Bình minh mỗi ngày, tiếng sừng trâu lệnh trầm đục văng vẳng, trong
quân doanh khổng lồ bên ngoài huyện thành Ly Thạch, một vạn
tướng sĩ xếp thành đội ngũ thao luyện, đầu tiên là chạy bộ,
tiếp theo là khiêng đá luyện lực, sau đó dưới sự bố trí của
các loại thiết bị và chướng ngại vật chạy một vòng, thuận
lợi thông qua có thể đi ăn cơm, xảy ra sai xót thì phải làm lại lần nữa. Đây là phương thức Lục Thất huấn luyện sức chịu
đựng và tính linh hoạt của quân đội, một thời sau khi ăn xong,
mới có thể tiến hành tập luyện quân võ tự do.
Sau bữa, Lục Thất tự mình giáo quân võ cho trăm tướng sĩ, đối
với dũng giả trong quân, Lục Thất lần lượt chỉ bảo. Còn Thạch Trung Phi mỗi ngày đều được tiếp nhận sự dạy bảo của Lục
Thất, đến đây một tháng đã có thể linh hoạt tự nhiên chơi đùa
đại thương.
Vốn là thiếu niên địa vị cao quý ở Khai Phong Phủ, hiện giờ
đến quân doanh nhưng không hề có biểu hiện cao ngạo kiêu căng,
rất nghiêm túc rèn luyện trở thành một tướng sĩ, tự mình
chiếu cố sinh hoạt thường ngày, tự mình chải lông cho ngựa dọn sạch phân trong chuồng, việc gì cũng đều tự thân tự lực. Bốn
gã nô bộc tùy tùng thì bị đuổi đi chỗ khác ăn bơ làm biếng.
Lục Thất thật sự thích Thạch Trung Phi, xem y như đệ đệ dốc
lòng dạy bảo, giảng giải các loại chiến lược chiến thuật, cho y tham khảo các trận chiến cổ kim, dạy bảo Thạch Trung Phi
phải biết linh hoạt ứng phó với những biến hóa phát sinh trong chiến sự.
Lục Thất theo lời thỉnh cầu của Thạch Trung Phi, giảng giải cho y kinh nghiệm làm thám báo trong Hưng Hóa quân của mình, chỉ
bảo cho Thạch Trung Phi làm sao căn cứ vào hồi báo của thám
báo mà phân tích thời cơ chiến đấu. Thạch Trung Phi còn có
thói quen ghi chép, mỗi lần nghe Lục Thất dạy bảo xong, y đều
tự viết xuống sách cũng thẳng thắn nói với Lục Thất, y sẽ
viết thư báo cáo với gia gia những thu hoạch của mình. Lục
Thất mỉm cười.
Thông qua quan hệ với Thạch Trung Phi, Vệ quốc công đã vì Lục
Thất cầu được công văn xây dựng luyện thiết ti ở Thạch Châu, cho phép Lục Thất có thể thu mua thiết khoáng thạch. Hắn lợi
dụng than đá Thạch Châu, bắt đầu luyện thiết buôn bán. Luyện
thiết là một món hời lớn, thiết được tinh luyện chẳng những
có thể trực tiếp bán đi, mà còn có thể chế thành khí cụ
bán ra.
Mắt thấy đã sắp đầu xuân, cần phải có số lượng lớn thiết
cày và nông cụ bằng thiết thì mới có khả năng đẩy mạnh khởi
công xây dựng thủy lợi và khai khẩn ruộng đồng, cùng với đốn
cây làm vật liệu chế tạo. Khai thác và phát triển các loại
tài nguyên mới là căn bản cho Thạch Châu phồn vinh lâu dài.
Ngoài ra luyện thiết còn có thể chế tạo quân nhu, hiện nay Lục Thất đang có nhu cầu cấp bách chế tạo cung tiễn và nỏ tiễn,
cùng với trường thương, Quân Khí Giám ở Lạc Dương ra giá chế
tạo nỏ tiễn định chế (hàng đặt theo yêu cầu) quá cao. Từ khi
Lục Thất đến Thạch Châu này, Chu quốc chưa từng trợ giúp về
mặt quân nhu, đến cả đặt làm nỏ tiễn cũng phải là Lục Thất
chi tiền.
Công văn thiết lập luyện thiết ti chưa tới, Lục Thất đã xây xong phường luyện thiết, chờ có được công văn của triều đình là
có thể hợp pháp hóa luyện thiết, thoải mải tiến hành luyện
thiết mua bán.
Mà Lân Châu (nay là khu vực huyện Thần Mộc) thì cung cấp than
đá cho Lục Thất, cho nên than đá Lân Châu được khai thác trên quy
mô lớn, hai vạn hàng tốt trở thành chủ lực khai thác than đá.
Than đá vận chuyển tới Thạch Châu, một bộ phận bán đi, đại bộ phận là đổi lấy vật dụng cần thiết dùng trong sinh hoạt,
cùng với khí cụ làm nông bằng thiết.
Thời điểm Hoàng Hà có dấu hiệu tan băng, nha môn của Thứ sử
Thạch Châu có hai vị nữ khách đến, là Dương gia Thập Tứ tiểu
thư và muội muội của Chiết Duy Trung Chiết Hương Nguyệt.
Vừa gặp mặt, Thập Tứ tiểu thư liền lôi kéo Thạch Trung Phi quan tâm thăm hỏi, làm cho Thạch Trung Phi có chút xấu hổ. Lục Thất sau khi chào hỏi Chiết Hương Nguyệt thì mỉm cười cùng Tiểu
Điệp rời đi.
Thạch Trung Phi là một thiếu niên thẳng tính, lúc rảnh rỗi có
tâm sự với Lục Thất, nói y vốn không thích Dương gia Thập Tứ
tiểu thư, nhưng sau lần y bị Lục Thất đánh, Thập Tứ tiểu thư
chủ động đến phủ Vệ quốc công chăm sóc cho y, cho nên y thích
Thập Tứ tiểu thư, cũng dường như đã trưởng thành hơn, cực độ
muốn giành lấy vinh quang của mình.
Trở về phòng của mình, Tiểu Điệp rót nước cho Lục Thất, sau đó dịu dàng nói:
- Thất Lang, chàng có phát hiện, ánh mắt của Chiết tiểu thư
khi nhìn chàng lộ rõ vẻ e lệ và hoảng hốt hay không, khi chàng nói chuyện với nàng, nàng rõ ràng có chút sung sướng và
ngượng ngùng.
Lục Thất ngẩn ra, lập tức ôn hòa nói:
- Tiểu Điệp, ta bây giờ không định thu thêm nữ nhân nữa, nữ nhân của ta thật sự đã rất nhiều rồi.
- Chàng chướng mắt Chiết tiểu thư sao? Chiết tiểu thư cũng là một vị mỹ nhân đấy.
Tiểu Điệp dịu dàng nói.
Lục Thất lắc đầu, ôn hòa nói:
- Tiểu Điệp, nếu ta chỉ thích mỹ nhân, lấy địa vị hiện tại
của ta, dù là mấy ngàn mỹ nhân ta cũng có thể có được, nhưng
ta thật sự không muốn quá mệt tâm.
- Chàng là Tấn Vương, nô cảm thấy, chàng nên cùng với Chiết
thị liên hôn, hơn nữa Chiết thị là muội muội của Chiết Duy
Trung, một khi kết thân, hai vạn quân lực ở Ngân Châu sẽ chân
chính tùy chàng sở dụng.
Tiểu Điệp khuyên.
Lục Thất im lặng. Tiểu Điệp lại dịu dàng nói:
- Nếu Chiết tiểu thư thích chàng, chàng không nên khiến cho nàng thương tâm.
Lục Thất mỉm cười, ôn hòa nói:
- Tiểu Điệp, thuận theo tự nhiên thôi, ta cũng không muốn vì gây
thương tổn Chiết tiểu thư mà sinh ra vết nứt với Chiết thị, nên lấy đại cục làm trọng.
Tiểu Điệp yếu ớt cười gật đầu. Lục Thất dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tiểu Điệp, lại hỏi:
- Tiểu Điệp, phải chăng là nàng cảm thấy hợp ý với Chiết tiểu thư?
Tiểu Điệp khẽ mỉm cười, dịu dàng nói:
- Hẳn là vậy, có nhiều bạn chung quy là tốt.
Lục Thất nghe vậy như thoáng có điều suy nghĩ. Tiểu Điệp dịu dàng nói:
- Chàng nghĩ gì vậy?
Lục Thất nhìn nàng, ôn hòa nói:
- Tiểu Điệp, các nữ nhân ở tú trang trước kia, trên cơ bản đều
là thị thiếp thuộc về nàng, nàng đừng nên xa cách mới tốt.
- Nô không có xa cách, nô biết Ngọc Trúc các nàng là người
trong phòng của nô, nhưng đó là trước đây đã định ra, bây giờ nô chỉ muốn phụ tá Thất Lang nhiều hơn, bởi vì đó là bổn phận
làm vợ của nô.
Tiểu Điệp dịu dàng nói.
Lục Thất nghe vậy trong lòng ấm áp. Hắn giơ tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Điệp, nhẹ nhàng kéo vào lòng.
Rạng sáng ngày thứ hai, Lục Thất ra khỏi thành đi huấn luyện
quân đội. Trên đường, Thạch Trung Phi vài lần muốn nói lại thôi, Lục Thất trông thấy, buồn cười nói:
- Tiểu tử ngươi làm sao vậy? Có lời cứ nói.
- Là vầy ạ, đại nhân, vị hôn thê của thuộc hạ nói muội muội
Chiết gia thích đại nhân, muốn thuộc hạ làm nguyệt lão, đi nói với đại nhân.
Thạch Trung Phi có chút xấu hổ nói.
Lục Thất chau mày, nhưng rất nhanh nói:
- Ta là Phò mã Đại Chu, không phải ngươi không biết.
- Thuộc hạ đương nhiên biết, cũng đã nói qua, tuy nhiên Thập Tứ
tiểu thư lại nói, Chiết tiểu thư nguyện ý làm thiếp hầu hạ
đại nhân.
Thạch Trung Phi nói.
Lục Thất nghe xong nhìn về phương xa, một lát sau mới nói:
- Chiết tiểu thư làm thiếp, chẳng phải sẽ ủy khuất nàng ấy sao.
- Đúng là ủy khuất, tuy nhiên Thập Tứ tiểu thư nói, Chiết tiểu thư thật sự thích đại nhân, nếu đại nhân bằng lòng, Thập Tứ
tiểu thư sẽ đi cầu tổ mẫu đến Chiết thị làm mai mối.
Thạch Trung Phi nói.
- Suy nghĩ của ngươi và Thập Tứ tiểu thư thật đơn giản.
Lục Thất bình thản nói.
- Chuyện này thì có gì phức tạp, chỉ cần đại nhân nguyện ý,
nỗ lực một chút, Chiết thị mặc dù là phiên phong, nhưng đại
nhân cũng có địa vị hiển hách. Hơn nữa theo thuộc hạ biết,
Chiết thị và Dương gia đều nợ ân tình của đại nhân, nếu như có thể kết thân, dù là làm thiếp, Chiết thị cũng có thể sẽ
bằng lòng.
Thạch Trung Phi nói trắng ra.
Lục Thất nghe xong cười khổ, quan hệ thông gia với Chiết thị
mang theo rất nhiều ẩn nghĩa, trở ngại lớn nhất không phải
Chiết thị, mà là triều đình Chu quốc. Cho nên nhân duyên giữa
hắn và Chiết Hương Nguyệt, cần phải chậm rãi mà tiến, không
nên nóng vội gióng trống khua chiêng.
- Việc này để cho ta suy nghĩ kỹ đã.
Lục Thất áp dụng phương thức kéo dài, trước mắt hắn không
thích hợp kích thích thần kinh mẫn cảm của triều đình Chu
quốc.
Lục Thất rời khỏi đi huấn luyện quân đội, Tiểu Điệp thì ở
lại châu nha xử lý một ít công sự bình thường. Tuy rằng trị
chính chỉ có một vùng Thạch Châu, nhưng vì tăng cường trị an
Thạch Châu để xâm nhập vào lòng người, đa phần những vụ tranh
chấp lớn ảnh hưởng đến trị an phát sinh ở hương huyện đều
được trình lên châu nha phê duyệt.
Thập Tứ tiểu thư dắt tay Chiết Hương Nguyệt lặng yên đi vào
sảnh bên. Tiểu Điệp ngẩng đầu, tiện đà đứng lên hỏi:
- Hai vị tiểu thư sao lại đến đây? Có chuyện gì sao?
- Ừ, ta nghe Trung Phi nói, ngài là người hầu cận của Lục đại nhân, tên Lâm Phong.
Thập Tứ tiểu thư ôn nhu hỏi.
- Đúng vậy. Mời hai vị tiểu thư ngồi.
Tiểu Điệp thoải mái đáp lại.
Thập Tứ tiểu thư gật đầu, kéo Chiết Hương Nguyệt ngồi xuống
khách vị bên cạnh án thư, sau đó cũng ngồi xuống dịu dàng
nói:
- Lâm giáo úy, ta đến là muốn hỏi một chút chuyện nhà của
Lục đại nhân, ngài có thể nói cho chúng ta biết hay không?
- Tiểu thư muốn biết gia sự gì?
Tiểu Điệp đáp lại.
- Ừ, chính là Lục đại nhân có nhiều thê thiếp hay không?
Thập Tứ tiểu thư hỏi trắng ra.
Tiểu Điệp mỉm cười, bình thản nói:
- Dương tiểu thư hỏi như vậy, chẳng lẽ là có tâm làm nguyệt lão?
Thập Tứ tiểu thư ngây ra, nàng nói chuyện thẳng như ruột ngựa,
không ngờ vị hầu cận Lâm Phong này lại càng trực tiếp. Chiết
Hương Nguyệt cúi thấp đầu.
- Việc đó... đúng là ta có tâm tư ấy.
Thập Tứ tiểu thư có chút thất thố đáp lại, dù sao nàng vẫn là thiếu nữ chưa gả.
- Nếu Dương tiểu thư có tâm làm nguyệt lão, vậy thì dễ nói rồi.
Tiểu Điệp mỉm cười đáp lại, ánh mắt nhìn Chiết Hương Nguyệt.