Kiêu Phong

Chương 28: Q.2 - Chương 28: Lâm tiểu điệp




Tiểu Diệp Các cách Vạn Hoa Lâu không xa, ở một ngõ phố ngay phía sau Vạn Hoa Lâu, chỉ cách chừng ba trăm thước. Vạn Hoa Lâu là thanh lâu thượng hạng ở gần bờ sông Tần Hoài, so với Vạn Hoa Lâu, thì Tiểu Diệp Các thua kém rất xa, lui tới Tiểu Diệp Các là dân thường, tốn một hai xâu tiền là có thể “vui vẻ” một lần, trong khi đến Vạn Hoa Lâu phải tốn ít nhất là năm lượng, hơn kém nhau một trời một vực.

Tiểu Diệp Các chỉ bằng một phần ba Vạn Hoa Lâu, mặc dù bề ngoài không lộng lẫy bằng Vạn Hoa Lâu, nhưng số người đến thì lại đông hơn nhiều, ban ngày người ra vào liên tục không ngớt. Lục Thất đi theo Điền bà bà vào cửa Tiểu Diệp Các, bộ áo gấm trên người hắn đặc biệt nổi bật giữa đám người mặc trường bào.

Vừa vào cửa, đã gặp một phụ nữ mặc váy đỏ, mặt bự phấn, hương thơm sực nức, Điền bà lập tức nhiệt tình cười nói:

- Như Phượng muội tử, hôm nay đại cát đại lợi nha!

Người phụ nữ kia tỏ ra lãnh đạm, khoát tay chặn lại với vẻ không kiên nhẫn, ngạo mạn nói:

- Bớt nói những câu vô nghĩa đi, lo mà làm chuyện của bà!

Thái độ của Điền bà vẫn rất vui vẻ, mỉm cười gật đầu, rồi dẫn Lục Thất đi vào trong. Lục Thất không cần hỏi cũng biết, người phụ nữ mặc váy đỏ là chủ chứa của Tiểu Diệp Các, nhìn thái độ rõ ràng là thù địch với Điền bà, có lẽ là oan gia.

Điền bà tỏ ra rất quen thuộc đường lối trong Tiểu Diệp Các, liền đi vào hành lang, liên tục quẹo trái rẽ phải, nhanh chóng dẫn Lục Thất vào một sân vườn dưới giếng trời. Lục Thất dừng chân đưa mắt nhìn, xung quanh giếng trời là một tòa lầu hai tầng cũ kỹ, những tiếng cười đùa trêu cợt của nam nữ vọng ra ngoài, thấy một nửa số phòng đang treo đèn đỏ, Lục Thất cảm thấy trong lòng buồn bực.

Điền bà lập tức đi tới trước cửa phòng thứ ba bên trái, gỗ gõ hai cái, bên trong vọng ra giọng nói nhỏ:

- Ai đó?

- Là ta đây, có một vị quý khách muốn gặp Điệp Vũ.

Điền Bà nói.

- Ồ, xin chờ một chút.

Người bên trong nói.

Lục Thất ngẩn người, cảm thấy trong lòng hơi thấp thỏm bất an. Cửa phòng mở ra, một bà già đứng trong cửa, đưa mắt nhã nhặn nhìn Lục Thất, mỉm cười nói:

- Mời quý khách vào.

Lục Thất theo Điền bà vào phòng, thấy đó là một căn phòng rộng bốn thước, dài năm thước. Bà lão mời Lục Thất ngồi, rồi mỉm cười nói:

- Trông quý khách không quen mặt lắm.

Lục Thất đáp:

- Ta đến đây lần đầu, có thể mời Điệp Vũ cô nương ra được không?

Bà già nói:

- Quý khách là người mới đến lần đầu, lão thân phải nói một chút về quy định ở đây. Điệp Vũ có bệnh, không thể hầu khách, chỉ có thể múa để khách tiêu khiển, quy định này đương nhiên là để tốt cho khách. Múa tiêu khiển có ba loại, một là điệu múa xoay tròn của người Hồ, mỗi lần một xâu tiền, hai là Quảng Hàn tiên vũ, mỗi lần hai xâu tiền, ba là điệu Hồ Mị xuân vũ, mỗi lần năm xâu tiền.

Lục Thất nghe xong cau mày, cho dù hắn có hứng xem múa, cũng không muốn xem Điệp Vũ múa vào lúc này, hắn nhướng mày nói:

- Ta không đến xem múa, nhưng sẵn sàng tặng hai mươi lạng bạc để gặp Điệp Vũ và trò chuyện với nàng ấy.

Bà già ngẩn người, rồi mỉm cười nói:

- Có thể gặp Điệp Vũ nhưng Điệp Vũ bị câm, không thể nói chuyện được.

Lục Thất sửng sốt, nhận ra mình lỡ miệng, vội nói:

- Hẳn là Điệp Vũ biết viết, ta trao đổi với Điệp Vũ bằng cách viết chữ cũng được.

Bà già mỉm cười:

- Vậy cũng được, tuy nhiên chuẩn bị giấy bút phải thêm tám lượng bạc đấy.

Biết rõ đây là bà ta nhân cơ hội cứa cổ mình, nhưng Lục Thất cũng không do dự, gật đầu nói:

- Được, nhưng ta muốn trao đổi với một mình Điệp Vũ thôi.

Bà già vui vẻ gật đầu đồng ý, rồi mang giấy bút và nghiên mực tới, bảo Điền bà mài mực, còn mình thì đi vào buồng trong. Một lát sau, bà ta dẫn ra một cô gái mặc một bộ váy dài thướt tha màu xanh, mặt và cổ che bằng một chiếc khăn màu xanh nhạt.

Bà già và Điền bà rời đi, Lục Thất nhìn cô gái với tâm trạng phức tạp, mà cô gái cũng chăm chú nhìn hắn bằng đôi mắt đẹp. Hai người nhìn nhau một lúc, Lục Thất cất tiếng:

- Nàng là Điệp Vũ, tên thật là Tiểu Điệp phải không?

Cô gái giật mình, đôi mắt đầy kinh ngạc nhìn Lục Thất, trong lòng Lục Thất tin chắc đến tám phần, cô gái này chính là Lâm Tiểu Điệp, bởi vì không ai cần phải giả mạo Lâm Tiểu Điệp để gạt hắn.

Cô gái đưa bàn tay trắng như bạch ngọc ra cầm lấy một cây bút lông, chấm mực rồi viết:

- Ta tên thật là Lâm Tiểu Điệp, quý khách là ai? Đến tìm ta có việc gì?

Lục Thất nhìn chữ viết đẹp đẽ của nàng, nhất là bàn tay thon thả trắng như tuyết kia, khiến người ta phải động lòng, hắn không thể không nghĩ, Lâm Tiểu Điệp nhất định là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Hắn đọc dòng chữ cô viết rồi nhẹ nhàng hỏi tiếp:

- Tiểu Điệp cô nương, tên thật của phụ thân nàng là gì?

Cô gái kinh ngạc nhìn hắn, cầm bút viết:

- Cha ta là Lâm Chi Hòa, khi còn sống là Trung lang tướng của Thần Vũ quân. Quý khách là người quen cũ của Lâm gia ta sao?

Lục Thất đọc xong, trong lòng hổ thẹn, hắn liếc nhìn cô gái bằng ánh mắt dịu dàng, cũng đưa tay cầm bút, chấm mực rồi viết:

- Ta tên là Lục Thiên Phong, đính hôn với Lâm Tiểu Điệp từ nhỏ. Tiểu Điệp, ta tới đón nàng về Lục gia đây!

Cô gái đọc xong, cả người run lên, ngẩng phắt lên nhìn Lục Thất với vẻ kinh nghi, Lục Thất dịu dàng nhìn lại, sau một hồi lâu đối diện, ánh mắt kinh nghi của Lâm Tiểu Điệp dần dần chuyển sang oán hận, đột nhiên nàng kêu lên một tiếng chói tai, ném bút lông trong tay về phía Lục Thất.

Lục Thất cả kinh, đưa tay chụp lấy bút, vội nói:

- Tiểu Điệp, ta thật sự đến đón nàng mà.

Đôi mắt Lâm Tiểu Điệp tràn đầy oán hận, kêu “ô ô” trong miệng, mạnh mẽ lắc đầu, rồi đột nhiên xoay người chạy vào trong nhà. Lục Thất thả bút trên bàn, chạy đuổi theo, tới tận buồng trong, đưa hai tay giữ lấy người Lâm Tiểu Điệp. Lâm Tiểu Điệp vùng vẫy như điên, Lục Thất xoay người nàng lại, đối mặt với nàng.

- Tiểu Điệp, ta biết rằng Lục gia mắc nợ nàng, nhưng không phải là Lục gia không muốn tới tìm cứu nàng, mà là trong loạn lạc, Lục gia cũng không có khả năng tìm được nàng. Tiểu Điệp, hiện giờ ta đã trưởng thành, tới tìm nàng đây, nàng đừng oán hận Lục gia nữa, ta đón nàng về, sẽ đối xử tốt với nàng.

Lục Thất vừa ôm chặt Lâm Tiểu Điệp, không cho nàng giãy dụa, vừa vội vàng giải thích.

Lâm Tiểu Điệp không vùng vẫy nữa, đôi mắt đẹp đầy lệ, ngây người nhìn Lục Thất, một lúc sau, nước mắt trào ra, ướt cả khăn che mặt.

- Tiểu Diệp, theo ta về đi, ta sẽ bái đường thành thân với nàng.

Lục Thất dịu dàng nói.

Lâm Tiểu Điệp khẽ lắc đầu, bỗng nhiên cười thê thảm, nàng đưa hai bàn tay đẹp cho Lục Thất xem, Lục Thất không hiểu, giật mình nhìn kỹ. Lâm Tiểu Điệp lắc đầu, tránh ra khỏi tay Lục Thất, đi ra phía phòng ngoài. Lục Thất vội vã đi theo.

Tới nơi, Lâm Tiểu Điệp cầm bút viết:

- Tay của ta có đẹp không?

Lục Thất đọc rồi gật đầu, Lâm Tiểu Điệp vén váy lên, chân phải gác lên bàn, Lục Thất thấy đùi nàng thẳng tắp, thon dài, mịn màng trắng như tuyết, không chút tỳ vết, nhất là ngón chân vô cùng tinh xảo, khiến hắn vừa nhìn đã rung động, kinh ngạc vì vẻ đẹp ấy.

Dục vọng của Lục Thất bất giác như bắt đầu muốn trỗi dậy, hắn vội chuyển ánh mắt từ đùi Lâm Tiểu Điệp lên đôi mắt nàng. Ánh mắt của Lâm Tiểu Điệp đầy vẻ thê lương, nàng lắc lắc đầu, để chân xuống, đưa tay lên gỡ khăn che mặt, lại cởi bỏ quần áo, phơi bày thân hình đẹp như một khối ngọc.

Lục Thất lập tức biến sắc, vẻ đẹp hoàn hảo của tay chân Lâm Tiểu Điệp đã khiến hắn suy đoán rằng dung mạo và thân hình của nàng cũng tuyệt mỹ như vậy.

Nhưng trên làn da trắng muốt trên mặt, trên gáy, trên lưng trên eo của nàng, đầy những chấm đỏ lở loét gồ lên, giống như những con giòi bọ bò trên một bức tượng điêu khắc bằng ngọc, khiến người ta rùng mình ghê sợ, thậm chí Lục Thất còn ngửi được mùi tanh tưởi.

Tay nàng liên tục viết lên giấy:

- Ta bị một loại mụn nhọt hoa liễu không thể trị tận gốc, ngươi đón ta về sẽ phải chịu những phiền phức và tệ hại thôi. Ngươi đi nhanh đi, ta và Lục gia đã đoạn tuyệt quan hệ từ lâu rồi, ta không cần Lục gia thương hại đâu.

Sau khi nhìn thấy những vết lở loét trên người Lâm Tiểu Điệp, Lục Thất giật mình, thật sự niềm tin kiên định bị dao động, đương nhiên hắn biết khi đón Lâm Tiểu Điệp về nhà, nhất định sẽ vô cùng phiền phức, bệnh này quá đáng sợ, dẫn Lâm Tiểu Điệp về, rất có thể sẽ lây cho người nhà.

Lục Thất hơi do dự, nhưng khi đọc xong dòng chữ của Lâm Tiểu Điệp, hắn lại trở nên bình tĩnh, dịu dàng nhìn khuôn mặt gớm ghiếc của Lâm Tiểu Điệp. Đôi mắt đẹp của Lâm Tiểu Điệp đầy vẻ thê lương và lạnh lẽo, im lặng đặt bút trên bàn.

Một bàn tay to lớn cầm bút lên, những dòng chữ cứng cáp hiện lên trên giấy:

- Nàng vốn là người của Lục gia, ta tới đây là để đón nàng về nhà. Ta là Lục Thiên Phong, chồng của nàng, nàng là chính thê của ta, chúng ta về nhà thôi!

Thân hình Lâm Tiểu Điệp run lên, ngơ ngác nhìn tờ giấy trên bàn, hồi lâu sau lại cầm bút viết:

- Ngươi thật sự không chê ta chứ?

Lục Thất cũng cầm bút viết:

- Ta không chê, tuy nhiên sau khi thành thân, chúng ta không thể ngủ cùng giường, về điểm này, nàng đừng trách ta nhé?

Lâm Tiểu Điệp đọc xong, cổ và mặt đỏ ửng lên, chần chờ một chút rồi cầm bút viết:

- Bệnh của ta chỉ có thể lây cho đàn ông, chắc sẽ không lây cho phụ nữ, hơn nữa, chỉ khi chung giường với đàn ông mới lây bệnh, ta sẽ không hại ngươi.

Lục Thất đọc xong, gánh nặng trong lòng liền được dỡ bỏ, đúng là hắn sợ sau khi dẫn Lâm Tiểu Điệp về, sẽ khiến người nhà bị lây bệnh. Lâm Tiểu Điệp viết như vậy, hắn cũng tin tưởng, nếu không phải như vậy, Tiểu Diệp Các tuyệt đối sẽ không chấp nhận để Lâm Tiểu Điệp ở chỗ này.

- Tiểu Điệp, ta còn có việc gấp phải làm, nàng thu xếp đồ đạc một chút rồi đi cùng ta.

Lục Thất ôn tồn giục.

Lâm Tiểu Điệp ô một tiếng trong miệng, lập tức mặc quần áo, che khăn như cũ, rồi cầm mấy tờ giấy mới viết thổi cho khô mực, cất đi, lại vào phòng trong, một lúc sau xách một bao quần áo đi ra, Lục Thất mỉm cười, đi ra cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.