Lục Thất rời khỏi Phúc Châu, bí mật quay về Hấp Châu sau chuyển thành lên đường công khai, lần này đi Giang Ninh, Lục Thất cũng không hề khiêm tốn, mà suất lĩnh đại quân mười nghìn quân võ trang tinh nhuệ, trùng trùng điệp điệp đi Giang Ninh, áp dụng sách lược ra oai hù dọa.
Đại quân đi qua Tuyên Châu và Nhuận Châu, dọc đường thị uy rêu rao, làm cho ai ai cũng biết Lục Thiên Phong đi ngang qua, phụng chỉ về kinh báo cáo công tác, Lục Thất vốn ở Tuyên Châu náo loạn một hồi để thị uy, quan dân của Tuyên Châu kí ức vẫn như mới lại một lần nữa lĩnh giáo khí phách của quân của Lục Thiên Phong.
Đã tới cách thành Giang Ninh mười dặm, Lục Thất cho mười nghìn quân kết doanh đóng quân, hắn chỉ dẫn theo trăm hộ vệ vội vã chạy về thành Giang Ninh, vừa đến thành Giang Ninh, đã nhìn thấy cửa thành đóng chặt, cầu treo kéo lên, trên đầu thành đầy cung tiễn thủ.
- Ta là Lục Thiên Phong phụng chỉ hồi kinh báo cáo công tác, mở thành.
Lục Thất ghìm ngựa ở trước sông đào bảo vệ thành, ngửa đầu hô to.
Tướng sĩ trên đầu thành quay đầu lại nhìn, một lát sau, cầu treo két một tiếng được thả xuống, cửa thành cũng mở ra, Lục Thất xuống ngựa, dẫn ngựa đi bộ qua cầu. Sau khi đi qua cửa thành, nhìn vẻ mặt khẩn trương của đám Kinh quân, hắn thân thiện gật đầu bước đi vào trong thành, một trăm hộ vệ cũng dẫn ngựa đi vào trong thành.
Vào trong thành, Lục Thất lại lên ngựa đi chầm chậm, dọc đường gặp mấy người đều giống như thủy triều rối rít phân tách, dừng chân trên phố quan sát kỵ quân tiêu sái đi qua, sau đó bùng nổ nhao nhao nghị luận, đối với việc Lục Thiên Phong làm rầm rộ, chỉ có số ít người là cười nhạt, đa số là bởi vì những lợi ích mà Lục Thiên Phong mang đến cho Giang Ninh, mà bắt đầu đứng ở giữa bình luận.
Lục Thất đúng theo quy củ đến binh Bộ báo cáo, sau đó trực tiếp quay về phủ Quận chúa, về đến nhà, vui mừng gặp mặt người yêu, bái kiến mẫu thân, một nhà huynh trưởng cũng nghe tin đều lại thăm hỏi, cùng nhau thân tình tự thuật những gì đã trải qua từ sau khi từ biệt.
Khi Lục Thất bái kiến mẫu thân, mẫu thân đang chăm sóc một đứa trẻ, chính là cô con gái Mai Anh do Tiểu Mai sinh ra, Tiểu Mai cũng đang ở bên người mẫu thân, thấy Lục Thất thì mừng rỡ không thôi. Lục Thất bế con gái Mai Anh của mình, mỉm cười lay lay, con gái cũng cho hắn sĩ diện, vui mừng cười ngọt ngào, ánh mắt sáng ngời nhìn phụ thân.
Lục Thất cũng biết Đỗ Lan Nhi đã sinh một đứa con trai, bình thê của Vương Bình ở Giang Ninh cũng đã sinh một cậu con trai, bây giờ con của Vương Bình và con gái Mai Anh của hắn đã định ra hôn ước, còn là Lục mẫu đích thân tới tham dự, con gái của Tiểu Mai được sinh ra ở Giang Ninh cũng được Lục mẫu rất yêu thương.
Một nhà cùng nhau ăn tối, Lục Thất rất nhanh phát hiện ra trên nóc nhà có một người, cảm giác giống như là một cái đầu gỗ không có sức sống, trong lòng hắn tự nhiên tràn đầy sát khí. Nếu như không có gì bất ngờ, trong vài ngày này hắn sẽ dẫn theo thân nhân của mình bỏ chạy, sau đó sẽ không bị ràng buộc gì quay về Tấn quốc, trước mắt hắn không nhất định phải tiêu diệt Đường quốc, trên thực tế càng muốn dùng phương thức hòa bình để khiến Đường quốc quy phục.
- Tiểu Thất, nghe nói đệ mang theo mười nghìn quân quay về Giang Ninh, có phải có chút lỗ mãng hay không?
Lục Thiên Hoa lo lắng nói, trên thực tế, thân là huynh trưởng mà y căn bản không biết Lục Thất đã lập ra Tấn quốc.
- Ca, bây giờ không giống ngày xưa, nếu đệ không mang trọng binh đến Giang Ninh rất có thể sẽ bị Quốc Chủ bệ hạ phán tội chết.
Lục Thất bình thản đáp lại.
- Nhưng đệ mang binh đến Giang Ninh chỉ sợ sẽ khiến Bệ hạ tức giận sinh ra sát tâm.
Lục Thiên Hoa lo lắng nói.
- Ca, đệ “cầm binh tự trọng” (*) đã là sự thực, nếu không mang theo binh đến Giang Ninh, khả năng bị giết sẽ rất lớn, bây giờ có mười nghìn quân ở ngoài thành, nếu như đệ chết, mười nghìn quân sẽ công thành.
Lục Thất bình thản nói, lời nói cũng đầy khí phách.
(*) nắm giữ binh quyền trong tay không phục tùng sự quản chế của triều đình, gây sức ép với vua.
- Mười nghìn quân công thành chỉ sợ sẽ không có tác dụng.
Lục Thiên Hoa lắc đầu nói.
Lục Thất mỉm cười bình thản nói:
- Mười nghìn quân của đệ cũng đủ để chiếm lĩnh Gianh Ninh, Kinh quân ở Giang Ninh đều là lão gia binh chưa từng trải qua chiến sự, một khi đại chiến chỉ sợ chưa chiến đấu đã chạy trốn, một đám quân chưa thấy máu đã run có nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
- Kinh quân không yếu đuối đến mức vậy đi?
Lục Thiên Hoa nghi ngờ nói.
- Sống trong gian nan cực khổ, chết trong yên vui, Kinh quân đều là quân sống trong yên bình, mà biên quân đều là thổ phỉ, vì sao một đám thổ phỉ có thể cướp bóc được của mấy nghìn dân chúng, cũng chính bởi vì thổ phỉ là một lũ sói độc ác, mà dân chúng là một đàn dê; Kinh quân trên thực tế chính là quân lực nuôi dưỡng ở Giang Ninh, so với dân chúng bình thường cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
Lục Thất đáp lại.
Lục Thiên Hoa gật đầu nói:
- Quan binh ở huyện Thạch Đại cũng không dám ra khỏi thành tiêu diệt thổ phỉ, hẳn là cùng một loại với Kinh quân.
- Cũng coi như cùng loại, điều khác chính là Kinh quân được trang bị tốt hơn nhiều.
Lục Thất cười nhạt nói.
Lục Thiên Hoa ồ một tiếng hỏi:
- Đệ đã quay về có sắp xếp gì không?
- Đệ chính là phụng chỉ quay về báo cáo công tác, sẽ phải tiếp kiến Bệ hạ, ngoài ra còn phải đi đón Tiểu Điệp quay về.
Lục Thất bình thản nói.
Lục Thiên Hoa ngẩn ra, Lục mẫu đột nhiên nói:
- Tiểu Thất, có phải Tiểu Điệp không ở Giang Ninh phải không, nương bảo Tiểu Phức đi dò hỏi nhiều lần, tiêu cục Long Uy đều nói không có ở Giang Ninh mà đã đi ra ngoài.
Lục Thất quay đầu ôn hòa nói:
- Nương, ngày mai con đến hỏi.
- Đến hỏi chút đi, cố gắng tìm Tiểu Điệp quay về.
Lục mẫu dịu dàng nói, Lục Thất vâng một tiếng.
*****
Sáng ngày thứ hai, Lục Thất mặc một thân bào y bình thường, một mình đi đến tiêu cục Long Uy, tới ngoài tiêu cục, Lục Thất nhìn thấy có hai người đàn ông đang đứng, khuôn mặt xa lạ, hắn đi đến báo tên, nói muốn gặp Lâm tổng tiêu đầu, thủ vệ đi vào thông báo, một lát sau quay lại mời Lục Thất vào.
Lục Thất đi vào tiêu cục, người giữ cửa dẫn vào trong sảnh, nhìn thấy Lâm tổng tiêu đầu đang đứng lặng trong sảnh, hai người gặp lại, Lục Thất thấy Lâm tổng tiêu đầu dường như tiều tụy hơn vài phần.
- Thiên Phong bái kiến bá phụ.
Lục Thất cung kính thi lễ.
- A, hiền chất đến khiến lão phu thật bất ngờ.
Lâm tổng tiêu đầu cười ha hả nói.
- Thiên Phong vẫn luôn muốn đến nhưng mà vẫn không rảnh, mong bá phụ có thể lượng thứ.
Lục Thất thành khẩn cung kính nói.
- Nghe nói hôm nay hiền chất đã là chư hầu một phương, “bá phụ” như ta đây cũng có vài phần không đảm đương nổi.
Lâm tổng tiêu đầu đạm mạc cười nói.
- Bá phụ sao lại xa lạ như vậy, cho dù Thiên Phong có cao sang đến đâu vẫn luôn tôn trọng bá phụ.
Lục Thấy ôn hòa nói.
Lâm tổng tiêu đầu ngẩn ra, sau đó ôn hòa nói:
- Lại đây ngồi đi.
Lục Thất cười đi đến chỗ ngồi dành cho khách, Lâm tổng tiêu đầu sau khi ngồi xuống nhìn Lục Thất bình thản nói:
- Hiền chất tới hẳn là vì Tiểu Điệp.
Lục Thất gật đầu nói:
- Vãn bối một là vì Tiểu Điệp, hai là thật tâm muốn đến thăm bá phụ.
Lâm tổng tiêu đầu gật đầu nói:
- Tiểu Điệp không ở đây, thật sự đã đi ra ngoài rồi nhưng sẽ mau quay về thôi.
- Ồ, không biết Tiểu Điệp đi đâu vậy bá phụ?
Lục Thất hỏi.
- Nói ra không được hay lắm, chính là đi ra ngoài một chút, trước đây vài hôm có quay về một lần, cũng hỏi qua về hiền chất, nhưng chỉ ở lại tiêu cục bốn ngày rồi lại đi, nếu Tiểu Điệp quay lại ta sẽ thông báo cho nàng đi bái kiến bà mẫu.
Lâm tổng tiêu đầu ôn hòa nói.
Lục Thất gật đầu thi lễ nói:
- Thiên Phong tạ ơn bá phụ giúp đỡ.
Lâm tổng tiêu đầu cười nhàn nhạt sau đó nói:
- Lần này hiền chất quay về lại rất phô trương.
- Thiên Phong cũng không muốn phô trương, chỉ là vì để bảo vệ mình nên mới không thể không mang binh đến Giang Ninh, Thiên Phong ở bên ngoài cầm giữ binh tự trọng cũng là vì tự bảo vệ mình, nếu không cầm giữ binh tự trọng Quốc Chủ bệ hạ tám phần sẽ tiêu diệt Lục thị.
Lục Thất bình thản trả lời.
Lâm tổng tiêu đầu gật đầu bình thản nói:
- Hiền chất hôm nay là đại nhân vật cầm binh tự trọng, không biết sau này sẽ như thế nào, Hấp Châu cũng không phải là một nơi có thể xưng hùng.
- Thiên Phong cũng biết Hấp Châu không đủ để xưng hùng, tự biết sở dĩ có thể cầm binh tự trọng cũng là bởi vì Thiên Phong có thể lựa chọn gia nhập Ngụy quốc hoặc Tấn quốc, cho nên Quốc Chủ bệ hạ chỉ đành dễ dàng tha thứ, còn về chuyện sau này thế nào, Thiên Phong tất nhiên ủng hộ Thái tử điện hạ.
Lục Thất đáp lại.
Lâm tổng tiêu đầu gật đầu nói:
- Đương kim Thái tử điện hạ tính tình nhân hậu, nghe nói có quan hệ vô cùng mật thiết với hiền chất.
Lục Thất gật đầu, không nghĩ tới Lâm tổng tiêu đầu lại nói:
- Chẳng qua bây giờ Anh Vương rất được Quốc Chủ bệ hạ trọng dụng, chỉ sợ ngôi vị Thái tử sẽ bị lung lay.
- Lung lay ư? Chỉ cần trên tay ta nắm một trăm nghìn đại quân, Anh Vương cũng đừng mơ được làm Thái tử.
Lục Thất phách lối nói.
Lâm tổng tiêu đầu nhìn Lục Thất một cái nói:
- Hiền chất bị Quốc Chủ triệu hồi về Giang Ninh chẳng nhẽ không lo lắng sao?
- Có cái gì phải lo lắng, Thiên Phong vẫn luôn dốc sức vì Đường quốc, nếu như không có sự cố gắng của Thiên Phong, Đường quốc bây giờ chính là thù trong giặc ngoài, ngoài ra Thiên Phong nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, quân Hấp Châu đương nhiên sẽ rời bỏ Đường quốc, nếu Đường quốc mất đi Hấp Châu và một trăm nghìn quân lực, sao có thể chống lại Tấn quốc và Ngụy quốc.
Lục Thất bác bỏ nói.
- Hiền chất không sợ Quốc Chủ bức bách giao ra quân quyền hay sao?
Lâm tổng tiêu đầu nói.
- Giao ra quân quyền? Có khả năng này sao? Quân Hấp Châu cũng không phải lũ ngốc, một khi không có mệnh lệnh của cháu, quân Hấp Châu căn bản sẽ không nghe lệnh quy thuận Đường quốc, quan tướng thống quân đều biết rõ lợi hại đấy, biết một khi nghe lệnh quy thuận kết quả cũng sẽ giống như cháu, cho nên bọn họ chỉ biết đầu quân cho ngoại quốc để tự bảo vệ mình.
Lục Thất lạnh lùng nói.
Lâm tổng tiêu đầu ồ một tiếng gật đầu.