Sau khi Lục Thất tiếp quản Thạch Châu 20 ngày, bỗng có tướng sỹ ở Mãnh Môn
tới. Ban đầu Lục Thất cho rằng quân trấn sở thuộc Tấn Quốc Công bên phía Hoàng Hà sẽ nhanh chóng rút lui. Nhưng mãi mà không có động tĩnh gì,
hiện giờ lại có tướng sỹ chạy tới quy thuận.
Cửa Mạnh Môn nằm ở ranh giới của huyện Định Hồ. Nơi đó có cửa bến Hoàng
Hà, phía đông có dãy núi cuồn cuộn, tây là dòng Hoàng Hà, là cửa hiểm
yếu của sông, là nơi mà binh gia tất sẽ chiếm lấy, chỉ là Hạ quân phòng
ngự ở dải Mạnh Quan, Tuy Châu rất khó vượt qua Hoàng Hạ đột kích Thạch
Châu. Đương nhiên, ngoại trừ thời tiết ra.
Nhưng Hạ quân của Tuy Châu hàng năm cũng đều có thể vào mùa thu hoạch
vượt sông Hoàng Hà đánh sang, nói là Hạ quân thiện chiến thế mạnh, nhưng Tuy Châu chỉ đóng có năm nghìn quân Hạ. Nếu phòng ngự Hoàng Hà có đủ
lực, Hạ quân sẽ xem như có thể vượt Hoàng Hàtất nhiên sẽ phải trả cái
giá rất lớn.
Cho nên, chỉ có thể là Tấn Quốc Công cố ý dung túng quân Hạ tập kích.
Một là thể hiện phòng ngự tây bắct ác liệt. Hai là khiến cho người Thạch Châu di dân tới Thái Nguyên phủ, trở thành nguồn nhân khẩu Tấn Quốc
Công có thể nắm giữ dễ dàng.
Đối với Tấn Quốc Công, Lục Thất chính là phỏng đoán như vậy. Còn đối với việc trấn quân hiện tại, Lục Thất đương nhiên không thể tin vào niềm
vui bất ngờ. Mặc dù, hắn đã từng nghĩ tới khả năng đó, bởi vì hắn đã đãi ngộ đầy đủ quan binh Thạch Châu.
Tổng cộng 32 vị tướng sỹ tới đầu quân, trong đại sảnh quỳ gặp Lục Thất.
Lục Thất nhìn qua một lượt, thấy ai nấy đều là người tinh nhanh, tráng
kiện, có lẽ là một đời võ dũng.
- Sao các ngươi lại tới đầu quân bổn quân?
Lục Thất hỏi.
- Hồi đại nhân, chúng tôi nghe nói đại nhân phát quân lương đầy đủ, hơn
nữa đại nhân huấn luyện quân để phòng thủ Thạch Châu. Chúng tôi thấy
không quen nhìn cảnh sợ chiến của quan tướng quân trấn, cho nên muốn tới hiệp lực cùng đại nhân.
Một quan binh mặc áo giáo Giáo úy đầu tiên ngạo nghễ nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Được rồi, bổn quân thu nhận các ngươi.
- Tạ đại nhân.
32 vị tướng sỹ cùng hành quân lễ.
- Nhưng bổn quân tới Thạch Châu không lâu, không nên xảy ra xung đột với Tấn Quốc Công, chỉ có thể trước tiên nhịn nhục vì binh sỹ các ngươi.
Nhưng các ngươi yên tâm, không bao lâu nữa, bổn quân sẽ đề bạt các
ngươi.
Lục Thất bình thản đáp.
- Đại nhân yên tâm, chúng tôi không oán thán, chỉ cần có thể vì nước hết lòng.
Hiệu úy cung kính đáp.
- Được, nào, ngồi xuống cả đi, bổn quân muốn nói chuyện với các ngươi.
Lục Thất mỉm cười nói.
*******
Nửa giờ sau, tướng sỹ đầu quân được dẫn tới quân doanh ngoài thành, còn
Lục Thất thì lại dặn dò một tiếng, cửa bên đại sảnh bước vào một binh
sỹ. Người binh sỹ đó nhìn bình thường, khoảng 30 tuổi, cung kính bái
kiến Lục Thất.
- Quen họ chứ?
Lục Thất hỏi.
- Quen, hiệu úy đó cao minh, là tâm phúc trấn tướng trong trấn quân. Đại nhân, họ đều là tới làm thần, chỉ e có gì bất lợi.
Binh sỹ cung kính đáp.
- Có nhiệm vụ liều chết, nếu ngươi muốn đi làm, có thể được một ngàn quan.
Lục Thất bình thản nói.
Binh sỹ sửng sốt, cung kính nói:
- Đại nhân mời nói.
- Ngươi vượt qua Hoàng Hòa tới Tuy Châu, giả mạo là sứ giả quân trấn quan Mạnh Môn.
Lục Thất bình thản nói.
Sắc mặt binh sỹ liền biến sắc, kinh ngạc nói:
- Tới Tuy Châu?
- Đúng, ngươi dám đi không?
Lục Thất mỉm cười nói.
- Đi Tuy Châu làm gì?
Binh sỹ hơi căng thẳng nói.
- Bổn quân nói làm sứ giả.
Lục Thất mỉm cười nói.
- Làm sứ giả? Làm gì?
Binh sỹ căng thẳng nói.
- Rất đơn giản, ngươi giả mạo làm sứ giả trấn quân, đi nói với quân Hạ
Tuy Châu, chính là nói những gì mà Thứ sử Thạch Châu mới đến làm, còn
phải nói trấn quân có rất nhiều tướng sỹ bị lôi kéo rồi. Trấn quân hy
vọng, quân Hạ có thể vượt sông đột kích Ly Thạch quân mới tới, tốt nhất
là bắt được Chu Phò mã về Tuy Châu.
Lục Thất bình thản nói.
Binh sỹ kinh ngạc nhìn Lục Thất, nói:
- Đại nhân, đây là muốn quân Hạ tập kích sao?
Lục Thất gật đầu, binh sỹ liền lắc đầu, nói:
- Không được, quân Hạ rất thiện chiến.
- Bổn quân chỉ hỏi ngươi có muốn đi làm không? Đi làm, con trai ngươi có thể được năm trăm quan. Ngươi thành công dụ dỗ quân Hạ tới, bổn quân sẽ lại cho ngươi thêm năm trăm quan nữa.
Lục Thất bình thản nói.
Binh sỹ do dự một lúc, mới nói:
- Nếu đại nhân đã không sợ, thuộc hạ nguyện đi một chuyến.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ngươi đi đi.
Binh sỹ nhìn Lục Thất, cung kính nói:
- Đại nhân, người phải chuẩn bị sẵn sàng mới được.
- Yên tâm đi, ta sẽ chuẩn bị chu đáo. Nhưng ngươi phải nhớ, nhất định
phải nói quân lực Thạch Châu vì tập huấn mà phân nửa đều đóng ở ngoài
cổng thành nam, thủ thành cũng chỉ còn lại ba bốn trăm người.
Lục Thất bình thản nói.
- Vâng, thuộc hạ hiểu rồi.
Binh sỹ cung kính đáp lời, sau đó hành lễ quay người, rời khỏi đại sảnh.
Lục Thất thở phào một cái dựa người ra sau ghế, thần thái lạnh nhạt nhìn về phía cửa đại sảnh. Thủ đoạn dùng quân của hắn bá chiếm Thạch Châu đã có trái với quy củ của Chu quốc. Mà nếu muốn áp chế chịu tội, cách tốt
nhất chính là đánh thắng một trận. Đánh thắng một trận, hắn mới có thể
sống yên ổn ở Thạch Châu.
Tên binh sỹ đó là Lục Thất thông qua huynh đệ của mình dụ dỗ. Lục Thất
cần hiểu về nội tình trấn quân ở Mạnh Môn Quan, thông qua binh sỹ trấn
quân đó, hắn cơ bản đã nắm được tình hình của trấn quân. Còn tên binh sỹ đó vốn chính là một người chèo đò, cho nên có thể một mình trong đêm
vượt sông tới Tuy Châu.
Cái gọi là người chết vì tiến, chim chết vì miếng ăn, một ngàn quan đối
với Lục Thất mà nói chẳng phải là khối tài sản lớn gì. Nhưng đối với
người nghèo mà nói, dù là tiền công trăm quan cũng đủ dùng cả tính mạng
để lấy rồi.
Lục Thất bắt đầu chuẩn bị chiến tranh. Hắn chế định Quân Khí Giám ở Lạc
Dương, đã vận chuyển tới bốn ngàn chiếc nỏ thần. Còn Hấp Châu quân cũng
mang theo bốn ngàn nỏ thần, cho nên cơ bản đủ tiêu hao cho một lần chiến sự. Nếu quả thực là dụ địch thành công, Lục Thất sẽ dựa vào nỏ thần đề
chủ công.
Lục Thất hạ lệnh trong quân doanh ở cửa ngoài thành nam bắt đầu đào
chiến hào, lấy danh nghĩa là chiến địa công huấn, hắn kêu gọi mấy vị
quan tướng bí mật dặn dò một chút. Do quan tướng phụ trách đốc thúc, các quan tướng lĩnh mệnh đi đào hào theo lời dặn dò.
Lục Thất lại sai người đi gặp Chiết Duy Trung, thỉnh cầu Chiết Thị có
thể chi viện Thạch Châu. Phủ Châu ở phía bắc Thạch Châu, hai đường cách
nhau năm trăm dặm. Cái gọi là ý của Túy Ông không phải ở rượu, Lục Thất
cầu viện Chiết Thị, trên thực tế chính là từng bước làm thân, thăm dò
Chiết Thị có thể sai người tới không? Tới hay không sẽ thể hiện rõ thái
độ.
Hôm sau, Lục Thất vừa mới luyện công buổi sáng xong, bỗng tướng sỹ gác
cổng vào báo, lại có mười mấy tướng sỹ trấn quân xin hàng. Lục Thất nghe thấy hơi sửng sốt, liền lắc đầu, trấn quân Mạnh Môn Quan hà tất lại
chơi trò hãm hại này. Vốn Lục Thất cho rằng việc đầu hàng của trấn quân
chủ yếu là tạo thành một loại tội danh. Tội danh chính là Lục Thiên
Phong hắn đào góc tường, không biết liệu có phải là Tấn Quốc Công thụ ý.
Lục Thất và Tiểu Điệp đã tới đại sảnh châu nha, thấy 13 tướng sỹ trấn
quân đầu hàng. Lục Thất sau khi ngồi xuống, đã tiếp kiến 13 tướng sỹ đầu hàng.
- Các vị mời đứng lên.
Lục Thất bình thản nói.
13 vị tướng sỹ đứng lên, tướng sỹ đứng đầu cung kính nói:
- Tạ đại nhân đồng ý thu nhận chúng tôi.
- Các vị có thể tới đầu hàng, bổn quân đương nhiên là đồng ý thu rồi.
Trước tiên, các vị tới quân doanh ngoài thành, sau này bổn quân sẽ đề
bạt các vị.
Lục Thất ôn tồn nói.
- Tạ đại nhân.
Tướng sỹ hành quân lễ cung kính nói, bỗng tay quân lễ quăng mạnh, một cánh tay lao mạnh về phía Lục Thất.
Lục Thất thấy thế bình tĩnh không sợ hãi, tiện tay cầm lấy tấm mộc trấn
một đường trước mặt, keng một tiếng vang lên. Nhưng tướng sỹ ra tay
trước mặt, 12 tướng sỹ phía sau lại hung hăng lao tới, một loạt dao găm
lao tới. Những người này không ngờ lại là thích khách.
Tiểu Điệp đứng bên trái Lục Thất liền chạy tới phía trái án, giơ tay chỉ về phía trước ngực thích khách xông tới. Lưỡi lê của tên thích khách đó bén nhọn, không ngờ vọt lên không, bỗng có một bàn tay xuất hiện trước
mặt, một ngón tay ấn thẳng vào giữa mắt tên thích khác. Tiếng tên thích
khách buồn bực ngả ra sau. Tên thích khách phía sau di chuyển sang trái
tránh đồng bọn ngả ra phía sau, tiếp tục lao lên. Tiểu Điệp lại nhẹ
nhàng lao về phía trước, nháy mắt đã tiếp cận thích khách, một ngón tay
ấn xuống giữa hai chân mày thích khách, khiến tên thích khách kêu lên
rồi lăn xuống đất.
Còn Lục Thất thì đã đứng sang bên phải án, tiếp nhận thích khách xông
lên, tiện tay chụp lấy lưỡi dao tay phải của thích khách, tiếp đó đấm
một chương vào mặt thích khách. Thích khách kêu lên thảm thiết ngã nhào
ra phía sau, nghiến răng xông lên trước, bay nhanh về phía Lục Thất,
không ngờ bị Lục Thất tung một chưởng, hung hăng đạp tung tên thích
khách xuống. Tiếng kêu thảm thiết của thích bay lên không trung, Lục
Thất lại giẫm chân lên trước mặt.
Hai vợ chồng một trái một phải, một hung hăng một nhu mỳ, tay chân giơ
lên, một bước giết chết một người, sáu bước giết chết 12 người, cuối
cùng đứng lại trước mặt tên thích khách cầm đầu đó.
- Các ngươi?
Tên thích khách cầm đầu đó giơ tay lên chỉ, tinh thần hoảng loạn như gặp ma quỷ. Thân hình Tiểu Điệp thoáng chốc đã một tay ấn vào mạng sườn của tên thích khách cầm đầu. Hắn ta liền ngã nhào xuống đất.
- Mệt rồi.
Lục Thất quay người đỡ lấy Tiểu Điệp, quan tâm hỏi.
Tiểu Điệp lộ rõ vẻ mệt mỏi, gật đầu. Lục Thất đưa tay ra ôm lấy nàng rời khỏi đại sảnh, đồng thời ngoài đại sảnh có 50 tên nỏ vệ chạy vào, im
lặng khiêng xác đi. Tên thích khách cầm đấu đó bị đưa vào đại lao chịu
hình phạt.