Kiêu Phong

Chương 155: Q.4 - Chương 155: Lựa chọn của Trương gia




Đêm đã khuya, thính đường rộng lớn vốn náo nhiệt giờ đã trở nên yên tĩnh, sau một hồi thảo luận, trong thính đường chỉ còn lại hai cha con Trương Vân Tiều, cha ngồi ở chủ vị, con ngồi ở khách vị.

- Bá Doãn, lần nghị sự này con thấy thế nào?

Trương Vân Tiều hỏi.

- Con cũng nghiêng về chấp thuận điều kiện của Lục Thiên Phong, nhưng thật không ngờ bàng chi lại hoàn toàn đồng ý như vậy, có hơi quá hời hợt rồi.

Trương Bá Doãn đáp.

- Không phải hời hợt, mà điều kiện Lục Thiên Phong đưa ra đã làm bọn họ động tâm, bọn họ nhiều năm buôn bán trên biển, trong lòng sớm chỉ có hai chữ buôn bán, Lục Thiên Phong cho bọn họ địa vị Phong hầu, lại để bọn họ tiếp tục có thuyền và thủy quân huân vệ, bọn họ cảm thấy có lời.

Trương Vân Tiều bình thản nói.

- Điều kiện của Lục Thiên Phong cũng tốt, chỉ có điều con cảm thấy hắn thiếu chút thành ý, không ngờ lại cự tuyệt kết thân với chúng ta, chỉ sợ sau này sẽ trở mặt đối phó với chúng ta.

Trương Bá Doãn nói.

Trương Vân Tiều liếc con mình một cái, bình thản nói:

- Hắn không đồng ý kết thân, ngược lại là biểu hiện thành ý đấy, không thể dựa vào quan hệ thông gia được, nếu hắn muốn đối phó với chúng ta, cho dù có là thông gia, hắn cũng sẽ diệt chúng ta như thường.

Trương Bá Doãn giật mình nhìn cha mình, nói:

- Ý của cha là, nếu Lục Thiên Phong đồng ý kết thân, ngược lại chính là kế hoãn binh?

- Chính là vậy.

Trương Vân Tiều đáp lại.

Trương Bá Doãn gật đầu, lại hỏi:

- Cha cảm thấy điều kiện của Lục Thiên Phong như thế nào?

- Chỉ có thể chấp nhận, chúng ta không còn lựa chọn nào khác.

Trương Vân Tiều thẫn thờ nói.

- Ý của cha là cha vẫn không muốn chấp nhận?

Trương Bá Doãn nói.

- Một khi chấp nhận, Giang Âm Trương gia sẽ tan rã, chủ chi chúng ta sở dĩ có thể gắn bó với gia tộc, là vì bộ binh cùng thủy quân có mối liên hệ chặt chẽ, nếu giao ra quyền nắm giữ bộ binh, vậy thì bàng chi sẽ dần thoát khỏi chủ chi, bọn họ sẽ dần nhập vào Tấn quốc.

Trương Vân Tiều bình thản nói.

Trương Bá Doãn biến sắc, chần chừ một chút, nói:

- Nếu chúng ra không giao bộ binh ra, chỉ sợ Lục Thiên Phong sẽ cho đại quân tấn công.

Trương Vân Tiều lắc đầu nói:

- Lục Thiên Phong sẽ không đánh vào đây, hiện giờ hắn đang sợ bức bách quá sẽ biến chúng ta thành kẻ thù, đừng thấy chúng ta chỉ có 3 vạn bộ binh, nếu thực sự đánh, 10 vạn quân ở Thường Châu của hắn cũng không diệt nổi chúng ta, quân lực của Lục Thiên Phong phần lớn là một lũ ô hợp, trang bị cũng thiếu thốn.

Trương Bá Doãn gật đầu, Trương Vân Tiều lại nói:

- Tuy nhiên Lục Thiên Phong lại dùng thủ đoạn mềm dẻo giữ lại Trương gia, hắn chỉ cần kiên nhẫn chờ không quá một năm, Trương gia bàng chi cũng sẽ tách khỏi chúng ta, khi đó chúng ta sẽ mất quyền khống chế bộ binh của bàng chi, cho nên chỉ có thể tiếp nhận điều kiện của Lục Thiên Phong.

Trương Bá Doãn gật đầu nói:

- Lục Thiên Phong đến là để chia rẽ nhân tâm của Trương gia ta.

Trương Vân Tiều gật đầu, Trương Bá Doãn lại nói:

- Nếu chúng ta giết Lục Thiên Phong, Tấn quốc sẽ sụp đổ.

Trương Vân Tiều lạnh lùng liếc con mình, nói:

- Lời nói ngu xuẩn vậy mà con cũng nói ra được à, Lục Thiên Phong nếu bị giết ở huyện Giang Âm, Tấn quốc sẽ sụp đổ, thế nhưng các đại soái sẽ đối phó với chúng ta trước tiên, bọn họ sẽ dùng việc báo thù để thu hút quân tâm, cuối cùng vừa diệt được Trương gia chúng ta, vừa có thể xưng vương.

- Con chỉ thuận miệng nói vậy thôi, thật ra con sợ sau này Lục Thiên Phong sẽ trở mặt.

Trương Bá Doãn lúng túng nói.

- Trở mặt thì không đâu, Lục Thiên Phong rất khoan dung, dễ dàng tha thứ, hắn có thể trong thời gian ngắn lập ra Tấn quốc rộng lớn, cũng vì hắn rất thông minh, giữ chữ tín và có uy danh lớn trong quân, quân lính Tấn quốc đều tin phục hắn, cho nên từ khi lập quốc, gần như không xảy ra phản loạn trong quân đội, về phương diện chính trị, hắn thực hiện quân điền, phát triển buôn bán, tận lực chiêu dụ nhà giàu và quý tộc, làm cho lòng dân từ trên xuống dưới đều cảm thấy an tâm.

Trương Vân Tiều thán phục nói.

- Lục Thiên Phong có thể lập nên Tấn quốc, là từ các nhà giàu ở Tô Châu, gần bảy phần nhà giàu ở Tô Châu đều bị hắn giết.

Trương Bá Doãn lạnh lùng nói.

Trương Vân Tiều thản nhiên cười nói:

- Lục Thiên Phong bất ngờ tấn công Tô Châu, lúc đó hắn chẳng qua chỉ là cường đạo, những vị kiêu hùng trong lịch sử, ngay từ đầu chính là cường đạo, chính chúng ta, cũng nhờ giết chóc mà xây dựng nên con đường buôn bán ở nước ngoài, còn nhớ những lần ra khơi đầu tiên, căn bản không phải là buôn bán, mà là cướp bóc, đến khi có tiền mới có thuyền tốt hơn, sau đó dần dần trở nên lớn mạnh, mới dọa các quốc gia ở hải ngoại chấp nhận buôn bán.

- Đó là sự thật.

Trương Bá Doãn gật đầu nói.

Trương Vân Tiều tựa đầu vào ghế, ôn hòa nói:

- Sau này được kế thừa Quận Vương Tấn quốc, đối với chúng ta cũng không thiệt, cứ quyết định như vậy, con nghỉ ngơi đi.

- Vâng, cha cũng sớm nghỉ ngơi đi, con xin cáo lui.

Trương Bá Doãn đứng dậy làm lễ, để lại Trương Vân Tiêu một mình, nhìn lên nóc thính đường như đang suy nghĩ điều gì.

*****

Sáng hôm sau, Lục Thất dậy luyện công sau đó dùng điểm tâm, hôm qua uống một trận đã giúp hắn yên lòng, ban đầu còn câu nệ xã giao, nhưng gia chủ bàng chi càng lúc càng sung, rõ ràng rất cung kính và thân thiết với hắn, hẳn là chấp nhận điều kiện của hắn rồi.

Ăn cơm xong, Lục Thất tĩnh tâm chờ hồi âm, bỗng một thiếu nữ chừng mười sáu mười bảy tuổi xuất hiện, mặc váy liền màu lục nhạt, dung mạo thuần mỹ, gương mặt trái xoan như được tạo bằng bạch ngọc, giống như tiên nữ đến từ Thiên cung.

- Tiểu nữ Trương Nhược Lan, nghe nói ngài đến Giang Âm, liền đến cảm ơn.

Thiếu nữ thấy Lục Thất, dịu dàng nữ lễ bái kiến.

Lục Thất bất ngờ mỉm cười, nói:

- Là Nhược Lan tiểu thư, đã lâu không gặp.

Ở trong sảnh ngồi xuống, Trương Nhược Lan dịu dàng nói:

- Lần trước chưa cảm ơn ân nhân, Nhược Lan thất lễ.

Lục Thất lắc đầu, mỉm cười nói:

- Không có gì thất lễ cả, lúc đó nàng không nên xuống xe, hơn nữa chắc nàng rất hoảng sợ, không bị thương là may rồi.

Trương Nhược Lan gật đầu, khuôn mặt vẫn còn vẻ khiếp sợ:

- Có lần, một cây thương bay sát sau lưng nô tì, nô tì thiếu chút nữa bị dọa ngất rồi.

Lục Thất gật đầu nói:

- Lần đó đúng là vô cùng nguy hiểm, ta cũng hoảng hồn mất mấy ngày, sau khi bái kiến Thái tử điện hạ mới yên tâm.

Trương Nhược Lan ngẩn ra, chần chừ một chút, nhỏ giọng hỏi:

- Thái tử điện hạ hiện tại thế nào?

- Thái tử điện hạ hiện đang ở Giang Ninh, không có gì thay đổi.

Lục Thất bình thản đáp.

Trương Nhược Lan chần chừ một lát, nhỏ giọng nói:

- Nô tì nghe nói Thái tử điện hạ sẽ sang Chu quốc làm con tin.

Lục Thất không ngốc, cảm nhận được sự quan tâm của Trương Nhược Lan, thân thiết nói:

- Đúng là Chu quốc có ra điều kiện đó, nhưng cũng không thúc giục Thái tử điện hạ khởi hành.

Trương Nhược Lan im lặng gật đầu, Lục Thất lại bình thản nói:

- Thái tử điện hạ là thực lòng lo lắng cho nàng, sau khi ta cứu nàng, Thái tử điện hạ triệu kiến ta, muốn tìm nàng nói hết những khổ tâm, Thái tử điện hạ khóc, y nghĩ đến nàng thật sự bị phỉ sát hại.

Trương Nhược Lan lo lắng liếc nhìn Lục Thất, Lục Thất lại nói:

- Trước đó vài ngày ta ở Ninh quốc quân bái kiến Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ vẫn nhớ mãi không quên được nàng, ta cũng không dám nói với y sự thực.

Trương Nhược Lan ngẩn ra, chần chừ một chút, nhỏ giọng nó:

- Nô tì nghe nói, ân nhân là người đứng đầu Tấn quốc, mà Đường quốc thua kém Tấn quốc rất nhiều, sau này nếu Đường quốc cũng giống Việt quốc, vậy Thái tử điện hạ có thể sống không?

Lục Thất mỉm cười, bình thản nói:

- Có thể, Thái tự điện hạ dù sao cũng có ơn tri ngộ với ta, hơn nữa ta cũng đã đáp ứng Vu tướng quân, sau này nếu Đường quốc không còn, ta sẽ phong Thái tử điện hạ thành Đường Hoàng, địa vị thân vương, đất phong chính là Giang Ninh.

Trương Nhược Lan kinh ngạc ồ một tiếng, dịu dàng nói

- Ân nhân lòng dạ thật khoan dung.

Lục Thất lắc đầu, bình thản nói:

- Ta có thể khoan dung, một nửa là vì tính tình của Thái tử điện hạ, rất khó trở thành giống Câu Tiễn, nếu không trở thành Câu Tiễn, ta cũng không làm chuyện tuyệt tình.

Trương Nhược Lan gật đầu, chần chừ một chút, nhỏ giọng nói:

- Nô tì tới đây, một là tới cảm ơn, hai là trưởng lão muốn nô tỳ tới hầu hạ ân nhân.

Lục Thất ngẩn ra, thân thiết nói:

- Nàng là một mỹ nhân, kết duyên với nàng là phúc khí của ta, nhưng ta không hy vọng nàng vì quan hệ thông gia mà theo ta, nếu như nàng thích Thái tử điện hạ, ta có thể thành toàn cho hai người, nàng về suy nghĩ cho kỹ, nàng cứ yên tâm, ta Tấn vương mà làm Nguyệt lão, không ai có thể phản đối.

Trương Nhược Lan kinh ngạc nhìn Lục Thất, chần chừ một chút, đứng dậy nữ lễ

Lục Thất mỉm cười, thân thiết nói:

- Ta nếu cố kỵ cái gì mà thông gia, cũng sẽ không thành toàn cho Hồng Ba đại ca và Tiêu tứ tiểu thư, ta cứu nàng là một loại duyên phận, ta không hy vọng cuộc đời nàng phải khổ, thực ra, nhìn nàng rất giống em gái Tiểu Nghiên của ta.

Trương Nhược Lan ngẩn ra gật đầu, Lục Thất lại nói:

- Về sau gọi ta là đại ca đi, lấy giao tình giữa ta với Hồng Ba đại ca, muội gọi vậy mới phải.

- Đại ca.

Trương Nhược Lan dịu dàng kêu.

Lục Thất mỉm cười, thân thiết nói:

- Quay về đi, sau này có thể ở luôn với Hồng Ba đai ca.

- Ừ, cảm ơn đại ca, Nhược Lan cáo lui.

Trương Nhược Lan nữ lễ, sau đó hành lễ cáo từ với Ngư Tú Hoa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.