Kiêu Phong

Chương 5: Q.3 - Chương 5: Sách lược




Người đẹp bỗng ngẩn người ra, dịu dàng nói:

- Có được kết quả đó, dù sao cũng là một cơ hội giành được quyền chủ động, hơn nữa chỉ cần là công chúa thừa thì không phải là đàn ông đảm nhiệm, là có thể bị lệnh của công chúa ràng buộc hầu hạ trong phủ. Điều đó khiến cho công chúa lệnh và công chúa thừa rất khó liên kết với nhau.

Lục Thất nghe xong đã ngộ ra, gật đầu đồng ý. Người đẹp này nói quả không sai, nếu công chúa thừa là một người phụ nữ, vị công chúa đó có thể sẽ ràng buộc bên cạnh, công chúa chính là công chúa, sao lại là một công chúa thừa to gan dám vi phạm lệnh? Nhưng nếu công chúa thừa là đàn ông, đó có thể là công khai, thoát ra khỏi việc quản lý ngoài phủ công chúa.

- Lão gia, nếu có thể nắm được chức quan của công chúa thừa, sự nghiệp kinh doanh kinh thành của lão gia sẽ hợp lý quy về quản lý trong phủ, sau đó theo nhu cầu bên ngoài phủ sẽ đưa kế hoạch chi phí giao cho công chúa phủ Lục sự, do Lục sự và công chúa lệnh đi chi phối phát lương. Công chúa và lão gia đều không phải can thiệp vào chuyện ngoài phủ. Trong trường hợp đó, Đường hoàng biết được sẽ rất hài lòng, không ủng hộ quan lại ngoài phủ nữa đi tranh giành quyền sở hữu tài sản cơ bản nữa.

Người đẹp lại nhẹ nhàng đề nghị.

Lục Thất im lặng gật đầu, hắn đã hiểu, trên thực tế việc tứ lập phủ công chúa chính là một cách dùng tiền bạc để mở rộng quân của Đường hoàng. Đường hoàng muốn là quân đội, chỉ cần hắn và vị công chúa đó biết điều không can thiệp vào quân sự, Đường hoàng có thể không thể làm quá tuyệt. Đường hoàng đã ban phong cho công chúa, công chúa chính là nên cảm ơn hồi báo, vì Đường hoàng mà chi tiền bạc nuôi dưỡng quân.

- Lão gia, nếu có thể, thiếp đề nghị bây giờ chúng ta lập tức đi thông báo vị công chúa đó rồi, để vị công chúa đó có chuẩn bị tiên cơ hành sự.

Người đẹp dịu dàng nói.

Lục Thất hơi sững người, đáp:

- Ta bây giờ căn bản không biết vị công chúa đó đang ở đâu.

- Lão gia hồ đồ rồi, là người nào gửi thư tới cho lão gia? Lão gia chỉ cần để người đó đi tìm gặp phu nhân La phủ. Vị phu nhân La phủ đó tự nhiên có thể chuyển lời. Về phần làm thế nào để tìm, rất đơn giản, ra ngoài thuê xe đi tới Ung Vương phủ, ở cửa phủ giả là người nhà của La phu nhân, tự có thể gặp được La phu nhân. Lúc này, nữ quyến trên dưới liên quan tới Ung Vương phủ đều không rời khỏi Ung Vương phủ.

Người đẹp mỉm cười nói.

Lục Thất gật đầu, thốt lên:

- Nàng đi được không?

Người đẹp bình tĩnh lắc đầu, dịu dàng nói:

- Thiếp không đi được, trong Tú trang chỉ có Ngọc Trúc tỷ là thích hợp đi đưa thư.

Lục Thất hiểu ý gật đầu, liền để Tiểu Mai mời Ngọc Trúc tới. Sau khi Ngọc Trúc tới, người đẹp đó đích thân nói nên làm thế nào, muốn nói hợp lý hơn Lục Thất một chút. Lục Thất lặng lẽ ngồi nghe, có được người đẹp trắng trẻo thông minh này, trong lòng rất vui mừng và may mắn.

Sau khi Ngọc Trúc được dặn dò xong, liền cùng Tiểu Mai đi ra. Trong phòng còn lại một người đàn ông và hai người đẹp, bầu không khí đã thay đổi một cách tinh tế, chủ yếu là hai người đẹp này không có quan hệ xác thịt với Lục Thất.

Yên tĩnh giây lát, Lục Thất mới nhìn người đẹp đó, nhẹ nhàng nói:

- Ngọc trong bạch ngọc, văn trong trên mưa dưới văn, tên Ngọc Văn, có được không?

Người đẹp mỉm cười, dịu dàng nói:

- Được, Ngọc Văn tạ ơn lão gia ban tên.

Trong lòng Lục Thất cảm thấy thư thái, lại im lặng giây lát, hắn mới lên tiếng:

- Ta vốn nghĩ sau khi trở về có thể an sinh vài ngày, không ngờ trở về lại gặp ngay lo lắng trước mắt.

- Chuyện của lão gia, Đường Hoàng có lẽ là đã có kế hoạch lâu rồi. Ông ta bỗng nhiên ban phong Công chúa và Phò mã chính là muốn để người ta trở tay không kịp. Nếu ông ta không ban phong Phò mã hôm nay, sẽ gặp phải sự phản bác của Ung Vương và Thế gia. Khi đó, Thế gia nhắc tới chuyện kết thân, Ung vương liền đồng ý kết thân, Đường Hoàng đến sau sẽ không thể phản bác chiếm lý được, kết quả lã sẽ rơi vào cảnh lợn lành thành lợn què. Có Phò mã bối cảnh Thế gia, đó có thể giành được quyền thế của phủ Công chúa rồi.

Ngọc Văn dịu dàng đáp.

Lục Thất gật đầu, Ngọc Văn lại tiếp tục nói:

- Đường Hoàng đã chọn lão gia làm Phò mã rồi, có thể là có liên quan tới Thái tử. Đường Hoàng có thể là muốn để Thái tử có quyền thế trên danh nghĩa. Đường Hoàng làm chuyện này dường như là muốn bảo vệ hình tượng của Nhân quân. Nhưng trên thực tế, ông ta rất quá đáng về việc áp chế Thái tử.

Lục Thất nghe mà động lòng, nhưng hắn không muốn nói tới chuyện nhạy cảm này nữa, liền nói:

- Ngọc Văn, Tuyết Tâm, ta hơi mệt rồi, đi nghỉ ngơi chút thôi.

- Lão gia đi đi.

Lý Tuyết Tâm dịu dàng đáp lại và đứng lên, Ngọc Văn cũng đứng lên, Lục Thất nhìn theo nàng gật đầu mỉm cười, quay người bước ra ngoài.

Lục Thất vừa đi, hai người đẹp lại ngồi xuống, Ngọc Văn dịu dàng nói:

- Có thể quen được người đàn ông tôn trọng phụ nữ quả thực là rất hiếm, chúng ta cũng xem như là may mắn rồi.

Lý Tuyết Tâm bình tĩnh, im lặng một hồi mới lên tiếng:

- Lão gia thật tốt.

Lục Thất mở cửa phòng ra, bước vào Thiên Tỉnh ngồi, Tư Ngọc, Tư Trúc liền bước tới rót trà. Băng Nhi ngồi bàn đối diện, nhẹ nhàng hỏi:

- Lão gia, pha đủ chưa?

Lục Thất nhìn Băng Nhi và Uyển Ngọc mỉm cười gật đầu. Hai nàng thiếp xinh đẹp liền bước tới rót nước, suy nghĩ hồi lâu liền nói:

- Đại ca, vị công chúa đó, được chứ?

Lục Thất cười, nói:

- Đại ca cũng không biết, nhưng các ngươi yên tâm, nếu cô ta không tốt với các ngươi, đại ca sẽ đưa các người về huyện Thạch Đại.

Tư Trúc ừ một tiếng gật đầu, Lục Thất liền cười, đưa tay ra cầm chén trà, trong lòng lại có chút lo lắng bất an. Không ngờ, ngày trở về kinh thành trời đã giáng xuống một nàng công chúa xuống người mình, khiến cho đầu óc hắn quay cuồng, hầu như đã mất đi một tấc vuông. Nên nhớ, hắn đối với chuyện Công chúa và Phò mã chỉ là nghe qua mà thôi.

Gần canh hai, Ngọc Trúc và Tiểu Mai mới trở về Tú trang. Lục Thất thấy họ bình an trở về, mới yên tâm trở lại. Hắn cũng biết, phần lớn thời gian của hai người có lẽ là lãng phí vào việc đi đường.

Ngọc Trúc đã mang tin tốt trở về. Họ đã gặp được La tam phu nhân ở Ung Vương phủ, cũng đã đem lời truyền lại rồi. Song cũng có tin không tốt, nghe nói Ung Vương và Ung Vương phi đã nổi giận. Nghe nói là vị công chúa đó đã lừa vợ chồng Ung Vương, đã làm chuyện ngỗ nghịch gì đó. Ung Vương phủ bây giờ không những không có tiếng cười vui mà ngược lại còn âm u đến rợn người.

Lục Thất nghe xong trong thấy thấy lạ, đoán chừng vị công chúa đó lẽ nào là vì dựa vào Đường Hoàng, sau khi bị hắn cự hôn đã được phong làm Công chúa. Nếu đúng như vậy, vậy thì ngang với tát vào mặt Ung Vương rồi. Vị nhạc phụ rẻ tiền đó của mình e là sau này không có cơ hội bái kiến nữa rồi.

Lời nhắn có thể đã được gửi đi rồi, trong bị động xem như đã giành được chút chủ động rồi. Không khí của Tú trang đã có chút ấm cúng, thư thái rồi, nhưng các thiếp tỳ đều biết được vận mệnh sau này, sẽ quy về trong tay vị Công chúa đó. Lo lắng cho tương lai, khó mà che giấu được. Đêm nay, Lục Thất nghỉ ở Thiên Tỉnh tọa tức tới bình minh.

Ăn sáng xong mặt trời đã lên tới ngọn sào, ngoài cổng vườn bông có một chiếc xe kiệu tới. Phu kiệu vào sân xin gặp Lục Thất. Lục Thất đã tới trước dân, phu xe liền im lặng hành lễ. Tiếp theo lấy ra một tấm thẻ bài, Lục Thất nhìn mà mặt biến sắc.

- Lục đại nhân, Thái tử điện hạ triệu kiến.

Phu xe nói ý đồ tới, đó là một người trung niên tướng mạo bình thường, là Thiên Ngưu Vệ.

Lục Thất còn có thể nói được gì nữa, chỉ biết theo phu xe ra ngoài, lên xe đi. Lục Thất có chút dở khóc dở cười, hóa ra là đã tới quán trà Di Tâm, Thái tử đã chọn ở đây rồi.

Bước vào cửa nhà, trong lòng Lục Thất hỗn tạp bước lên lầu hai. Tòa nhà này thuộc nhà tối không thuộc quán trà. Có lữ là hắn đã trở thành một trong những nguyên nhân được gọi là Phò mã. Đường Hoàng thân là hoàng đế, lại dùng thủ đoạn mượn tài chính nuôi quân, quả thực là vô sỉ.

Tầng hai đã có tám người mạc áo gấm đứng đó, gật đầu ân cần hỏi thăm Lục Thất giống như đã lâu không gặp Lục Thất. Lục Thất bước qua, đi vào một căn phòng tao nhã, Lục Thất thấy Thái tử điện hạ tuấn tú và một ông lão nho nhã chạc tuổi ngũ tuần.

- Thần Lục Thiên Phong, khấu kiến Thái tử điện hạ.

Lục Thất cung kính quỳ một gối.

- Thiên Phong mời đừng dậy đi.

Thái tử ôn tồn nói.

Lục Thất đứng dậy nhìn về phía Thái tử, thấy khuôn mặt Thái tử tuấn tú mỉm cười, rõ ràng là rất vui vẻ. Giọng hắn hơi cung kính nói:

- Điện hạ, Mạnh Thạch đại nhân hiện rất tốt, đã lên nhậm chức ở Nhiêu Châu rồi. Vâng mệnh thần ở lại quân Ninh Quốc, lại không thể hộ tống Mạnh Thạch đại nhân đi Nhiêu Châu.

Thái tử gật đầu nói:

- Thiên Phong, ngươi đã làm rất tốt. Ngươi không thể hộ tống Mạnh Thạch đại nhân đi Nhiêu Châu.

Lục Thất gật đầu nói:

- Điện hạ, mặc dù thần không thể hộ tống Mạnh đại nhân, nhưng khi thần đi Trì Châu truyền chỉ đã quen được Vương Chủ bộ ở huyện Thạch Đại, đã điều đi làm Huyện Thừa Vạn Niên, Nhiêu Châu rồi. Do đó, khi trở về Ninh Quốc quân, đã nói cho Mạnh Thạch đại nhân biết. Mạnh Thạch đại nhân liền sai người điều vị Vương Chủ Bộ đó về quy thuộc mình. Vị Vương Huyện Thừa của huyện Vạn Niên đó, hiện đã đưa hơn trăm tùy tùng từ Ninh Quốc quân, đón Mạnh Thạch đại nhân đi nhậm chức rồi.

- Vậy sao? Bổn cung chính là lo lắng cho Mạnh Thạch.

Ngữ khí của Thái tử đầy phấn khởi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.