Mắt thấy người nọ đang tiến về cư các, Lục Thất cũng đứng dậy đi tới. Người kia nhanh chóng phát hiện ra Lục Thất, lập tức dừng chân trông lại. Lục Thất đi qua, hỏi:
- Chủ thượng đang nghỉ ngơi sao?
Người nọ ngẩn ra, hồi đáp:
- Thuộc hạ không biết.
- Ồ, ngươi là Ngư đội phó phải không?
Lục Thất lại thản nhiên hỏi.
Người nọ vẻ mặt khẽ biến, chợt cất bước đi về phía Lục Thất. Lục Thất lại nói:
- Ngư đội phó, ngươi đi bẩm báo với Chủ thượng một chút,...
Lời Lục Thất còn chưa dứt, người nọ thình lình bước tới một bước dài, tay phải lật một cái lóe lên một tia sáng lạnh, vẽ một đường chém về phía Lục Thất. Lục Thất lui về sau một bước, miệng lại nói:
- Gấp cái gì, chờ ta nói hết câu không được hay sao?
Người nọ vừa chém xuống lập tức giậm chân vọt tới phía trước, trong tay nắm một chuôi đoản kiếm lao tới liên tục bổ xuống. Lục Thất từng bước lùi về sau, mỗi một bước né tránh, đoản kiếm chém xuống càng thêm hiểm độc. Người nọ công kích liên tiếp bảy lần, thình lình quay ngược cấp bách chạy đi. Lục Thất lập tức giẫm chân tại chỗ vồ đến, người nọ đột nhiên xoay người lại, giơ lên tay trái bắn ra hơn mười ám khí.
- Vô dụng thôi.
Lục Thất thản nhiên nói, vươn tay phải vẽ một đường cong, hơn mười ám khí lập tức bị đánh bay đi.
Lúc người nọ bắn ra ám khí, thân thể đã vọt tới, đâm đoản kiếm về phía Lục Thất. Lục Thất giậm chân phóng người sang trái, đồng thời né qua mũi kiếm đâm tới, tay trái nắm thành quyền vung tới. Phanh! Má phải người nọ bị đánh trúng đau đớn kêu lên một tiếng trầm đục, đầu bị đấm nghiêng qua một bên, từ trong miệng bay ra một chiếc răng.
Người nọ bị đấm trúng bùng lên lửa giận, đoản kiếm trong tay càng dùng sức chém về phía Lục Thất. Lục Thất lùi về sau một bước né tránh, rồi tức thời tiến lên trước, cong lưng vung tới quyền phài. Phanh! Lần này đấm vào má trái, người nọ kêu rên một tiếng, đầu bị đánh nghiêng một bên, lại có mấy chiếc răng bay ra khỏi miệng.
Trên mặt ăn hai quyền, người nọ từ nổi giận chuyển thành hoảng sợ, nhận ra đối thủ chính là đang đùa giỡn gã. Mà tốc độ của gã rõ ràng thua kém rất nhiều, trông giống như một đứa nhỏ đang chơi đùa với người lớn vậy, có chạy thế nào cũng không qua được tốc độ của người lớn.
- Ngươi là ai?
Người nọ thấp giọng mãnh liệt hỏi, đôi mắt ngoan độc như sói nhìn chằm chằm Lục Thất.
- Ngươi đoán xem ta là ai?
Lục Thất trêu tức hỏi lại.
Người nọ kinh nghi đánh giá Lục Thất một lát, hiện tại Lục Thất đang mặc một bộ áo gấm sát người, là một loại trang phục ở nhà tiện cho việc thoải mái hành động.
- Ngươi là Tấn Vương?
Người nọ kinh nghi nói.
- Ta là Tấn Vương. Đến đây đi.
Lục Thất thản nhiên đáp lại, hai tay ở trước người bẻ khớp răng rắc. Không ngờ người nọ lại bất ngờ xoay người chạy, hơn nữa không hề quay đầu nhìn lại, gấp rút chạy một mạch.
Nhưng ở trên đầu tường cũng xuất hiện rất nhiều mũ giáp, tiếp theo hơn hai mươi giáp sĩ nhảy vào trong trạch. Một đám cực kỳ phẫn nộ tấn công về phía người nọ, bọn họ thủ hộ trạch viện, vậy mà lại để cho thích khách xông vào.
- Giết.
Lục Thất đứng lặng ở bên trong, thản nhiên hạ sát lệnh. Bọn hộ vệ mỗi người rút đao xông về phía thích khách, điên cuồng chém loạn, gần như phanh thây thích khách.
- Mang ra ngoài chôn. Huynh đệ đã chết hãy hậu táng y theo nghi thức dành cho chiến sĩ vong trận.
Lục Thất bình thản nói. Bọn hộ vệ cung kính đáp lời, nhấc lên thi thể thích khách đem đi ra ngoài. Lục Thất xoay người trở về cư các.
*****
Ngày hôm sau, Lục Thất trấn an Đỗ Dũng đang tự trách, sau đó đi Ngư phủ bái phỏng. Đêm qua hắn đánh lừa thích khách một câu, nhưng không thể khẳng định thích khách là do Ngư thị phái tới, ở thành Hàng Châu có rất nhiều cựu thần Việt quốc muốn giết chết Tấn Vương. Sở dĩ Lục Thất không định truy cứu người sau màn, là vì không muốn đưa tới khủng hoảng.
Gia chủ của Ngư thị vừa nghe là Tấn Vương giá lâm, lập tức mở rộng cửa phủ nghênh đón, vừa ra cửa phủ, liền quỳ xuống cung kính nói:
- Thần, Ngư Hoa Hải, cung nghênh Chủ thượng.
Ở ngay bên ngoài cửa phủ quỳ lạy, khiến cho Lục Thất có chút bất ngờ, hắn tiến lên đỡ dậy gia chủ Ngư thị, mỉm cười nói:
- Ngư quốc công xin đứng lên.
Ngư Hoa Hải ngẩn ra, tiếp đó cung kính bái lạy rồi nói:
- Thần tạ ơn Chủ thượng tứ phong.
- Ngư thị có công trạng to lớn, đáng được nhận phong tước Quốc công.
Lục Thất mỉm cười khẳng định.
- Tạ ơn Chủ thượng. Mời Chủ thượng vào phủ.
Ngư Hoa Hải cung kính nói.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, cất bước tiến vào cửa phủ. Ngư Hoa Hải theo ở phía sau, thái độ nhún nhường dễ bảo giống như Huyện lệnh gặp Thứ Sử vậy. Đây là một người có tướng mạo nho nhã tuổi gần năm mươi, lần đầu gặp mặt cho Lục Thất ấn tượng là một con cáo già, điệu bộ nhún nhường quá mức.
Vào trong sảnh, đôi bên ngồi xuống rồi bắt đầu khách sáo thăm hỏi chuyện trong nhà. Lục Thất quan tâm hỏi thăm các thành viên trong gia tộc Ngư thị, sau đó lại căn dặn Ngư thị không được có bất cứ hành vi nào trái với pháp độ, cũng nói cho Ngư Hoa Hải, ngày sau sẽ được hưởng thực ấp ba ngàn hộ Hàng Châu, phủ Quốc công được nắm giữ ba ngàn huân vệ. Ngư Hoa Hải lần nữa khom lưng quỳ gối cung kính tạ ơn.
Đến trưa, Lục Thất cùng các thành viên trọng yếu trong Ngư thị dùng gia yến. Trong gia yến, một người là lục đệ của Ngư Hỏa Hải trực tiếp hỏi:
- Chủ thượng, bên ngoài bỗng nhiên phong tỏa cửa thành tra xét nghiêm ngặt, nghe nói đêm qua có thích khách, là thật sao?
Lục Thất nghe xong gật đầu, nói:
- Đêm qua đúng là có người ám sát bổn vương, gã thích khách kia đã chết rồi. Bổn vương có phân phó với Đỗ tướng quân không cần để ý, vậy mà y vẫn làm ầm ĩ lên.
- Chủ thượng bị ám sát là đại sự bậc nào, Đỗ đại nhân tất nhiên là cần tra xét nghiêm ngặt.
Ngư Hoa Hải nghiêm mặt nói.
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Chỉ là một thích khách thì tra được cái gì.
- Chủ thượng, thích khách kia có lợi hại không? Có chạm mặt Chủ thượng không?
Ngư lão lục lại hỏi. Người này là một võ tướng, Ngư thị có rất nhiều người luyện võ.
- Có chạm mặt, chẳng qua rất buồn cười. Gã thích khách kia ở trong vườn cùng bổn vương qua lại vài câu, nhưng vẫn không nhìn ra được bổn vương là ai, sau lại muốn giết bổn vương diệt khẩu, có điều vừa động thủ, bổn vương liền đùa giỡn với gã trong chốc lát, đánh nát răng trong miệng thích khách.
Lục Thất mỉm cười nói.
- Chủ thượng ngài chơi đùa với thích khách kia ư? Vậy Chủ thượng hẳn là một võ tướng rất lợi hại.
Ngư lão lục kinh ngạc nói.
- Bổn vương chính là một võ tướng, giống như tên thích khách đêm qua, dù có đến mười mấy người cũng vô dụng. Bổn vương từng gặp qua một thích khách cực kỳ lợi hại, là một cao nhân võ đạo hành động như quỷ, đó mới là thích khách thật sự. Lần đó bổn vương phải liều mạng chịu thương giả chết, mới có thể chém chết được gã thích khách kia đấy.
Lục Thất nói.
- Thích khách hành động như quỷ là cái dạng gì?
Ngư lão lục khó hiểu nói.
- Giống như là cái bóng của chính ngươi vậy, nếu ngươi có thể giết được cái bóng của mình, khi đó mới đủ năng lực đối đầu với tên quỷ thích khách kia. Lần đó tên thích khách kia tưởng rằng bổn vương đã chết, liền tiếp cận muốn chém đứt đầu bổn vương mang đi, kết quả lại bị bổn vương giữ chặt thân thể, dùng đầu đập chết tươi gã thích khách kia.
Lục Thất mang vẻ mặt vẫn còn dư âm sợ hãi nói.
- Làm sao có thể có loại thích khách này?
Ngư lão lục nghi ngờ nói.
- Ngươi không tin cũng là chuyện bình thường, sau này ta mới biết, đó một võ giả tu luyện Tiên Thiên công cực kỳ hiếm thấy. Tu luyện Tiên Thiên công có thể khiến cho thân thể đạt được tốc độ nhanh lẹ đến cực điểm, nhưng cũng không phải không chịu thương tổn. Gã thích khách sau khi bị ta bắt lấy, cái đầu liền bị đập nát bấy.
Lục Thất bình thản nói.
- Nếu là võ đạo Tiên Thiên theo lời Chủ thượng, thì thần tin rồi.
Ngư lão lục gật đầu nói.
- Ồ, ngươi cũng biết võ đạo Tiên Thiên sao?
Lục Thất mỉm cười nói.
- Biết chứ. Ngư thị chúng thần là gia tộc võ tướng, không thể không biết đến Tiên Thiên công. Tuy nhiên Tiên Thiên công rất khó tu thành, tu luyện mấy thập niên cũng chưa chắc có thể nhập môn, cho dù là thần cũng tu không được. Trong Ngư thị chúng thần không có người nào tu thành cả.
Ngư lão lục thẳng thắn tiết lộ bí mật gia tộc.
Lục Thất mỉm cười gật đầu. Hắn không có hứng thú với Tiên Thiên công của Ngư thị. Tiên Thiên công truyền thừa trong gia tộc võ tướng hiển nhiên là theo khuynh hướng phụ trợ quân võ. Hắn đã từng hỏi Quan Xung, Tiên Thiên công tổ truyền mà Quan Xung tu luyện, theo lời Quan Xung, qua nhiều thế hệ cũng có rất ít người có thể tu thành, mà một khi tu luyện nhập môn, nhất định trở thành mãnh tướng quân võ.
Dùng xong ngọ yến, Lục Thất rời khỏi Ngư phủ. Nhìn thấy Tấn Vương trong sự vây quanh của hộ vệ đã đi xa, sắc mặt của Ngư Hoa Hải trở nên âm trầm, quay đầu lại dữ tợn trừng mắt một huynh đệ, chính là Ngư lão tứ. Ngư lão tứ bị gia chủ trừng, mất tự nhiên cười cười.
- Thành sự chẳng thấy, bại sự có thừa.
Ngư Hoa Hải lạnh nhạt nói một câu, xoay người trở về trong phủ.
- Tứ huynh, sao đại huynh tức giận như vậy?
Ngư lão lục khó hiểu nói.
- Vi huynh làm thâm hụt một khoản tiền buôn bán đó mà, cho nên đại huynh tức giận. Vào đi thôi.
Ngư lão tứ thản nhiên trả lời. Ngư lão lục gật đầu đi.
Trở về trong sảnh, chỉ có Ngư Hoa Hải và Ngư lão tứ, Ngư lão tứ bình thản nói:
- Đại huynh không có ngăn cản, chẳng phải cũng là hy vọng có thể thành công hay sao? Tấn Vương chết đi, Ngư thị tự nhiên có thể thừa dịp rối loạn lập quốc.
- Suy nghĩ của ngươi thật đơn giản, thư tín của lão Tam ngươi không phải chưa xem qua. Lão tam đã nói Tấn Vương là nhân vật vô cùng trí tuệ, hơn nữa võ đạo cũng hết sức lợi hại. Kết quả là ngươi đẩy một người đi chịu chết, quả là bại sự có thừa.
Ngư Hoa Hải lạnh lùng nói.
- Đúng là ta lỗ mãng. Tuy nhiên chưa chắc Tấn Vương cho rằng chuyện đó có liên quan tới chúng ta.
Ngư lão tứ bình thản đáp lại.
- Cho dù Tấn Vương nghĩ vậy, ngươi cũng không được lại đi gây rối, lão Tam đã dặn dò chớ nên thừa cơ hội sinh ra dã tâm. Tuổi của ta đã gần năm mươi rồi, dã tâm cũng chẳng lớn. Dù Tấn Vương có bị đâm chết, cũng không tới phiên ngươi và ta làm Hoàng đế, người thật sự nắm đại quân trong tay là lão Tam. Lão Tam chắc chắn không có khả năng ủng hộ lập ta làm Hoàng đế.
Ngư Hoa Hải lạnh giọng nói.
- Nếu đại huynh cảm thấy phong tước Quốc công đủ thỏa mãn rồi, thế thì ta sẽ không xằng bậy nữa.
Ngư lão tứ đáp lại. Ngư Hoa Hải lạnh nhạt gật đầu.