Tiếp đó, Lục Thất lại nhìn tới mười mấy nhân vật các chi Lục Thị. Những nhân vật Lục Thị đó rõ ràng đều là người nghèo, trên thực tế đều nghe theo mệnh lệnh của Lục Thính Nho không dám không tới, người nghèo thấp cổ bé họng. Lục Thính Nho là tài chủ giàu có nhất của Lục Thị Tô Châu. Rất nhiều người của Lục Thị Tô Châu đều thiếu nợ Lục Thính Nho. Đương nhiên, Lục Thính Nho ở Ngô huyện chỉ là một thương nhân giàu có mà thôi.
Gặp được Lục Thị Tô Châu, Lục Thất liền lệnh cho tri huyện ghi nhớ lại người của Lục Thị hôm nay tới tham tế, từ giờ hắn chỉ thừa nhận những người này là tông thân Lục Thị. Sau này sẽ ban chi phí ngân tháng cho tông thất. Cái gọi là chi phí phần lờn không được quá 10 lượng bạc, cũng không được ban đặc quyền cho những người cao quý này. Nhưng, trong đó có tài năng, Lục Thất sẽ sử dụng thích hợp, chuyển đi các nơi trên Tấn quốc làm quan lại, mục đích chính là tuyên truyền Lục Thiên Phong hắn là đời sau của Lục Thị Tô Châu.
Còn ba người Lục Thính Nho, Lục Thất định sau này ban phong làm Quận công hoặc Huyện công. Quận công là một địa vị tôn quý hư phong, Đường quốc phong nhiều cho hoàng thân quốc tích. Địa vị của Quận công trên Phong hầu, dưới Quốc công. Nhưng Phong hầu và Quốc công là thực phong, hơn nữa còn phong nhiều cho các võ tướng công lớn. Lục Thất phải thành lập một thể hệ tông thất của Tấn quốc. Khi hiến tế, người trong họ ít sẽ không hay cho lắm.
Bữa tiệc thân mật Lục Thị Tô Châu, Lục Thất dẹp đường hồi phủ, trên đường đi, Ninh Nhi dịu dàng nói:
- Lão gia, nô thấy gia chủ Lục Thị đi rồi đó rất có khí chất. Nếu có thể đầu quân cho lão gia, có lẽ là còn trung thành hơn ba người đó.
Lục Thất nghe xong cười nói:
- Tên Lục Tri Hải đó không thể coi là có khí chất được, ngược lại là một văn nhân cố chấp không có tầm nhìn. Nói một câu khó nghe, chính là con ếch ngồi đáy giếng. Hắn ta nghĩ thân là đời sau của Lục Tốn, thì tôn quý hơn người khác. Nhưng hắn ta lại không hiểu, vinh quang của tổ tiên cần sự tiến thủ của đời sau mới có thể có giá trị của nó.
Ninh Nhi ồ lên một tiếng, Lục Thất lại nói:
- Còn tên Lục Thính Nho đó là một thương nhân đã quen ra ngoài rồi, cũng có thể nói là một người tài giỏi. Hắn ta có thẻ chủ động tới ủng hộ ta, tất nhiên là hiểu được tình hình của Tô Châu rồi. Thậm chí, có lẽ hắn ta cũng đã biết sự ra đời của Tấn quốc có liên quan tới ta, cho nên hắn ta mới đồng ý mạo hiểm đặt cửa thân cận với ta. Còn tên Lục Tri Hải đó lại căn bản không cho rằng ta có thể ở lại lâu dài ở Tô Châu.
Ninh Nhi gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Ta biết nàng không thích đám người Lục Thính Nho đó, nhưng đối với ta mà nói, người thế nào cũng có cách dùng thế ấy. Lục Thị Tô Châu chỉ là một ánh hào quang mà dùng để định đô Tấn quốc. Về bản chất, ta chỉ là lợi dụng Lục Thị Tô Châu, đương nhiên cũng có thể nói là làm một cuộc mua bán với Lục Thị Tô Châu.
Ninh Nhi gật đầu, dịu dàng nói:
- Lão gia cũng nên trọng dụng người thân Lục Thị ở huyện Thạch Đại nhiều hơn.
Lục Thất lắc đầu, bình thản nói:
- Người thân ở huyện Thạch Đại thì không thể trọng dụng. Một là không có tài năng. Hai là một khi ban cho họ quyền lực, từng người sẽ trở thành việc không đủ mà bại thì có thừa. Người nghèo làm quan, rất khó kiềm chế được lòng tham. Ta chỉ có thể khiến cho họ không phải lo cơm ăn áo mặc cho họ, tránh sau này xuất hiện tội giết.
Ninh Nhi trang dung gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Nàng không cần phải cảm thấy ta trọng dụng Lục Thị Tô Châu. Lục Thị Tô Châu chính là sự bắt đầu, cũng chỉ có thể bổ hiệm một số chức quan, ta không thể để tên Lục Thính Nho đó nắm được trọng quyền. Lã Bất Vi trong sử sách chính là một thương nhân mưu nước.
- Lã Bất Vi? Đó là người tài giỏi dựa vào Tần quốc mà trở thành Tướng quốc. Lục Thính Nho đó có lẽ không thể sánh được.
Ninh Nhi dịu dàng nói.
- Đạo lý tương thông, chỉ cần có cơ hội thành sự, nắm được thì có thể một bước lên trời. Nếu Lục Thính Nho có lòng mưu quyền, hoàn toàn có thể giao hảo ủng hộ một người con trai của ta, có thể dùng 10 năm hay 20 năm kinh doanh, Lã Bất Vi chính là làm như vậy.
Lục Thất cười nhạt nói.
Ninh Nhi gật đầu, dịu dàng nói:
- Nô không thể để hắn ta tiếp cận Tiểu Ninh được.
Lục Thất nghe xong mỉm cười, đưa tay ra kéo Ninh Nhi, ôn tồn nói:
- Chỉ là một ví dụ mà thôi. Lã Bất Vi nhân vật đó cũng là kỳ tài thiên cổ khó mà thấy được. Kỳ tài đều không nhiều.
Ninh Nhi ừ nhẹ một tiếng ngả vào người Lục Thất, Tiểu Thanh trước mặt vẫn luôn ôm đứa nhỏ, cúi đầu dùng tay đùa chơi, đùa với ánh mắt của đứa nhỏ. Khuôn mặt của đứa bé mỉm cười, bàn tay cũng quơ quơ lên.
*********
Sau 3 ngày bái tế Lục mộ, Trương Hồng Ba bỗng gửi tin tới. Trong thư nói, tổ phụ hắn ta bằng lòng tiếp nhận ban phong của phủ hầu, nhưng mời Lục Thất đi làm khách ở huyện Giang Âm trước, đích thân cùng gia chủ các chi nói chuyện một chút.
Lục Thất cầm thư trầm ngâm hồi lâu, giờ đã khác xưa rồi, trước đây hắn ở Thường Châu, không có ưu thế gì đáng nói. Khi đó, nếu đi gặp Giang Âm Hầu, căn bản không có nguy hiểm gì. Nhưng bây giờ hắn là Tấn Vương, đã có lãnh thổ rộng khắp và trăm vạn quân lực. Nếu Trương Thị Giang Âm có ý tứ không tốt, vậy thì hắn đi huyện Giang Âm chẳng khác gì lao vào chỗ chết.
Theo lý mà nói, Trương Thị Giang Âm đã có lòng xưng thần rồi, vậy thì nên tới bái kiến Tấn Vương mới đúng. Nhưng Giang Âm Hầu lại vẫn để hắn tới huyện Giang Âm làm khách.
Đi, có nguy hiểm, không đi tất nhiên sẽ dẫn tới rạn nứt nghiêm trọng với Trương Thị Giang Âm. Trong lòng Lục Thất cũng hiểu, tình hình giữa hắn và Trương Thị Giang Âm hiện tại, có lẽ đố kỵ lẫn nhau.
Cuối cùng, Lục Thất quyết định đi gặp Trương Thị Giang Âm. Hắn có lẽ sẽ dùng thành ý tới thu phục Trương Thị, mà không thể để Trương Thị cảm thấy có nguy cơ diệt vong. Một khi đã tồn tại nguy cơ diệt vong, Trương Thị Giang Âm cái gì cũng đều có thể làm được, khả năng lớn nhất là đầu hàng Chu quốc.
Hồi âm định ngày, 2 ngày sau Lục Thất sẽ khởi hành tới Thường Châu, trên đường đi vòng qua tuần tra phòng ngự Đại Giang và quân lực đóng quân ở trung bộ Tô Châu. Mã Vân Lộc hiện là đại soái Giang Phòng, tiết chế quân lực trung bộ Tô Châu và quân lực Giang Phòng. Hổ Bí là soái năm mươi nghìn quân đóng ở Thường Châu, quy thuộc Ngư Hoa Hiên tiết chế.
Ngư Hoa Hiên hiện giờ tiết chế quân Ngụy Việt ở Thường Châu, Hồ Châu và Hàng Châu, cũng có thể xin cầu viện của quân lực Hấp Châu, quân Ba Lăng Hàng Châu và quân Ngụy Việt Gia Hưng.
Còn Trương Hồng Ba chủ yếu tiết chế quân lực của Côn Sơn và Gia Hưng, đối với Mã Vân Lộc cũng có quyền quân tiết chết cao bậc 1. Lục Thất đối với việc bố cục phòng ngự quân lực thiên về linh hoạt điều động, mà không phải là để quân lực cố thủ một chỗ.
Trên đường Lục Thất đi tuần, đã được các tướng sỹ vui vẻ đáp lại, nhưng oán hận cũng không ít, chính là vũ khí thiếu quá nhiều. Vũ khí cũng thiếu hoàn thiện, Mã Vân Lộc đề nghị ở Tô Châu cũng mở một Quân khí giám.
Lục Thất không trả lời, hắn vẫn kiên nhẫn giải thích, nói ở Tô Châu xây dựng chế độ Quân khí giám, lợi bất cập hại. Ưu thế của Tô Châu chính là sản xuất lương thực và tơ tằm, thiếu khoáng sản chế tạo binh giáp. Nếu xây dựng chế độ Quân khí giám ở Tô Châu, chỉ là vận chuyện nguyên liệu cũng tiêu tốn rất nhiều ngân lượng. Mặt khác, Tô Châu hiện đang dốc sức ủng hộ chế tạo thuyền, lượng lớn nguyên liệu đều chi viện cho bến tàu, còn việc thanh lọc đường sông Tô Châu cũng cần đầu tư rất nhiều nhân lực và tài lực.
Việc chế tạo quân khí Tấn quốc, trên thực tế đã do Tân Cầm Nhi kế hoạch ở Tây Bộ. Khoáng sản Tây Bộ rất nhiều, phù hợp chế tạo rừng trúc của cung tên cũng dùng vô tận, hơn nữa phát triển chế tạo quân khí quy mô lớn có thể nhanh chóng ổn định Tây Bộ.
Kế hoạch của Tấn quốc chính là dùng Thường Châu Đông Bộ và Tô Châu làm kho lương thực chính. Tây Bộ trở thành vùng đất quan trọng của ngành chế tạo. Ngoài ra, trà, bông ở bên đất Sở rất nhiều sản vật đều có thể hình thành con đường thương nghiệp hỗ trợ lẫn nhau của Tấn quốc. Tấn quốc có thể thu thuế thương nghiệp, thu được lượng tiền rất lớn dùng vào việc vận chuyển của các cơ quan quốc gia.
Lục Thất không thể làm rối loạn kế hoạch trị nước của Tân Cầm Nhi được. Nhưng, hắn cũng căn cứ vào tình hình thực tế, cho phép trong quân Tô Châu tồn tại Quân khí giám quy mô nhỏ, chủ yếu là chế tạo binh khí đao thương, còn sự tổn thất về binh khí và quân giáo cũng cần được tu sửa, có thể do Quân khí giám quy mô nhỏ đảm đương.
Lục Thất và tướng soái Mã Vân Lộc dùng đi thăm pháo đài Giang Phòng. Mã Vân Lộc rất tự tin đối với việc tập kích phòng ngự của Chu quốc. Lục Thất cười nói, nếu là Giang Âm quân đầu hàng Chu quốc, mấy phần tự tin ngăn cản được sự đột kích của Chu quốc?
Mã Vân Lộc kinh ngạc, suy nghĩ một hồi mới thật thà đáp rất khó phòng ngự, trừ phi có thể điều tới nhiều quân thiện chiến. Bởi vì Giang Âm quân một lần tập trung lượng binh lớn. Còn nếu Chu quốc tập kích Tô Châu bằng đường thủy thì chắc chắn sẽ là quân tinh nhuệ.
Còn quân lực của Tô Châu không chỉ thiếu vũ khí, tướng sỹ thực sự thiện chiến cũng chiếm tỷ lệ ít. Quân Tô Châu chỉ có thể dựa vào chiến thuật người biển, kịp thời bao vây tiêu diệt lượng ít quân địch vượt sông lên cạn. Mặt khác, nếu Giang Âm quân đầu hàng Chu quốc, vậy thì không cần tập kích Tô Châu, trực tiếp có thể cho đại quân vượt sông ở huyện Giang Âm.
Lục Thất nghe xong cười trừ. Hắn cũng không nói cho Mã Vân Lộc biết sẽ đi huyện Giang Âm, tiếp tục tuần tra quân sự, cuối cùng đi vào Thường Châu.