Kiêu Phong

Chương 113: Q.3 - Chương 113: Thái thường tự




Sáng hôm sau, Lục Thất đứng trong hoa viên, hắn vừa mới luyện công buổi sáng xong, hắn đối với võ đạo tuyệt đối sẽ không lười biếng, luyện công xong hắn dùng nước giếng tắm rửa, mặc quần áo tới tìm Tiểu Phức cùng ăn sáng.

Sau khi ăn xong, Tiểu Phức hầu hạ hắn thay quan phục ngũ phẩm, mang quan ấn Thái Thượng Thừa, rời phủ công chúa, một mình đi bộ tới Hoàng cung Thái Thường Tự điểm danh.

Lần đầu mặc phục sắc quan văn, Lục Thất cảm thấy không được tự nhiên, có chút hơi lúng túng, hắn vốn quen mặc võ quan linh hoạt, giờ khiến hắn bước đi từng bước, hắn cảm thấy không quen, cuối cùng chẳng cố học bước làm gì, cứ chậm chậm đi.

Tới cửa Đông cung, điểm danh, làm cho tướng sĩ thủ vệ không biết làm sao cho tốt, bọn họ đều biết đại danh Lục Thiên Phong, chỉ có điều lệnh tiến danh chưa có, cũng may Lục Thiên Phong hiện giờ ai cũng biết hắn, thủ vệ tướng sĩ thương lượng một chút liền cho hắn vào, đồng thời cho người dẫn hắn đi báo danh.

Lục Thất được đưa đến nha môn Thái Thường Tự, cách cửa Đông Thành 300m, Đường quốc cửu tự nha môn có năm cái trong hoàng cung, hắn biết Đại Lý Tự, Vệ úy tự, Ti Nông tự, Hồng Lư Tự ở ngoài hoàng cung, mà cửu tự nha môn không rộng lớn bằng lục bộ, nhưng cũng không phải nơi rảnh rỗi.

Lục Thất chậm rãi bước đi vào Thái Thường Tự, ngoài cửa vệ có đứng mười giáp sĩ, nhìn Lục Thất bước vào rất ngạc nhiên, trước đó không có lệnh tân nhiệm đến, nhưng quan ấn là thật, nhưng điều họ kinh ngạc là vị Thái Thường Thừa tân nhiệm tuổi còn rất trẻ.

Lục Thất tiến vào, lập tức kinh ngạc, trên dưới Thái Thường Tự, nha môn vốn bình lặng lại như tảng đá ném xuống hồ, vừa nhìn đã thấy hơn chục người mặc quan phục, nhưng không ai có chức tước cao hơn hắn, Lục Thất biết, hắn là tả thừa Thái Thường Tự, chức trách là chưởng phán tự sự.

Thái Thường Tự là nha môn chủ quản tự lễ, chủ yếu phục vụ quan nha hoàng cung, tên là chủ tế tự, thực ra là quản vụ sự phục vụ trong hoàng cung, tổng thể là Thái y viện, quản lý dược phẩm. Thái Nhạc viện, quản nhân sự đàn ca hý kịch, Đường Hoàng ban cho phủ công chúa mười nhạc kỹ, chính là từ Thái Nhạc viện, tuy nhiên nơi thực sự chủ quản âm nhạc, là Nhạc Nghệ, chỉ phục vụ Hoàng đế và hậu cung.

Thái Bặc thự, chỉ chưởng quản bói toán và việc cử hành lễ tế, sau lại hợp vào Kinh giao xã viện thự và Cổ Xúy thự. Bẩm hi thự là nha môn thiết lập thêm, chuyên quản chế đồ dung hiến tế, chưởng quản tứ quý cúng tế.

Chức tránh của hắn cho dù là chủ trì nghi thức tế lễ hắn cũng không có tư cách tôn quý gì, chủ trì nghi lễ chính là Thái Thường Tự Khanh và Thiếu Khanh, giống như tổng quản bên trong phủ công chúa, quản lý sự vụ trong tự và giám sát, ví dụ như có nghi thức tế lễ thì giúp hỗ trợ mà không thì sẽ là giám sát, có quyền sai quản cấp dưới.

- Thái Thường Tự Khanh không có ở đây?

Lục Thất uy nghiêm hỏi.

- Bẩm đại nhân, Thái Thường Tự Khanh đại nhân không luôn ở tại nha môn, hai vị Thiếu Khanh đại nhân cũng rất ít tới, chỉ có khi có việc cần, chỉ có Thường Thừa đại nhân chính là luôn túc trực giám sát.

Một vị lão quan mặc sắc phục quan thất phẩm, cung kính trả lời.

Lục Thất vừa nghe chút nữa thì phì cười, Thái Thường Tự quả nhiên thanh nhàn, một đám không đi làm, hắn chợt nhớ tới trước kia có nghe tên một vị Thái Thường Tự Thiếu Khanh từ Lục Châu, hình như là họ Ngô.

- Xin hỏi Thiếu Khanh đại nhân họ gì?

Lục Thất tâm hữu sở xúc hỏi.

- Thái Thường Tự Thiếu Khanh là Vương đại nhân và Ngô đại nhân.

Lão quan cung kính trả lời, bộ dáng vội vàng không dám chần chừ dù chỉ một chút.

Lục Thất gật đầu, lão quan lại cung kính hỏi:

- Xin hỏi đại nhân họ gì?

- Tên ta là Lục Thiên Phong, là Ngô Thành Phò mã Đô úy.

Lục Thất nói.

Lập tức tất thảy quan viên sắc mặt đổi từ ngạc nhiên thành cổ quái, Lục Thất vừa thấy, mặt trầm xuống, lạnh nhạt nói:

- Như thế nào? Có gì không ổn sao?

Mấy chục quan viên liền cúi thấp đầu, Lục Thất liền hừ lạnh một tiếng, lão quan vừa rồi vội ngẩng đầu, cung kính nói:

- Đại nhân không nên hiểu lầm, chúng hạ quan nghe uy danh của đại nhân là không ngờ tới.

Lục Thất ừ một tiếng, nói:

- Tốt lắm, bản quan nếu đã tới, vậy sẽ làm hết phận sự của mình, dẫn ta đi xem xét một chút, đi Thái y viện nhìn.

Lão quan hơi do dự rồi mới dẫn Lục Thất đi, Lục Thất vừa khuất bóng, mấy chục quan viên còn lại bắt đầu bàn tán.

- Hắn chính là Lục Thiên Phong, một võ phu Phò mã, tới đây chơi uy phong rồi.

- Lão đệ ăn nói cẩn thận, Lục Thiên Phong rất hống hách, để hắn nghe được, chỉ sợ sẽ đánh cho ngươi tàn phế, hắn là cái từng cấm quân đấy.

- Buồn cười, đây là Thái Thường Tự, đại nội hoàng cung, sao hắn dám giương oai.

- Ngươi nói buồn cười vậy tự đi mắng hắn một câu xem?

- Ta là người biết lễ độ, sao có thể lỗ mãng.

… … .

- Lưu đại nhân coi như xui xẻo, họ Lục này đắc tội không ít đại nhân vật, Lưu đại nhân nhìn nhầm rồi, tuổi cao lực cạn rồi.

- Cũng không chắc, phủ công chúa ở Thường Châu hiện nay uy danh đang lên, bệ hạ phong hắn Thái Thường Thừa, là ban ân, gần uy vua rồi.

- Đặc ân gì, ngươi xem đi, không quá một năm, nhất định xảy ra biến cố.

- Sao? Ngươi chẳng lẽ nghe ngóng được gì?

Lục Thất không biết có một ít quan viên lời qua tiếng lại sau lưng hắn, hắn đi, sau biết lão quan họ Lưu là đại học sĩ trong Thái Thường Tự, quan chủ quản, quan viên chính thức ở nơi này có bốn vị, mà tới Thiếu Thường Thừa đã là đại quan rồi, chỉ có điều chủ quản ý kiến phúc đáp, không thể tự mình thi hành.

Lục Thất nghe rất hài lòng, Đường Hoàng coi như khai ân, không bắt hắn làm chân chạy việc ở Thái Thường Tự đại học sĩ, nhưng hắn không biết Đường Hoàng chỉ muốn cho hắn một chức hư quan, để sau đoạt binh quyền từ hắn, chẳng trông cậy vào hắn có nhậm chức hay không, Phò mã Đô úy là ngũ phẩm, ban ân cũng chỉ là cho hắn quan văn ngũ phẩm, đại quan ở Thái Thường Tự, rảnh rỗi nhất mà không mang binh quyền.

- Lưu đại nhân, ta muốn ngươi nói thật lòng, ta hỏi ngươi trả lời, không được lòng vòng.

Lục Thất nói.

- Đại nhân xin hỏi.

Lưu đại học sĩ cung kính nói.

- Thái Thường Tự quyền lực lớn nhất là ai?

- Đương nhiên là Thái Thường Tự Khanh đại nhân?

- Thiếu Khanh quyền lực thì sao? Ta nghe nói có Thái Thường Tự Thiếu Khanh họ Ngô, quan lực cũng bình thường.

- Đại nhân muốn nghe lời nói thật, hạ quan xin nói thẳng, quyền lực năng nhẹ, chủ yếu do bổi cánh và số người thuận theo, không ai nghe lệnh, cũng chỉ như đồ trang trí, phụ thân Ngô đại nhân năm đó là Lễ bộ Thương Thư, sau khi qua đời Tiên đế ban ân, cho Ngô đại nhân vào làm Thái Thường Tự Thiếu Khanh nhưng bởi Ngô đại nhân không có bối cảnh gì, nên chỉ là đại nhân chuyên Lễ xướng.

- Vương Thiếu Khanh thì sao?

- Như nhau cả, có hơn Ngô đại nhân một chút, thực tế thực quyền Thái Thường Tự là do Thái Thường Hừ Thừa nắm giữ, mà Thái Thường Hữu Thừa là cháu ruột của Thái Thường Tự Khanh đại nhân, dưới quyền Thái Thường Thừa, đều là hạ quan.

- Tả Thường Thừa trước kia thì sao?

- Chỉ là trang trí.

- Vậy ngươi thấy ta thì sao?

Lục Thất cười hỏi.

- Thái Thường Tự dù sao cũng không phải trong quân đội, đại nhân muốn tranh quyền, rất khó.

Lưu Bác sĩ nói.

Lục Thất cười lạnh:

- Ta nếu muốn tranh quyền, cho dù không phải trong quân đội, chỉ cần không nghe mệnh lệnh hợp lý từ ta thì ta vẫn sẽ đánh người, đánh cho tới hắn nghe lời, tuy nhiên ta không có hứng thú với quyền lực ở Thái Thường Tự, tự nghĩ cái uy không vấn đề.

- Đại nhân nói như vậy, vậy hẳn có tự tin, thật ra đại nhân không cần lợi ích gì, tự nhiên đã tôn kính vô cùng.

Lưu Bác sĩ cung kính nói.

- Lợi ích? Nói xem là lợi ích gì?

- Lợi ích của Thái Thường Tự, chủ yếu là từ dược phẩm và tế phẩm, nghe nói nhà đại nhân có một hiệu thuốc bắc, thuốc ở thái y viện đều lấy, đều có người đặt hàng.

Lưu Bác sĩ cung kính nói.

- Hiệu thuốc bắc? À, đúng, ta mở một hiệu thuốc bắc.

Lục Thất giật mình nói, sau lại lắc đầu:

- Hiệu thuốc bắc kia ta cũng không rõ.

Lưu Bác sĩ mỉm cười nói:

- Nghe nói kinh doanh không được tốt, chủ yếu do vị trí không ổn, mà quân dược cũng nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.