Ngày hôm sau, có quan viên của Công bộ đến, đưa bọn người Ngô Vương phủ đi
tiếp nhận phủ đệ vừa được ban tặng. Có lẽ là cố ý, phủ đệ được ban tặng
không ngờ lại ở bên sông Ngũ Trượng. Đây quả thật là một phủ đệ khí phái chiếm đủ hai mươi mẫu đất, mái mây cuộn cửa son đỏ,thềm ngọc sư đá, quá tốt so với căn của Ung Quốc công. Mà trên thực tế, phủ đệ mà Ung Quốc
công đang ở, chỉ là quan phủ bỏ tiền tạm mướn cho ở thôi, chứ không phải ban cho Ung Quốc công đâu.
Trong Ngô Vương phủ đã đứng sẵn hơn trăm người gia nô, có nam có nữ. Vừa thấy người đi vào, lập tức quì phục ở hai bên. Quan viên Công bộ khách
khí giao phủ đệ lại cho Mạnh Thạch một cách chi tiết. Đi xem một vòng,
Mạnh Thạch cũng không có nói gì. Sau đó, Thái tử lấy ấn tín ấn lên quan
văn (giấy tờ) lĩnh phủ, ấn tín này cũng do Mạnh Thạch thuận tay lấy về
giùm y, chính là ấn tín nội phủ của Ngô Vương phủ.
Lục Thất tâm thái bình thản thưởng thức cảnh quan trong Ngô Vương phủ.
Hắn nhận thấy Thái tử đã một lòng một dạ muốn làm thần Chu quốc, thật sự không muốn quay trở về Đường quốc nữa. Cũng giống như một tù nhân, một
khi đã thoát khỏi cái nhà lao, thì không còn muốn trở về đó nữa.
Phản ứng của Lục Thất và Lý Võ rất bình thản, những người còn lại thì rõ ràng đang nhíu mày phát rầu. Người nhà của họ đều ở Giang Ninh hết, vả
lại trong lòng họ vẫn còn trung với Lý Quốc chủ. Bây giờ lại tiếp nhận
chức vị ở Chu quốc, lấy bổng lộc Chu quốc, điều này khiến cho họ thấy
dày vò lung túng trong lòng, không biết phải đối diện với việc này như
thế nào. Chủ yếu là khi Thái tử chấp nhận tất cả từ triều đình Chu quốc.
Quan viên Công bộ vừa đi, quan viên của Ti Nông tự lại đến, giao cho
Mạnh Thạch đất khế của ngàn mẫu đất ngự ban đó. Quan viên của Ti Nông tự vừa đi khỏi, quan viên của Binh bộ lại đến, đưa nghi trượng và áo giáp
tới, nói là sau này phải thay thành áo giáp của binh sĩ Chu quốc, nếu
không sẽ xảy ra hiểu lầm mất. Ngoài ra còn có trăm tên binh sĩ phụ trách canh phòng cho Ngô Vương phủ.
Sau một hồi chuyển giao, mọi người chỉ có thể bắt đầu chấp nhận hiện
thực làm tròn bổn phận, cùng nhau xem xét Ngô Vương phủ này, phân chia
công việc canh phòng, cũng như chỗ ở của mỗi người.
Hai ngày sau, Ung Quốc công cùng với sứ giả Chu quốc đến Ngô Vương phủ.
Sau một hồi gặp mặt trong lung túng, Ung Quốc công đi tham quan một vòng Ngô Vương phủ dưới sự chỉ dẫn của sứ thần Chu quốc, rồi sau đó cáo biệt với Thái tử rồi rời khỏi, đương nhiên là quay về Đường quốc rồi.
Thoáng cái là đã năm ngày trôi qua, Lục Thất bắt đầu ra tay. Trước tiên, hắn đến tiền trang dưới quyền quản lí của Hộ bộ, dùng vàng đổi phi
phiếu. Phi phiếu cũng giống như ngân phiếu ở Đường quốc vậy. Nhưng phi
phiếu của Chu quốc chỉ có thể dùng trong giao dịch từ trăm quan tiền trở lên, đa phần là để cho tiện kết toán trong kinh doanh, vả lại chỉ có
một lần quyền giao dịch.
Ví dụ như Lục Thất dùng phi phiếu đổi được để mua đồ, lúc đưa phiếu cho
người khác rồi lập khế ước, phi phiếu đã được tư lại qua tay đóng dấu,
sau đó người bán chỉ có thể cầm phi phiếu đó đến tiền trang để đổi thành tồn khế. Mà quan phủ có thể lũng đoạn, đạt được lợi ích to lớn từ trong đó. Phi phiếu chủ yếu được dùng trong giao dịch kinh doanh và các vụ
mua bán lớn.
Mà cách làm của Tấn quốc lại càng khác nữa. Đối với ngân phiếu thì sử
dụng chính sách “phóng thủ vi thương”, tức là tiền trang đều do các đại
thương nhân quản lí. Lí niệm của Tần Cầm Nhi chính là thúc đẩy phát
triển thương nghiệp, đẩy mạnh qui mô lưu thông buôn bán trong Tấn quốc.
Giờ đây dân số và qui mô thông thương ở Tấn quốc đang ngày càng gia
tăng. Một số lượng lớn nhân khẩu và vật chất lưu thông qua lại giữa đông và tây, thương nhân đất Việt xuất hiện khắp đất Sở, mà ở đất Việt và Tô Châu cũng thường thấy người đất Sở vãng lai. Bây giờ trên dưới Tấn
quốc, đã rất ít người đề cập đến Sở quốc và Việt quốc, đều tự xưng
nguyên quán xuất thân của mình, như người bán trà thì sẽ tự xưng là
người Trà Lăng chẳng hạn.
Lục Thất dùng vàng để đổi phi phiếu, là vì muốn mua cửa tiệm. Hắn cảm
thấy quán Thanh Phong tửu lâu trong nội thành rất là thích hợp. Lúc
trước hắn có đi ngang qua phố Mã Hành, từng nghe nói căn Thanh Phong tửu lâu này có ý muốn chuyển nhượng. Đương nhiên, hắn mua cửa tiệm, một là
thực hiện lời hứa với Thái tử, hai là muốn hiểu rõ hơn tình thế của Chu
quốc, chủ yếu là tìm hiểu quân lực và quan trường của Chu quốc. Nếu hắn
tìm hiểu qua Lâm tổng tiêu đầu, ông ấy sẽ chỉ nói với hắn Chu quốc rất
lớn mạnh. Vả lại, mấy ngày nay, hắn cũng chẳng thấy bóng dáng của ông ta đâu hết.
Phố Mã Hành nằm ở nội thành phủ Khai Phong, là một trong những khu vực
phồn hoa nhất, cũng là nơi quan lại quyền quí tụ tập ăn chơi. Hoàng đế
Chu quốc không thích xa xỉ, nên mới hình thành phong cách giản dị của
phủ Khai Phong. Nhưng con người có yêu cầu hưởng thụ cũng là thường
tình, không thể hiện sự quí phái trên xe ngựa quần áo được, thì chỉ có
thể theo đuổi cái hưởng thụ ở bên trong. Vì thế, các quan lại quyền quí
rất thích thức ăn ngon, mà trên phố Mã Hành, nổi tiếng nhất chính là các quán ăn nhà hàng mang những nét đặc sắc riêng. Lục Thất thám thính tình hình Chu quốc, đương nhiên không thể đi mua mấy cái như quán ăn bình
dân rồi.
Sánh vai đi trên phố cùng với Tiểu Điệp, lần này Lý Võ bị bỏ rơi lại
trong Ngô Vương phủ rồi, nhưng Tiểu Điệp đi cùng vẫn cải nam trang, vậy
thì mất đi cái không khí thanh thản dễ chịu khi hai vợ chồng đi dạo phố
rồi
- Thất lang, Phúc Châu có phồn vinh như ở đây không?
Tiểu Điệp hỏi.
- Phúc Châu không phồn vinh như ở đây. Tuy nhiên, địa vị của Kinh Đô và
hải thương càng lâu ngày, Phúc Châu ắt sẽ vượt xa nơi đây.
Lục Thất trả lời.
- Phúc Châu dù sao cũng lệch về khu vực tây nam, nếu tính lâu dài, e là không thích hợp làm Kinh Đô.
Tiểu Điệp nói.
- Trước mắt thích hợp là được, chuyện sau này thì để sau này tính.
Lục Thất mỉm cười trả lời.
Trước nắt mà nói, lấy Phúc Châu làm trung tâm quyền lực của Tấn quốc là
thích hợp nhất, có thể đông tây hô ứng, cũng có lợi trong việc mở rộng
Hải Châu. Hơn nữa, sau lần giả thần giả quỷ lần trước của hắn, người dân Phúc Châu không có bất kì phản ứng chống đối nào. Sau khi Phúc Châu trở thành kinh đô của Tấn quốc, cũng đem lại cho người dân nơi đó sự giàu
có và phồn vinh. Phúc Châu là nơi qui trị ổn định nhất chỉ sau Tô Châu.
- Nếu sau này chiếm lĩnh Đường quốc, có phải huynh sẽ lấy Giang Ninh làm đô?
Tiểu Điệp lại hỏi, rõ ràng là có ý tưởng của riêng mình.
- Tiểu Điệp, cho dù lập kinh đô khác, huynh cũng sẽ không lấy Giang Ninh đâu. Sau này nếu Đường quốc diệt vong, huynh sẽ dùng Giang Ninh phong
quốc cho Thái tử, đó cũng là lời hứa ngày trước của huynh với người
khác.. Ngoài ra cũng là vì muốn thâu tóm lòng người Đường quốc thôi.
Đường Thất trả lời.
Tiểu Điệp gật đầu đáp lại. Lục Thất suy nghĩ một lát rồi nói:
- Nếu có thể nhất thống phần phía nam của Đại Giang, cho dù là lập kinh đô khác, ta lại muốn kiến đô tại Trì Châu.
- Kiến đô ở Trì châu, không phải là chuyện dễ đâu.
Tiểu Điệp đáp lại. Xây một huyện thành bình thường cũng phải mất mây năm mới xong, xây một kinh thành, kiến trúc liên quan thì quá nhiều rồi.
- Huynh cũng chỉ nghĩ vậy thôi, hay Hồng Châu cũng được. Địa lý của Hồng Châu có thể nằm ở vùng trung ương của đất nước, chỉ là ta không thích
thành Hồng Châu cho lắm.
Lục Thất mỉm cười nói.
- Hồng Châu, nơi đó cũng có thể. Chỉ là kiến trúc của thành Hồng Châu có quá nhiều chỗ không bằng Giang Ninh.
Tiểu Điệp dịu giọng đáp lại.
Lục Thất cười một tiếng, phu thê hai người tán gẫu xa quá rồi, hắn đổi đề tài, hỏi:
- Bá phụ đến giờ vẫn chưa có liên hệ gì, có phải là không còn ở Khai Phong phủ không?
- Đúng là không còn ở đó. Nghĩa phụ đi tìm đại soái Trương Vĩnh Đức rồi, ngoài ra cũng đi thăm huynh trưởng nữa. Sau khi huynh trưởng trở về Chu quốc, thì đi làm việc dưới trướng đoại soái Trương Vĩnh Đức. Nghĩa phụ
về rồi, cũng cần phải đi nhờ sự chiếu ứng của đại soái Trương Vĩnh Đức.
Tiểu Điệp nói.
Lục Thất gật đầu, cũng không có hỏi nhiều. Vì Tiểu Điệp cũng rất xa lạ
với tình hình của Chu quốc. Nhưng đến Chu quốc được mấy ngày nay, đặc
biệt là sau khi nói chuyện với những binh sĩ Chu quốc đã qui thuộc Ngô
Vương phủ. Lục Thất đại khái phát hiện vấn đề tồn tại trong Chu quốc.
Chu quốc tồn tại quá nhiều vấn đề về công thần tư thâm (lâu năm), vả lại hình như còn bị phân chia thành rất nhiều phái hệ.
Ví dụ như Trương Vĩnh Đức chính là người đứng đầu một phái hệ. Triệu
Khuông Dẫn cũng đứng đầu một phái hệ, và còn nhậm chức “Điện tiền đô
kiểm điểm” nhiều năm, nghe nói là huynh đệ võ tướng được Hoàng đế nước
Chu tín nhiệm nhất.
Công thần tư thâm phân thành các phái hệ, cũng có nghĩa là bên dưới bộ
mặt lớn mạnh của Chu quốc, ẩn chứa rất nhiều thế lực kiềm chế lẫn nhau.
Chính sách trị quốc của Hoàng đế Chu quốc không giống với Lý Quốc chủ.
Hoàng đế Chu quốc thì khống chế võ tướng thiện chiến, còn Lý Quốc chủ
thì đàn áp tước đoạt quyền lực của võ tướng, So ra mà nói, Chu quốc dễ
phát sinh nội loạn, còn Đường quốc thì bên trong hao tổn quá lớn.
- Thất lang, đang nghĩ gì thế?
Tiểu Điệp dịu giọng hỏi.
- Ta đang nghĩ về võ tướng tư thâm của Chu quốc. Sự thật là họ phân chia rất nhiều phái hệ, nhưng cũng không làm giảm sức chiến đấu đối ngoại.
Vì uy vọng của Hoàng đế Chu quốc rất cao, quân đội xuât chinh sẽ không
có khả năng tạo phản, cũng không dám vì tranh công mà dễ dàng bất hoà
hoặc tranh chấp nội bộ.
Lục Thất nhẹ giọng nói.
Tiểu Điệp gật đầu, nhưng lại nói:
- Muội cũng từng nghe qua một số chuyện về quân lực Chu quốc. Nghe nói
sức chiến đấu chủ yếu của Chu quốc là cấm quân, mà cấm quân cũng đầu do
Hoàng đế trực tiếp thống lĩnh. Còn quân lực của Tiết độ sứ địa phương,
cũng không phải là nhiều, sức chiến đấu cũng không bằng cấm quân.
Lục Thất cười cười, nhẹ giọng nói:
- Nói là Hoàng đế trực tiếp thống lĩnh, nhưng Hoàng đế làm sao mà ở
chung lâu dài với tướng sĩ cấm quân được. Công thần tư thâm của Chu
quốc, mới thật sự là thống soái của cấm quân.
- Ý của Thất lang là, Hoàng đế thì rất khó thân cận với quân lực?
Tiểu Điệp nhẹ giọng nói.
Lục Thất gật gật đầu, mặt nhìn phía trước, đột nhiên cười nhạt nói:
- Không hổ danh là phố Mã Hành, đường đi đúng là dài thật