa đó, có chút lo lắng cũng không còn cách nào khác.

Im lặng một hồi, Lục Thất liền cúi đầu hỏi:

- Tiểu Phức, phu nhân nói đã báo tin kịp thời, chẳng lẽ là đã báo rồi sao?

- Ngươi muốn gọi Tiểu Phức ta.

Tiêu phủ thiếu phu nhân nhìn lên, dịu dàng nói.

Lục Thất hơi sững người, nói:

- Ta vốn chính là muốn gọi Tiểu Phức phu nhân, nhưng chỉ có thể khi không có người ngoài mới dám gọi ngươi.

Tiểu Phức mỉm cười, đôi mắt đẹp như vầng trăng khuyết, nàng dịu dàng nói:

- Miệng lưỡi của ngươi đáng tin, có thể dùng được. Ngày mai Công chúa vào cung tạ ơn, khi khấu kiến Thái hoàng phi, xin Thái hoàng phi ban thừa nữ cung cho Công chúa, Thái hoàng phi đã đồng ý rồi.

Lục Thất gật đầu, xin Thái hoàng phi ban cung nữ là một trong bốn cách của Ngọc Văn đưa ra. Thái hậu trong cung Đường Quốc Hoàng là mẹ đẻ của Đường Hoàng, còn có một vị Thái hoàng phi tương đương với Thái hậu. Tiền thân của vị Thái hoàng phi đó là quý phi của tiên đế, hiện tại trong cung Đường Quốc Hoàng không còn thực quyền lớn, nhưng lại có địa vị tôn sùng đứng sau Thái hậu.

Thái hoàng phi mở miệng ban thưởng cung nữ phủ Công chúa chính là quản hợp tình hợp lý. Trong trường hợp quyền binh không bị cướp mất, Đường Hoàng sẽ nể mặt Thái hoàng phi. Còn Ngọc Văn lại nói ra một sự thực mang tính ẩn, Thái hoàng phi nhận lời ban phong Công chúa, đối với Đường Hoàng mà nói đã có ý nghĩa rất lớn, bất kỳ điều gì phi nghĩa xảy ra đều đã vô hình chung trừ khử được rồi.

- Ngươi cũng giỏi quá đấy, Lý Thiền Nhi được phong làm Công chúa rồi. Cô ta hoàn toàn bị rơi vào cảnh thất thố, quả thực là cũng mất đi niềm tin của ngươi, khiến cho cô ấy có thể bình tĩnh lại, tiếp tục ứng phó với những chuyện nhiễu loạn khác.

Tiểu Phức lại dịu dàng nói.

Lục Thất ngẩn người ra, giải thích:

- Đó không phải là ta tài giỏi, sau khi ta tiếp nhận thánh chỉ, cũng kinh hoàng không hiểu thế nào, là Ngọc Văn kịp thời nhắc nhở ta. Những lời đó đều là Ngọc Văn mưu tính đấy. Bất kể chuyện gì của phủ Công chúa, ta cơ bản là không biết gì hết.

- Ngọc Văn là ai?

Tiểu Phức dịu dàng hỏi.

- Ngọc Văn là nô tỳ trong cung. Được biết Đường Hoàng bệ hạ ban thưởng cho ta. Đó là khi ta lĩnh mật chỉ đi quân Ninh Quốc.

Lục Thất giải thích.

Tiểu Phức ồ lên một tiếng, Lục Thất lại nói tiếp:

- Hôm qua Thái tử điện hạ đã triệu kiến ta, nói cho ta biết sau này không được can thiệp vào việc quân của phủ Công chúa.

- Nói không được can thiệp việc quân, nhưng thân là Công chúa, thế nào cũng sẽ có một chút, có thể tin vào sự bảo vệ của dực vệ.

Tiểu Phức buồn rầu nói.

Lục Thất ngẩn người ra, suy nghĩ một hồi, liền hỏi:

- Chế độ quân sự của phủ Công chúa, ta không biết, liệu có phải cũng nên có cận vệ không?

- Chính là có cận vệ, cũng có thể quy về thống lĩnh Công chúa úy.

Tiểu Phức dịu dàng đáp.

- Điều đó cũng chưa chắc, cận vệ là một loại chủ tướng thân cận quan võ, không thể thống lĩnh quân, chỉ có thể trực thuộc chủ tướng. Công chúa hoàn toàn có thể thăm dò quân chế, tự bổ nhiệm cận vệ quan võ. Doanh tướng cận vệ có thể là 12 người, trong trường hợp chưa rõ thì có thể được chấp nhận.

Lục Thất đưa ra chủ ý mang tính tham chiếu.

- Nếu Công chúa tự bổ nhiệm quan võ, có hợp pháp không?

Tiểu Phức hoài nghi nói.

- Có hợp pháp không, phải thử mới biết được. Người có thể đề nghị Công chúa, dâng thư 12 cận vệ quan võ trình lên binh bộ thỉnh cầu phê duyệt, không được sẽ tính tiếp.

Lục Thất liền đáp.

Tiểu Phức khẽ gật đầu, Lục Thất lại suy nghĩ một hồi, nói:

- Chế độ xây dựng doanh quân chính là chủ tướng, trung quân lệnh, lục sự quân tào, còn chế độ quan của phủ Công chúa, ta nghe nói là Công chúa lệnh, Công chúa thừa và lục sự. Về phần Công chúa úy có lẽ là chức quan thuộc Công chúa lệnh.

Tiểu Phức gật đầu nhìn Lục Thất, Lục Thất lại nói tiếp:

- Nếu có thể, ngươi có thể đề nghị Công chúa đi can thiệp vào sự chuyển biến của chế độ quan, trực tiếp bổ nhiệm quan lại. Công chúa lệnh là chủ tướng ngoài phủ, Công chúa úy là trung quân lệnh ngoài phủ, Công chúa lục sự chính là lục sự quân tào ngoài phủ. Còn Công chúa thừa chính là quan lại trong phủ, quản lý tài chính trong phủ, tách bạch rõ ràng với tài chính ngoại quân, ngăn cản Công chúa lệnh và Công chúa úy tới can thiệp tài chính.

Tiểu Phức nghe xong im lặng, lát sau mới lắc đầu nói:

- Chỉ e là không được.

- Ta đã nói rồi, thành hay không phải làm mới biết. Công chúa làm với thái độ không can thiệp quân sự, có lẽ có thể khiến cho Đường Hoàng bệ hạ nhượng bộ.

Lục Thất nghiêm mặt nói.

- Nhưng chủ động đi làm có elx sẽ khiến cho Đường Hoàng bệ hạ nghi ngờ. Công chúa đã chủ động xin lên Công chúa thừa, nếu lại tiếp tục can thiệp tới quan chế, chỉ e là có hơi lộng quền, vậy thì hậu quả sẽ không tốt.

Tiểu Phức nhẹ nhàng phản bác.

Lục Thất giật mình, suy nghĩ một hồi, gật đầu nói:

- Nàng nói rất đúng, quá là lộng quyền, ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ.

- Nhưng chuyện ngươi nói quan võ vận vệ thì lại có thể làm được.

Tiểu Phức cười nói.

Lục Thất nghe xong liền mỉm cười, nói:

- Chuyện cận vệ quan võ, tốt nhất là trước khi bổ nhiểm chức quan vào phủ Công chúa, phải báo cáo lên bộ binh, lý do là để được bảo vệ.

Nói xong, trong phòng nói chuyện trang nhã, bỗng Tiểu Phức dịu dàng nói:

- Thiên Phong, ngươi thành Phò mã rồi, trong lòng có vui không?

Lục Thất cúi đầu đáp:

- Ta không dám nói không vui ư?

- Nói như vậy, ngươi không vui.

Tiểu Phức dịu dàng nói.

- Không thể nói như vậy, ta đã thành Phò mã rồi, có điều được, cũng có chút phiền phức. Ngươi nghĩ mà xem, thành Phò mã rồi, tất cả mọi thứ của ta đều quy về phủ Công chúa, đột ngột mất đi, ngươi nói ta có vui được không?

Lục Thất đau khổ nói.

Tiểu Phức ừ một tiếng, lại nhẹ nhàng nói:

- Nói thật, Công chúa cũng không vui. Vốn dĩ, cô ấy chỉ muốn lấy một người đàn ông tốt, sau này không phải lo lắng tới phú quý bình tĩnh tới già. Cô ấy chỉ muốn có một gia đình ấm cúng, không có tranh chấp hiểm ác.

- Công chúa là con gái của Ung Vương. Cô ấy muốn tránh khỏi tranh chấp, là điều rất khó.

Lục Thất dịu dàng đáp.

Tiểu Phức khẽ gật đầu, im lặng một hồi, Lục Thất bỗng quay đầu dặn dò:

- Kim Trúc tỷ tỷ.

- Ồ, công tử.

Kim Trúc phản ứng bất ngờ.

- Tỷ tỷ, hôm qua ta đã gặp Thái tử rồi, đã nói chuyện quán trà và quán rượu. Kết quả Thái tử nói, thủ đoạn của ta đã làm là phi pháp. Nếu nhất định phản đối, sau cùng chỉ có thể mất đi quyền vốn có. Thái tử nói, quán trà và quán rượu có thể quy về phủ Công chúa. Trên thực tế là phi pháp chuyển sang hợp pháp, ta chỉ có thể câm miệng.

Lục Thất giải thích một chút.

- Công chúa không cần phải phí công, bây giờ là muốn quán trà và quán rượu quy thuộc phủ Công chúa.

Kim Trúc dịu dàng đáp.

Lục Thất ngẩn người ra, nói:

- Tỷ tỷ, khế nợ là ta lập, sau này chỉ có ta có ngân lượng, tuyệt đối không quỵt nợ.

- Công tử muốn trả, vậy sau này trả một chút là được rồi.

Giọng Kim Trúc khẽ nhẹ nhàng nói.

Lục Thất nghe mà xúc động, lại có ý nghĩ khác thường, trả một chút, đó là trả bao lâu? Liệu có phải cả đời không? Xem ra người đẹp Kim Trúc là muốn về bên hắn rồi.

- Thiên Phong, ta phải về rồi.

Lục Thất bỗng nghe thấy lời từ biệt của Tiểu Phức, hắn liền quay đầu lại nhìn.

- Tiểu Phức, để ta đưa nàng về được chứ?

Lục Thất quan tâm hỏi.

Tiểu Phức dịu dàng nhìn hắn, mỉm cười nói:

- Ta cũng muốn ngươi bảo vệ ta một đoạn đường.

Lục Thất hơi giật mình, lời đáp của Tiểu Phức khiến hắn bất ngờ. Hắn là quan tâm mà hỏi, nhưng đây là kinh thành, hẳn là không cần hắn hộ tống. Nhưng hắn phản ứng rất nhanh mỉm cười gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.