Kiêu Phong

Chương 2: Q.5 - Chương 2: Người thân




Lâm Tiểu Điệp nghe xong im lặng, Lục Thất dịu dàng nói:

- Tiểu Điệp, lần này ta đi Chu quốc, chỉ là muốn tìm hiểu một chút, xem Chu quốc có khả năng điều đại quân xuống phía nam không, không có nguy hiểm gì cả.

- Ý của Thất lang là nếu Chu quốc không có khả năng điều đại quân xuống phía nam, vậy sẽ áp dụng chiến lược thống nhất Giang Nam sao?

Lâm Tiểu Điệp khẽ nói.

- Ý của ta là không vội thống nhất Giang Nam, Lý Quốc Chủ là một người ngu ngốc, ta có thể từ từ thôn tính, tốt nhất là không dùng đến binh đao mà từ từ tạo thế lực ở Đường quốc, mà thế lực bên trong Ngụy quốc phân hóa phức tạp, tồn tại khả năng nội loạn rất lớn, cho nên khuynh hướng của ta là nhìn xem thế nào.

Lục Thất nói.

Tiểu Điệp gật đầu, Lục Thất lại nói:

- Nếu quân lực của Chu quốc không đủ điều xuống phía nam, ta có thể tiến quân đánh Ba Thục.

- Tiến quân đánh Ba Thục?

Tiểu Điệp bất ngỡ khẽ nói.

- Đúng, chỉ có chiếm được Ba Thục rồi, Tấn quốc với có thể chống lại Chu quốc, như vậy sẽ tạo thành uy hiếp rất lớn đối với Chu quốc, nếu không Kinh Châu của Tấn quốc sẽ mãi bị vây trong thế bị động, chịu Hán quốc và Chu quốc đồng thời áp chế.

Lục Thất khẽ nói.

Tiểu Điệp gật đầu nói:

- Thiếp không hiểu lắm, tuy nhiên Thất lang có thể thành lập nên Tấn quốc hẳn là có lý.

Lục Thất nghe xong mỉm cười hỏi:

- Tiểu Điệp, chuyện ta là Tấn vương có thể nói cho bá phụ không?

- Thiếp vừa đã nghĩ rồi, vẫn không nên nói tốt hơn, bá phụ dù sao cũng là quan viên Chu quốc, nói rồi, có lẽ sẽ gặp nguy hiểm.

Tiểu Điệp khẽ nói.

Lục Thất ngẩn ra, nói:

- Nếu Bá phụ biết chẳng nhẽ sẽ bán đứng ta?

- Khó mà nói, nghĩa phụ là người Chu quốc, mà thân là người Chu quốc, nghĩa phụ cũng sẽ có một ý nghĩ chính thống ưu việt, chàng lập nên Tấn quốc, nhưng ở trong lòng nghĩa phụ, có lẽ sẽ cho Tấn quốc không bằng Chu quốc, nếu nghĩa phụ cho rằng Chu quốc sớm hay muộn cũng sẽ tiêu diệt Tấn quốc, vậy thì có thể sẽ bán đứng chàng.

Tiểu Điệp lý trí nói.

Lục Thất ấm áp trong lòng gật đầu, trên thực tế, hắn không hi vọng Tiểu Điệp để lộ bí mật hắn là Tấn vương.

Tiểu Điệp lại nói:

- Ý của nghĩa phụ là hy vọng chàng có thể đầu hàng Chu quốc, nghĩa phụ từng thỉnh cầu Lật đại nhân tiến cử chàng, nhưng Lật đại nhân nói chàng và Tấn quốc tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ, cự tuyệt việc tiến cử.

- Tiến cử ta? Chẳng nhẽ sự tiến cử của Lật đại nhân kia có thể khiến ta có thể làm quan Chu quốc?

Lục Thất khẽ nói.

- Nếu là Lật đại nhân tiến cử, chàng khẳng định có thể trở thành quan viên Chu quốc, nghĩa phụ không hoàn thành nhiệm vụ, đến mặt của Hoàng đến cũng không được nhìn thấy cũng không có quyền thượng tấu.

Tiểu Điệp đáp lại.

- Bá phụ ngay cả Hoàng đế Chu quốc cũng không được gặp sao lại bị phái đi Đường quốc ẩn nấp?

Lục Thất hỏi.

- Tất nhiên là Lật đại nhân phái đi, trước đây Lật đại nhân đến trong quân Trương Vĩnh Đức, là do Trương Vĩnh Đức tiến cử nghĩa phụ.

Tiểu Điệp trả lời.

- Trương Vĩnh Đức?

Lục Thất nói.

- Trương Vĩnh Đức vốn là một vị đại soái trấn thủ Giang Hoài, là một trụ cột không có mấy chiến công của Chu quốc, nhưng nghe nghĩa phụ nói, Trương đại soái hiện giờ đã được điều đi Tương Châu ở phía bắc đảm nhiệm chức Thứ sử, kiêm nhiệm Tiết độ sứ Chương Đức Quân.

Tiểu Điệp giải thích.

Lục Thất gật đầu, Tiểu Điệp lại nói:

- Năm đó Đường quốc sau khi mất đi Giang Hoài, có rất nhiều quan tướng Đường quốc quy thuận Chu quốc, nghĩa phụ năm đó chỉ biết Hoàng đế Đường quốc độc ác, cho nên ở lại Giang Hoài không quay về Giang Nam, thiếp vốn là người huyện Võ Tiến Thường Châu, năm đó thân nhân lưu lạc tứ phương đến nay vẫn chưa gặp lại.

Lục Thất gật đầu nói:

- Nguyên quán của ta là Thọ Châu, năm đó Thọ Châu xảy ra chiến loạn, một nhóm người Lục thị vì tránh chiến tranh mà chạy trốn tới Lư Châu ở phía nam, sau đó quân Đường đại bại, tiên phụ lại thương cho nên gấp gắp cùng người Lư Châu vượt sông đến định cư ở huyện Thạch Đại.

- Thất lang, lần này đến Chu quốc chàng có phải sẽ đi Thọ Châu tế tổ hay không?

- Sẽ đi, ta định đi Thọ Châu cùng nàng nhận tổ quy tông.

Lục Thất ôn hòa nói.

Tiểu Điệp mừng rỡ “vâng” một tiếng, Lục Thất có thể cùng nàng đi tìm tổ tông, đây là vấn đề rất trọng đại đấy, không thua gì chuyện thành thân.

Cộc cộc! Cửa bỗng nhiên bị gõ nhẹ, sau đó là tiếng Đàm Viên vang lên:

- Đại nhân, ra ăn cơm thôi.

- Đi, đi ăn cơm.

Lục Thất đứng dậy cười nói, cùng Tiểu Điệp đi.

Ngày hôm sau, đoàn sứ thần sau một đêm bình yên xuất phát, đoàn người đi xe đi, tới Chu quốc rồi không thể đường hoàng cưỡi ngựa nữa, Lục Thất và Lâm tổng tiêu đầu, Tiểu Điệp và hai tiêu sư đi cùng một xe, ngoại trừ xe của Thái tử là xe có rèm che, những xe khác đều là xe đơn sơ không có rèm che.

- Đó chính là Thanh Lưu quan.

Sau khi đi khỏi huyện Trừ được ba mươi dặm, Lâm tổng tiêu đầu giơ tay chỉ.

Lục Thất đã nghe Lâm tổng tiêu đầu kể về rất nhiều địa danh và chuyện xưa về Giang Hoài, hắn quay đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trước có một dãy núi, ở giữa dãy núi có một tòa quan ải tường thành, nhìn rất hùng vĩ.

- Thanh Lưu quan này dễ thủ khó công, năm đó từng là một cánh cửa bảo vệ Trừ Châu của Đường quốc, năm đó Chu quốc tiến công đánh Giang Hoài, Đường quốc có năm vạn quân thủ hộ ở đây, thống soái là Hoàng Phủ Huy, là phụ thân của Hoàng Phủ Kế Huân. Khi đó Thọ Châu bị Chu quốc công chiếm được, đại tướng Triệu Khuông Dẫn của Chu quốc dẫn binh đến Thanh Lưu quan, trận chiến mở màn thất bại, kết quả, các ngươi có biết rằng Triệu Khuông Dẫn làm như nào để công phá Thanh Lưu quan không?

Lâm tổng tiêu đầu hỏi.

- Cửa ải hiểm yếu, nếu muốn công phá, trừ phi có nội ứng hoặc mạo hiểm đi đường núi công phá.

Lục Thất đáp lại.

Lâm tổng tiêu đầu ngẩn ra, gật đầu nói:

- Hiền chất nói không sai, năm đó Triệu Khuông Dẫn được một người tên Triệu Phổ chỉ điểm, cho binh lính đi theo đường núi nhỏ đến mặt này, bức Hoàng Phủ Huy xuất binh đánh, Triệu Khuông Dẫn này đúng là tài ba, dùng mấy nghìn binh lính dũng mãnh đánh quân Đường, bắt giữ Hoàng Phủ Huy, sau đó tiến quân chiếm lấy Trừ Châu.

Lục Thất gật đầu, Lâm tổng tiêu đầu chần chừ một chút hỏi:

- Tiên phụ của hiền chất không kể về chiến sự ở Giang Hoài sao?

- Không có, tiên phụ bị trọng thương tàn phế, chưa hề đề cấp tới chuyện ở Giang Hoài, vãn bối cũng chỉ được nghe kệ một đoạn ngắn từ di nương, có một lần ta thật sự tò mò hỏi ông ngoại là ai khiến tiên phụ giận tím mặt, mà gia mẫu cũng khóc không nói. Cho nên ta cũng không dám hỏi lức, lúc tiên phụ còn sống, chỉ thích đốc thúc ta học võ, có lúc sau khi uống rượu, cũng oán giận Đường quốc vì sao không tranh giành, lúc ta mười lăm tuổi, tiên phụ tạ thế rồi.

Phụ thân của hắn thực sự chưa từng nói với hắn về chuyện cũ, cho dù nói cũng đi tìm Chu cử nhân vừa uống rượu vừa nói, mà Chu cử nhân bây giờ là Thứ sử Hồ Châu, mà mẹ của Lục Thất cũng bởi vì kiêng kị việc rước họa vào thân, nên cũng chưa từng đề cập tới chuyện quá khứ, cho nên Lục Thất chỉ biết Đường quốc thất bại, mới khiến cho phụ thân mang theo người trong gia đình chuyển đến huyện Thạch Đại.

Lâm tổng tiêu đầu kinh ngạc nói:

- Hiền chất không biết ông ngoại là ai?

- Bây giờ đã biết rồi, lúc ở kinh thành quay về huyện Thạch Đại tế tổ, đã nghe gia mẫu nói qua, gia mẫu nói ông ngoại của vãn bối tên Lỗ Minh Đạt, đã từ là chủ soái của hai vạn quân trấn thủ Tứ Châu, sau khi thất bại đầu hàng Chu quốc, lại bởi vì mưu phản mà bị Hoàng đế Chu quốc tru di cửu tộc.

Lục Thất đáp lại.

Lâm tổng tiêu đầu lắc đầu nói:

- Ông ngoại ngươi bị giết là sự thật nhưng là bị thủ hạ vu oan, không lâu sau đó, Hoàng đế Chu quốc liền giải oan cho ông ngoại ngươi, truy phong là Tứ Thủy hầu.

Lục Thất nghe xong rất bất ngờ, kinh ngạc nói:

- Hoàng đế Chu quốc giải oan cho ông ngoại của ta?

Lâm tổng tiêu đầu gật đầu nói:

- Là thật, một người cậu của ngươi vẫn tiếp tục làm Tứ Thủy hầu, năm đó vẫn ở dưới trướng Trương Vĩnh Đức đại soái, bây giờ không biết có còn ở đó không.

Lục Thất ngưng trọng gật đầu, hắn còn tưởng rằng những người thân của mẫu thân đều bị Hoàng đế Chu quốc giết hại hết rồi, lại nghe thấy Lâm tổng tiêu đầu nói:

- Nếu hiền chất động ý, bá phụ có thể thay ngươi liên hệ với Tứ Thủy hầu.

Lục Thất vừa nghe liền lắc đầu, lạnh nhạt nói:

- Không cần, Lục thị đã chuyển đến huyện Thạch Đại nhiều năm cũng không thấy cậu đi tìm.

- Lời này của hiền chất cũng là võ đoán, ông ngoại của ngươi vì tội mưu phản mà bị giết oan, cậu của ngươi cho dù đã trở thành Tứ Thủy hầu cũng không dám liên hệ với thân nhân ở Đường quốc, hiện giờ hiền chất đã đến Chu quốc, cũng nên chủ động đến bái kiến bề trên.

Lâm tổng tiêu đầu khuyên bảo nói.

- Bá phụ, chuyện này vãn bối không muốn đi liên hệ, mong bá phụ có thể tôn trọng ý kiến của cháu.

Lục Thất ôn hòa đáp lại, ý là không muốn nói nhiều lời nữa.

Lâm tổng tiêu đầu ngẩn ra sau đó cười khổ nói:

- Được, bá phụ không ép ngươi.

- Cảm ơn bá phụ.

Lục Thất mỉm cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.