- Ngươi, đi qua đánh ngất cô ta.
Vừa quay về trướng, Thanh Văn liền nhỏ giọng phân phó, Lý Hổ ngẩn ra, quay đầu chần chừ nhìn thiếu nữ đang cúi đầu đứng cách đó hai thước.
- Bổn cung lệnh cho ngươi, ngươi không nghe thấy sao?
Thanh Văn lạnh lùng nói.
Lý Hổ cả kinh, vội đáp lại theo nghi thức quân đội, sau đó cất bước đi về hướng thiếu nữ, không chần chừ vươn bàn tay ra đánh, người thiếu nữ kêu lên một tiếng ngã quỵ, Lý Hổ chần chừ một chút, vẫn giơ tay ra đỡ.
- Ôm nàng ta đi vào trong, nhanh.
Thanh Văn dặn dò nói, Lý Hổ không dám chần chừ, bế thiếu nữ đi, đặt ở trên cỏ sâu nhất trong trướng.
Chờ sau khi y đi, Thanh Văn nhỏ giọng nói:
- Về sau nàng ta là nữ nhân của ngươi.
Lý Hổ giật mình nhìn Thanh Văn, Thanh Văn khoát tay nói:
- Ra ngoài đứng đi.
- Vâng.
Lý Hổ vội vàng đáp lại, cất bước đi ra ngoài.
Lục Thất bình ổn một chút tâm tình, bước nhanh ra khỏi cửa doanh, đứng thật xa nhìn thấy cửa đại doanh. Gọi là đại doanh, trên thực tế các tướng sĩ đều nghỉ ngơi ngoài trời, xung quanh căn bản không có hàng rào quân doanh, chỉ là dựa theo nơi đóng quân, Lục Thất bất ngờ đến, không thể mang theo vật dụng hành quân, trướng của Lục Thất là lấy được từ huyện Hoa Đình.
- Hạ quan Hồng Tú Phong, cung nghênh Vương sứ.
Lục Thất tới cửa doanh, cung kính lễ gặp.
Người đến là một thái giám, ước chừng bốn mươi tuổi, ngũ quan đoan chính, làn da trắng nõn, đằng sau còn có mười binh lính, thái giám nhìn Lục Thất một cái, nói:
- Ngài là người của quân kia?
- Hạ quan là thuộc hạ của Võ Thắng Quân, phụng lệnh Tiết độ sứ đại nhân, tiếp đón bảy nghìn quân gấp gáp đến Tô Châu.
Lục Thất thẳng lưng thong dong trả lời.
- Võ Thắng Quân, lần này đến đây sao lại không biết lễ tiết như lần trước?
Thái giám nhỏ giọng hỏi.
- Hạ quan là cho người thông báo, bởi vì chưa thấy quay về, cho nên không dám liều lĩnh mạo phạm huyện Ngô, mà quân sĩ lại mỏi mệt rồi, liền đóng quân ở đây, hạ quan tính là sáng mai đích thân đi huyện Ngô nhận mệnh.
Lục Thất cung kính đáp.
Thái giám gật đầu, Lục Thất lại cung kính nói:
- Vương sứ đêm đến, mời vào bên trong nghỉ ngơi, sáng mai hạ quan và Vương sứ cùng nhay khởi hành.
Thái giám chần chừ một chút, cất bước vào quân doanh, vừa đi vừa nhìn tướng sĩ nghỉ ngơi xung quanh mười mét, đi thẳng vào trướng của Lục Thất. Lục Thất hơi sửng sốt, Thanh Văn không ngờ vẫn chưa rời khỏi, ngược lại ngồi ở bên trong, bên cạnh nàng còn có thiếu nữ huyện Côn Sơn đang nằm, lưng quay ra ngoài.
Thái giám tất nhiên thấy được hai nữ nhân, y chỉ nhìn thoáng qua liền nhìn nơi khác, sau đó nói:
- Hồng tướng quân là quan giai gì vậy?
- Là Chiêu Võ Giáo úy, là Đô úy tả doanh của Võ Thắng Quân, bây giờ phụng mệnh dẫn quân đến Tô Châu.
Lục Thất cung kính đáp.
- Ngươi chỉ là Chiêu Võ Giáo úy? Vì sao lĩnh quân không phải là chủ soái đoàn quân?
Thái giám kinh ngạc nói.
- Gia huynh nói, không ai nguyện ý đến Tô Châu, liền lệnh cho hạ quan lĩnh mệnh đến đây.
Lục Thất giải thích nói, hắn vì sao không tự nói là quan lớn, một là hắn còn quá trẻ, hai là quân giáp trong trướng của hắn không phải là soái giáp, rất dễ bị bại lộ.
- Huynh trưởng ngươi là ai?
Thái giám hỏi.
- Huynh trưởng là Hồng Thanh Tú, là Hành quân tư mã của Võ Thắng Quân.
Lục Thất cung kính trả lời.
Thái giám ồ một tiếng gật đầu, lập tức hiểu được, để một Đô úy dẫn đại quân đến giúp Tô Châu, vậy tự nhiên là muốn cầu được thăng quan, cái gì mà không ai nguyện ý đến Tô Châu, căn bản chính là Hành quân tư mã của Võ Thắng Quân dùng người không khách quan.
- Hồng Đô úy, chúng ta thấy đại quân của ngươi, võ bị cũng được, giáp có mấy tầng nha?
Thái giám hỏi.
Lục Thất vừa nghe đã thả lỏng được một nửa, hắn cung kính nói:
- Hồi đại nhân, mặc giáp có chín thành, còn một bộ phận tân binh huyện vực mặc giáp ít, Tiết độ sứ Võ Thắng Quân Chu đại nhân vô cùng coi trọng lần cứu viện này, nói Tô Châu là kho lúa của Việt quốc, không thể mất, nếu binh lực chưa đủ, chỉ cần triều đình cho phép, có thể lại cho thêm mười nghìn quân đến cứu viện.
Thái giám nghe xong mỉm cười gật đầu nói:
- Được, lời nói của chúng ta ta sẽ báo lên Tín Vương điện hạ, cũng sẽ vì Hồng Đô úy nói vài câu, tin tưởng ngày mai Hồng Đô úy có thể là Hồng tướng quân rồi.
- Tạ ơn đại nhân cất nhắc.
Lục Thất cung kính chào theo nghi thức quân đội.
- Được rồi, chúng ta trở về.
Thái giám mỉm cười nói.
- Nơi này không thích hợp để đại nhân nghỉ ngơi, cũng là khiến đại nhân vất vả rồi.
Lục Thất cung kính đáp lại.
Thái giám gật đầu, xoay người đi ra ngoài, Lục Thất vẫn luôn đi theo ra, vừa đi vừa hỏi thái giám họ Trịnh, là cung giám trong Tín Vương phủ, có thể trở thành sứ giả, tự nhiên là tâm phúc của Tín Vương.
Lục Thất quay vào trong trướng, thấy Thanh Văn đứng một mình, hắn cười đi qua, duỗi cánh tay ôm lấy thân hình mềm mại, hắn đối với việc phối hợp trí tuệ của Thanh Văn rất hài lòng. Việc trong trướng có tồn tại nữ nhân, sẽ khiến lòng nghi ngờ của thái giám kia giảm đi, càng cho rằng Lục Thất có thể thống quân, chính là dựa vào việc dùng người không khách quan.
- Nàng ta ngất rồi?
Lục Thất cười nhẹ hỏi.
- Vâng, nàng ta nghe được cuộc nói chuyện, nô tỳ liền cho Lý Hổ đánh ngất nàng ta, và hứa đem nàng ta cho Lý Hổ.
Thanh Văn dịu dàng trả lời.
Lục Thất ngẩn ra, gật đầu nói:
- Nàng làm rất đúng, hơn nữa chỉ có thể nàng thay ta làm việc này.
- Lão gia có thể hiểu là được rồi.
Thanh Văn dịu dàng nói.
Lục Thất cười, nghiêng người hôn nàng một chút, sau đó áp tai nhỏ giọng nói:
- Sau khi Ngư tướng quân vào trướng, chúng ta cùng nhau đi du ngoạn Thái Hồ.
Thanh Văn ngượng ngùng gật đầu, Lục Thất tha cho nàng, trực tiếp mở lời mời Ngư Hoa Hiên đến trướng.
Ngư Hoa Hiên đi vào trong trướng, vẻ mặt tự nhiên hỏi:
- Chủ thượng, người tới là Trịnh cung giám, chủ yếu là vì xem xét tình hình quân đội, y hẳn là không hoài nghi gì.
Lục Thất gật đầu, Ngư tướng quân lại nói:
- Quân lực bây giờ của huyện Ngô chính là ba nghìn Hổ bí vệ của Tín Vương, ngày mai sau khi xuất phát, có thể để cho do thám đến Huyện Ngô xem xét. Nếu thủ thành chính là Hổ bí vệ, vậy chứng tỏ quân lực của Huyện Ngô đều bị điều đi huyện Thường Thục, nói cách khác, quân lực thủ vệ Tín Vương phủ sẽ rất yếu
Lục Thất gật đầu, Ngư tướng quân tiếp tục nói:
- Cho dù thủ vệ bạc nhược, cũng rất khó công kích, bởi vì binh lực được cho phép vào thành cũng không nhiều hơn hai trăm. Cho nên có hai phương án, một là cho hai trăm quân tiến vào cửa đông, đi vòng trong thành đến cửa nam làm nội ứng, đợi sau khi quân lực ở thành nam tiến vào, hợp lại thành bốn trăm binh lính, chiếm lấy cửa thành nam. Hai là chỉ có thể mang theo hai trăm quân đi tiến kiến Tín Vương, sau đó khống chế Tín Vương.
Lục Thất nghĩ một chút, nói:
- Dùng phương án thứ nhất, hai trăm quân rất khó khống chế được Tín Vương, ngược lại sẽ bứt dây động rừng, không bằng xuất kích bất ngờ để đại quân vào thành.
- Thuộc hạ cũng biết phương án thứ nhất thích hợp hơn, phương án thứ hai rất bị động, bởi vì chưa chắc có thể khống chế được Tín Vương, cho dù gặp được, võ vệ của Tín Vương rất khó đối phó, không bằng để đại quân vào thành không chế thế cục.
Ngư Hoa Hiên đáp lại.
Lục Thất gật đầu, hỏi:
- Những Hổ bí vệ đó có thể chiêu hàng không?
- Chủ thượng cũng không cần quan tâm đến cái đấy, Hổ bí vệ là quân chủng của quý tộc, bọn họ có lẽ rất sợ chết, nhưng rất khó bị đất đai mê hoặc, thuộc hạ đề nghị, sau này áp tải đến Thường Châu làm nông nô.
Ngư Hoa Hiên đáp lại.
Lục Thất ngẩn ra gật đầu, Thường Châu rất cần điền lực, bởi vì Trung phủ dũng quân rất khó phân tán đi làm ruộng. Trên thực tế, binh lính một khi rời khỏi quân đội, sau lại đi phục hồi thành quân, vậy chiến lực sẽ giảm rất nhiều, dù là chiến lực phủ quân không bằng mộ quân sở tại, quý ở chuyên trách.
- Chủ thượng, nếu như không còn chuyện gì nữa, thuộc hạ cáo lui.
Ngư Hoa Hiên biết điều nói.
- Được, tướng quân đi nghỉ ngơi đi.
Lục Thất cười nói, Ngư Hoa Hiên chào theo nghi thức quân đội sau đó đi khỏi.
Sáng sớm hôm sau, đại quân xuất phát, điều khiến Lục thất bất ngờ và vui mừng chính là, Tân Cầm Nhi và Tiểu Thanh ở bên ngoài một đêm, cũng không bị phát hiện là lẩn trốn. Nhưng trên thực tế, Lục Thất rất nhanh được báo lại, ban đêm đã chết bốn mươi bảy người, tất cả đều là tướng sĩ bị giết do tự lẩn trốn hoặc kích động người phản loạn. Lục Thất sau khi nghe mới biết được, năm nghìn quân sĩ này, không ngờ thật lòng ủng hộ hắn, trong cảm giác vui mừng, cũng cảm thấy có vài phần khó hiểu.
Đại quân đến buổi trưa liền đến nơi cách huyện Ngô mười dặm, quả đúng như lời Ngư Hoa Hiên nói, thủ vệ huyện thành gần như chính là ba nghìn Hổ bí vệ của Tín Vương, tất cả quân lực chính quy đều bị điều đến huyện Thường Thục tham chiến.
Cũng khó trách Tín Vương phát cuồng, đứa con mà y yêu mến nhất, người thừa kế vương vị, không ngờ trở thành tù binh của Đường quốc, mà y lại không thể cúi đầu đi xin về. Cho nên, y phải công phá phòng tuyến của quân Đường, ảo tưởng có thể đi hội hợp tù binh, sau đó quân tiên phong vào Nhuận Châu thẳng hướng bức bách Giang Ninh, dùng chiến thắng để rửa sạch sỉ nhục, dùng binh để quang minh chính đại cứu đứa con về.
Sau khi đại quân dừng lại, theo đúng như kế hoạch, Lục Thất trước tiên dẫn hai trăm quân đi vào cửa đông Huyện Ngô, sau đó Trương Hồng Ba dẫn hai trăm quân đi vào cửa nam thành, sau đó đại quân tiến công chiếm lấy huyện Ngô.