Kiêu Phong

Chương 10: Q.1 - Chương 10: Muội muội Tiểu Nghiên




Thân huynh của Lục Thất là người do Trình Y Y sinh ra , đối với việc thân mẫu bán thân làm tỳ thiếp, đại ca của Lục Thất coi đó là sự sỉ nhục. Lục Thất lên tiếng: - Di Nương, Tiểu Thất hôm nay vừa mới trở về, vẫn chưa gặp huynh trưởng.

Trình Y Y khóc lóc, đau khổ nói: - Di Nương và Tiểu Nghiên muội muội con thân đã không tự chủ được nữa, không thể trở về Lục gia, sau này con hãy khuyên bảo huynh trưởng con nhiều hơn nữa.

Trong lòng Lục Thất trĩu nặng, gật đầu, hắn hiểu cả cuộc đời này huynh trưởng sẽ xấu hổ khi gặp lại mẹ ruột và thân muội. Còn Trình Y Y cũng sẽ xấu hổ khi gặp lại người của Lục gia. Đó đều là nghiệt của cái nghèo tạo lên. Thế đạo này vì nghèo khó bán con trai, bán con gái, bán vợ v.v... Phẩm giá của con người thời này chẳng khác gì món hàng có chút giá trị tiền bạc.

- Tiểu Thất, bây giờ con đã là võ quan rồi sao? Trình Y Y hỏi nhỏ, ánh mắt của bà ta đã sáng sủa hơn nhiều rồi.

Lục Thất gật đầu đáp: - Đúng vậy, bây giờ con đã là Trí quả giáo úy rồi, nhưng chỉ là một Tán quan chẳng có tác dụng gì.

- Trí quả Giáo úy là quan lớn thất phẩm, sao lại không có tác dụng gì? Di Nương chúc mừng con, hi vọng con có thể chấn hưng lại môn phong của Lục gia. Trình Y Y thành thật nói.

Lục Thất gật đầu nói: - Tiểu Thất sẽ cố gắng.

Ngừng giây lát lại hỏi tiếp: - Di Nương, con đã lập được công trong quân và đã được làm võ quan rồi, đồng thời cũng được chút tiền thưởng, Tiểu Thất luôn muốn chuộc Di Nương và Tiểu Nghiên về nhà đoàn tụ. Bây giờ Tiểu Thất muốn hỏi một câu, Di Nương và Tiểu Nghiên có muốn trở về nhà không?

Lục Thất vừa hỏi xong, người đàn ông đó liền nhíu mày nhìn Trình Y Y, ánh mắt rất kinh hoàng. Trình Y Y cụp mắt xuống hạ giọng: - Tiểu Thất, Di Nương cảm ơn con, Di Nương và Tiểu Nghiên không muốn chuộc thân trở về.

Lục Thất liền nói: - Di Nương không muốn quay về cũng là người thân của Tiểu Thất. Sau này nếu muốn quay về, chỉ cần nói với Tiểu Thất, Tiểu Thất lập tức tới chuộc Di Nương về.

Trình Y Y nức nở nói: - Cảm ơn.

Lục Thất lại quay sang nghiêm mặt nói với Tiểu Nghiên: - Tiểu Nghiên, muội là thân muội muội của ta, Thất ca ca hỏi muội một câu, muội có muốn chuộc thân quay về không?

Tiểu Nghiên má lúm đồng tiền ngạc nhiên, ngẩng lên nhìn về phía Trình Y Y. Trình Y Y liền nói: - Nghiên Nhi, con đã trưởng thành rồi, chuyện này con phải tự làm chủ, tự chọn theo lời của Thất ca con.

Tiểu Nghiên gật đầu, đôi mắt đẹp nhìn về phía Lục Thất, chân thành nói: - Cảm ơn Thất ca ca, Tiểu Nghiên đã lớn rồi, đã có hướng đi của mình rồi. Tứ tiểu thư rất tốt với Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên không muốn rời xa Tứ tiểu thư.

Lục Thất bình tĩnh gật đầu, muội muội của mình quả thực đã lớn rồi. Hắn bước lên phía trước hai bước đưa hai tay ra đặt lên vai muội muội, nói: - Tiểu Nghiên đã lớn rồi, người làm anh như ta rất vui. Tiểu Nghiên tự lựa chọn, Thất ca thực lòng chúc muội cuộc đời hạnh phúc. Xin muội hãy nhớ, bất luận lúc nào, ở đâu, muội đều là con gái của Lục gia. Nhân sinh một đời vô thường, nếu muội muội gặp sóng gió không chốn nương thân, khi đó đừng quên Thất ca của muội.

Hai hàng lệ tuôn trào, Tiểu Nghiên ngẩng lên nói với Lục Thất: - Cảm ơn Thất ca, Tiểu Nghiên mãi mãi sẽ nhớ tới Thất ca.

Lục Thất cũng khóc, đó là giọt nước mắt đau khổ, đắng cay. Hắn thân là người đàn ông của Lục gia lại không thể khuyên muội muội về nhà, trong lòng thê lương thực khó tả.

- Tiểu Nghiên, có thời gian hãy trở về Lục gia thăm hỏi, Thất ca đi đây. Lục Thất thu hai tay lại, lùi về phía sau một bước, cố gắng nhẹ nhàng nói.

Trình Y Y giật mình, vội nói: - Tiểu Thất, Tiêu Tứ tiểu thư muốn gặp con.

Lục Thất cười nói: - Một người đàn ông như con bước vào khuê các tiểu thư, chuyện truyền ra ngoài sẽ không tốt cho Tiêu Tứ tiểu thư, gặp tiểu thư cũng không có gì để nói, dì thay con cảm ơn Tiêu Tứ tiểu thư.

Trình Y Y liền nói: - Là Tiêu Tứ tiểu thư muốn gặp con, con không gặp không được.

Lục Thất không để ý tới lời nói của bà ta, quay người cung kính với người đàn ông đó: - Tiểu Thất bái kiến dượng.

Người đàn ông chính là người thợ làm vườn mà Tiêu Bình đã nói - Lý Thông. Sự tôn trọng bái kiến của Lục Thất khiến Lý Thông sợ nhảy dựng lên, không ngừng xua tay nói: - Tiểu nhân không dám, quan gia … quan gia. Y sợ hãi nói lắp bắp.

Lục Thất lễ xong quay đầu liếc nhìn muội muội, quay người nói: - Ngôn tổng quản, mời dẫn tại hạ ra khỏi phủ.

Ngôn tổng quản do dự một chút gật đầu, Lục Thất tay trái đỡ đao, không quay đầu lại theo Ngôn tổng quản đi ra. Trình Y Y và con gái mắt đẫm lệ nhìn theo bóng Lục Thất cho tới khi không nhìn thấy nữa mới nghe thấy giọng cảm khái của Lý Thông: - Vị Lục quan gia này là người tốt.

Lục Thất rời khỏi Tiêu phủ, đi ra còn đàm đạo với Tiêu Bình vài vâu, sau đó mới mang theo trái tim đau xót trở về nhà. Lần này hắn đã vì lòng kiêu ngạo bị kích động mà tới, kết quả lại bị tổn thương sâu sắc mà ra về. Người thân không quay về đã đả kích sâu sắc tới hắn, từ đó làm thay đổi rất nhiều lựa chọn của hắn trên con đường nhân sinh.

Trở về nhà, thân huynh Lục Nhị của Lục Thất đã trở về rồi. Huynh đệ gặp nhau cảm động rơi nước mắt. Lục Thất thấy dáng vẻ bên ngoài của huynh trưởng thay đổi quá nhiều, Lục Nhị đại danh Lục Thiên Hóa, năm nay đã 25 tuổi, 5 năm trước Lục Nhị làm da trắng trẻo, văn khí nho nhã, là tú tài đầy bụng thi thư. Tiếc là trong kỳ thi hương lại không thuận lợi, bây giờ Lục Nhị chẳng khác gì một người nông phu, mặc áo giáp xoàng xĩnh, sắc mặt vàng vọt gày gò, ánh mắt đầy tơ máu lõm sâu xuống, nhìn giống một người đàn ông 40 tuổi bị bệnh nặng vừa mới khỏi.

Lục Thất thấy bộ dạng sa sút của huynh trưởng, trong lòng đau đớn, biết là tinh thần mệt mỏi và nghiêm trọng đã làm tổn thương huynh trưởng. Sau khi huynh đệ rời nhau ra, Lục Thiên Hoa xấu hổ nói: - Tiểu Thất, ca ca làm lụn bại nhà cửa rồi, không những người thân ly tán, mà còn nợ nần chồng chất.

Lục Thất nghiêm mặt nói: - Ca ca đừng nói những lời ủ rũ như thế nữa, là thế đạo gian nan mới dẫn tới sự nghèo đói thân ly của nhà chúng ta, từ nay về sau huynh đệ chúng ta đồng lòng chấn hưng Lục gia.

Lục Thiên Hoa kiên nghị gật đầu, nghiêm mặt nói: - Tiểu Thất, ca ca là một thư sinh trăm thứ không dùng được một thứ. Từ nay về sau Lục gia do đệ làm chủ. Đệ muốn ca ca làm gì cũng được.

Lục Thất cũng nghiêm mặt nói: - Tất nhiên ca ca muốn nghe theo sự bố trí của Tiểu Thất, Tiểu Thất không nói lời xằng bậy, sau này huynh đệ chúng ta hợp sức kinh doanh, ca ca chuyên quản lý sổ sách và xuất nhập hàng, việc bên ngoài do Tiểu Thất xử lý.

Lục Thiên Hoa liền gật đầu nói: - Được, ta nghe theo đệ.

Lục Thất lại nghiêm mặt nói: - Còn có một chuyện quan trọng, đệ biết ca ca đuổi chị dâu về nhà mẹ đẻ rồi. Chị dâu là một người phụ nữ hiền lành, ca ca bây giờ đi hỏi xem chị dâu đã gả cho người khác hay chưa. Nếu chưa gả cho nhà khác, xin ca lập tức đón chị dâu về nhà.

Lục Thiên Hoa sắc mặt tối tăm bất định, trầm mặc một chút rồi thở dài: - Khi chị dâu đệ trở về nhà mẹ đẻ, thư hủy hôn mà ta viết đã hủy rồi, vẫn luôn ở nhà chờ ta tới đớn, ca ca đem mẹ đẻ và muội muội đi bán còn mặt mũi nào mà đi đón vợ trở về nhà nữa đây. Đại nương vẫn luôn oán hận ta coi trọng vợ mà xem thường mẹ đẻ, sẽ không đồng ý cho chị dâu đệ trở về đâu.

Lục Thất nghiêm mặt nói: - Chị dâu tất nhiên đã hủy thư từ vợ, chờ ca ca tới đón về, đủ chứng minh sự hiền lành trinh tiết của chị dâu. Ca ca chỉ cần lo việc đi đón, đệ là chủ gia đình, bên phía mẹ để đệ đi nói chuyện.

Lục Thiên Hoa thê lương lắc đầu, cố chấp nói: - Mẹ đẻ và muội muội chưa quay về, ta còn mặt mũi nào đi đón vợ về nhà.

Lục Thất liền nổi giận, lạnh lùng nói: - Cái gì mà có mặt mũi hay không? Người thân của Lục gia ta trở về là chuyện của Lục gia ta, người khác nói gì liên quan gì tới chuyện của Lục gia? Bây giờ đệ là chủ của Lục gia. Bây giờ lệnh cho ca lập tức đi đón chị dâu về. Đây là 20 lượng bạc, lập tức cưỡi ngựa của đệ đi. Nếu ca không đón được chị dâu thì thắt cổ tự tử bên ngoài đi.

Dứt lời đặt vào tay Lục Thiên Hoa hai thỏi bạc. Lục Thiên Hoa thấy Lục Thất nổi giận liền sợ hãi, y mới phát hiện ra đệ đệ không chỉ trưởng thành rồi, mà còn nổi giận như có luồng sát khí đẫm máu thẳng tới tâm linh, y sợ vã mồ hôi hột, khom người bước về phía sau, cầm lấy bạc sợ hãi nhìn Lục Thất.

- Nhìn cái gì? Mau đi đi. Lục Thất mạnh mẽ rút trường đao ra, mũi đao sắc nhọn chỉ thẳng về phía Lục Thiên Hoa. Lục Thiên Hoa giật mình, ánh mắt khiếp sợ quay người chạy về phía chiến mã, vội vàng dắt ngựa ra cửa.

Lục Thiên Hoa vừa đi khỏi Lục Thất lật tay phải lên, đút trường đao vào bao, ngẩng đầu thở phào nhẹ nhõm, đẩy hết bực tức trong lòng ra ngoài. Lúc này quả thực hắn rất muốn đi tìm kẻ địch quyết chiến một trận, tiếc là hắn đã cách xa chiến trường rồi. Nỗi ấm ức trong lòng chỉ có thể chính mình kiềm chế, chịu đựng mà thôi.

Cạch! Tiếng cửa vang tới tai Lục Thất, hắn cảnh giác quay đầu nhìn lại, thấy Lý Di Nương xinh đẹp đứng bên phải cửa phòng, đang hoảng hốt nhìn Lục Thất.

Lục Thất thả lỏng tinh thần, tính cảnh giác và tính dữ dằn được nuôi dưỡng trên chiến trường nhất thời khó mà tiêu trừ được hết, hắn hối tiếc nói: - Di Nương, Tiểu Thất làm phiền người rồi.

Lý Di Nương ánh mắt bình tĩnh, dịu dàng nói: - Tiểu Thất, sau này đừng dùng đao chỉ vào huynh trưởng, thế là quá bất kính rồi.

Lục Thất gật đầu nói: - Con sẽ sửa.

Lý Di Nương cười dịu dàng, quay người trở về phòng. Lục Thất vươn vai vận động gân cốt, mới bước vào nhà chính thăm mẫu thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.