Các đại thần rời khỏi hoàng cung, lần lượt lên kiệu về phủ, Lại bộ Thị lang Tiêu Tri Lễ ngồi trong kiệu, sắc mặt âm trầm, dường như có chuyện gì khiến y phiền não.
Về tới phủ Thị lang, vào trong chính sảnh ngồi xuống, sau khi dặn dò hạ nhân, tận lực hòa hoãn vẻ mặt, một lát sau, một lúc sau một mỹ nhân cũng Tiểu Phức thân mật tiến vào trong sảnh.
- Bái kiến Công chúa điện hạ.
Tiêu Tri Lễ đứng dậy bái kiến.
- Thúc phụ miễn lễ.
Tiểu Phức dịu dàng đáp lại.
- Phu nhân, ta và Công chúa có chuyện cần thương lượng.
Tiêu Tri Lễ sau khi đứng dậy, ôn hòa nói, mỹ nhân gật đầu, lặng lẽ rời khỏi chính sảnh.
- Điện hạ mời ngồi.
Tiêu Tri Lễ khách khí nói.
Tiểu Phức ngồi ở vị trí dành cho khách, đôi mắt xinh đẹp chờ mong nhìn Tiêu Tri Lễ, Tiêu Tri Lễ cũng không nhiều lời, nói thẳng vào quá trình nghị triều.
- Tạ ơn thúc phụ giúp Bổn cung.
Tiểu Phức vui mừng dịu dàng nói tạ ơn.
Tiêu Tri Lễ vẻ mặt lại nghiêm túc nói:
- Ta hoàn thành việc điện hạ nhờ cậy, nhưng ta không hiểu, vì sao Trung phủ sứ nhất định phải nhập chủ Tín Vương phủ. Ta hoài nghi, những thay đổi của Tô Châu, chưa chắc là do Giang Âm hầu chủ chương đâu, nếu như vậy, vậy không tới phiên Trương Hồng Ba lên tiếng. Ta hoài nghi, sự thay đổi của Tô Châu, là kết quả của việc cấu kết giữa Trung phủ sứ của điện hạ và Trương Hồng Ba.
Tiểu Phức cả kinh, nàng đương nhiên biết chân tướng việc Tô Châu thay đổi, mà Trương Hồng Ba sở dĩ lên tiếng, là vì không thể giấu nữa. Là do Việt quốc phát hiện sự thay đổi của Tô Châu, cho nên, chỉ có thể theo kế hoạch ngả bài với Đường quốc trước, nếu Đường quốc không bị hù dọa, vậy cũng chỉ có thể dùng vũ lực để diệt nốt quân Đường ở huyện Vô Tích, sau đó ngang nhiên chuẩn bị khai chiến với Việt quốc và Đường quốc.
Đường nhiên trước khi khai chiến, Tiểu Phức sẽ dẫn theo người của phủ Công chúa rời khỏi kinh thành, người ở huyện Thạch Đại cũng trốn đến Thường Châu. Sau khi khai chiến, một khi thất bại, cũng chỉ có thể đi thuyền biển trốn đến dị quốc, đây là một đoạn trong bức mật thư Tân Cẩm Nhi viết cho Tiểu Phức. Tiểu Phức sau khi hay tin cũng không hề kinh hoàng, mà trấn định làm theo những gì Tân Cầm Nhi viết, cấp bách cầu Tiêu Tri Lễ ở trên triều đình nói giành được những thứ cần thiết.
- Thúc phụ đã giúp bổn cung, bổn cung cũng không nên giấu diếm thúc phụ. Thực ra, những thay đổi của Tô Châu, là do Phò mã và Trương Hồng Ba kết hợp, dẫn năm nghìn đại quân tập kích bất ngờ thành huyện Ngô....
Tiểu Phức nói sự thật cho Tiêu Tri Lễ biết, bởi vì Tiêu Tri Lễ thực sự đã lên thuyền giặc, hơn nữa Tiểu Phức còn cần Tiêu Tri Lễ, sau này có thể chủ động, tiếp tục ảnh hưởng đến quyết sách của triều đình. Trong triều đình có người làm quan lớn, có Tiêu Tri Lễ ở trên triều đình phản bác, sẽ dẫn đến rất nhiều điều bất lợi cho những quyết sách của phủ Công chúa không thể tiến hành.
Tiêu Tri Lễ kinh hãi, không ngờ thất lễ đứng dậy đi lại suy nghĩ, y thông qua chi tiết bất hợp lí phát hiện ra điều dị thường. Không ngờ chính là Lục Thiên Phong cả gan làm loạn, y tưởng là Trung phủ sứ cấu kết với Giang Âm quân, nhưng trên thực tế, lại là Lục Thiên Phong dùng năm nghìn quân chiếm cứ Tô Châu, nghịch thiên nha, quá khó tin rồi.
Tiêu Tri Lễ rốt cục bình tĩnh, y ngồi xuống, nhìn Tiểu Phức, bình tĩnh nói:
- Nếu điện hạ nói là sự thực, vậy hậu họa có thể rất lớn, chân tướng của Tô Châu sớm muộn gì cũng sẽ bị triều đình biết. Ít nhất có ba người rất nhanh có thể báo cáo cho triều đình, một là Giang Âm hầu, nhưng khả năng không lớn, hai là Vạn Bân, đó là cận vệ tâm phúc của Hoàng đế, ba là Tiết độ sứ Giang Âm quân Cố tướng quân, đặc biệt là Cố tướng quân đang đóng quân ở Tô Châu, có thể rất nhanh biết chuyện tập kích bất ngờ.
Tiểu Phức gật đầu nói:
- Còn có một người nữa là Trình Diễm tướng quân.
Tiêu Tri Lễ ngẩn ra, ánh mắt không hiểu nhìn Tiểu Phức, hòi:
- Điện hạ đã có cách giải quyết rồi?
Tiểu Phức dịu dàng nói:
- Trung phủ sứ của ta gửi thư nói, những người đó sẽ im lặng.
- Ồ chẳng lẽ bọn họ đã hàng phục Lục Thiên Phong?
Tiêu Tri Lễ kinh ngạc nói.
- Không, Trung phủ sứ nói, Trình Diễm và Phò mã ở huyện Cú Dung từng trải qua một trận chiến, có tình nghĩa sâu nặng, tuy rằng không phản bội Hoàng đế, nhưng sẽ không muốn hại Phò mã. Vạn Bân và Cố tướng quân, hẳn là không muốn gánh trách nhiệm bại trấn, hơn nữa Vạn Bân một nửa là thuộc tướng của bổn cung, bổn cung ủng hộ hắn dẫn binh đấy. Mà lúc Cố tướng quân ở Ninh quốc quân, đã từng có quan hệ rất tốt với Phò mã, nếu bọn họ nói ra chân tướng, kết quả chẳng những bản thân gặp nguy hiểm, mà còn dẫn đến chiến loạn.
Tiểu Phức đáp lại.
Tiêu Tri Lễ nghe xong im lặng, Tiểu Phức lại nói:
- Thúc phụ cũng biết, tổ tông từng nói vận số Đường quốc sắp hết, ta mặc dù là Công chúa, nhưng ta vẫn nhận là cháu gái của lão tổ tông. Chuyện của Tô Châu bây giờ, chính là cần thời gian để thâm nhập, chỉ cần nửa năm bình an, sẽ thâm nhập được Tô Châu và Thường Châu, sau này một khi Đường quốc suy vong, Tiêu thị cũng sẽ không biến thành gia tộc mặc người ta chém giết.
Tiêu Tri Lễ chau mày, sau đó thở dài nói:
- Điện hạ, ta bội phục lòng dũng cảm của Lục Thiên Phong, nhưng lập thế không phải chuyện đơn giản, bây giờ không những phải chịu nguy hiểm bị triều đình định tội. Đáng sợ hơn là có thể không nắm được Tô Châu trong lòng bàn tay, nếu Lục Thiên Phong chiếm Tô Châu, hắn không nên rời khỏi, hắn nên ở lại Tô Châu, tự mình thống soái đại quân Tô Châu, mà không phải giao cho Trương Hồng Ba hay tướng quân đầu hàng, hậu quả chỉ sợ sẽ bị cướp mất Tô Châu, lại còn đánh mất tính mạng người thân.
- Tô Châu còn có Trung phủ sứ của ta, Trung phủ sứ của ta là một nữ tử hiếm thấy, nàng ta có năng lực nắm quân lực của Tô Châu trong tay, mà quan tướng nòng cốt của bảy vạn đại quân Tô Châu, tất cả đều do Trung phủ sứ đảm nhiệm, Trương Hồng Ba không có quyền thay đổi quan tướng, y chỉ là thống soái trên danh nghĩa.
Tiểu Phức nét mặt nghiêm túc nói.
Tiêu Tri Lễ ngẩn ra, sau đó gật gật đầu, Tiểu Phức lại nói:
- Trung phủ sứ nói, bởi vì đều là quân đầu hàng, không có kinh nghiệm trải qua đại chiến, một khi rơi vào hoàn cảnh bị Đường quốc và Việt quốc giáp công, rất dễ dàng sụp đổ, cho tên Phò mã quyết tâm quay về Mao Sơn.
Tiêu Tri Lễ gật đầu, Tiểu Phức lại dịu dàng nói:
- Phò mã là người giữ chữ tín, thúc phụ nếu giúp hắn, hắn sẽ nhớ ân.
Tiêu Tri Lễ cười thản nhiên nói:
- Ta là vì Tiêu thị mới đóng góp đấy.
- Ta cũng vì Tiêu thị tận lực, ta là nữ nhi của Tiêu thị.
Tiểu Phức dịu dàng đáp lại.
Tiêu Tri Lễ im lặng, một lúc sau ôn hòa nói
- Điện hạ cần phải trở về.
Tiểu Phức đứng dậy, ôn nhu nói:
- Sau này thúc phụ muốn được cái gì?
Tiêu Tri Lễ quay đầu nhìn Tiểu Phức, cười yếu ớt nói:
- Sau vậy? Muốn hứa cái gì à?
- Ta muốn hỏi Phò mã, xem có thể cho Tiêu thị cái gì?
Tiểu Phức dịu dàng nói.
Tiêu Tri Lễ lắc đầu nói:
- Không cần làm việc ngốc nghếch này, yêu cầu mà có được chưa chắc đã tốt đối với Tiêu thị.
- Thiền Nhi đã hiểu.
Tiểu Phức dịu dàng đáp lại.
Tiêu Tri Lễ chần chừ một chút, hỏi:
- Điện hạ không sợ Lục Thiên Phong sẽ thay lòng sao?
- Không sợ, ta tin tưởng Phò mã có thể cả đời đối tốt với ta, giang sơn dễ đổi bản tính khó đời, cho dù là Phò mã có đăng quang, chỉ cần ta không chạm đến chuyện kiêng kị của hắn, liền sẽ không có người nào có thể thay thế ta, hơn nữa theo ta được biết, Phò mã chưa bao giờ thất tín.
Tiểu Phức tự tin đáp lại.
Tiêu Tri Lễ cười gật đầu nói:
- Thanh danh của Lục Thiên Phong ở kinh thành, đúng là người giữ chữ tín.
- Thúc phụ, Thiền Nhi cáo từ.
Tiểu Phức thi lễ chào tạm biệt, Tiêu Tri Lễ đưa đến ngoài sảnh, có phu nhân tiếp tục tiễn khách.
Trở lại trong sảnh, Tiêu Tri Lễ đứng im sợ hãi, một hồi lâu mới tự nói:
- Lục Thiên Phong quả thật có thể nắm trong tay một trăm nghìn đại quân, cũng đáng được Tiêu thị giúp đỡ, chỉ có điều việc Tô Châu cũng không đáng tin cho lắm.
- Cha, Trương Hồng Ba được phong là Đông Hải hầu.
Trong tòa nhà của Trương thị Giang Âm, một người trung niên phẫn hận nói, y đưa một phong thư đưa một một ông già râu bạc đang ngồi trên ghế dựa, Giang Âm hầu.
Giang Âm hầu thần tình lạnh nhạt nhận thư xem qua, không ngờ cười yếu ớt nòi:
- Phong hầu là chuyền tốt, con gấp cái gì?
Người trung niên ngẩn ngơ, không ngờ nói:
- Cha, Hồng Ba đã làm chuyện đại nghịch rồi.
- Y làm chuyện gì đại nghịch, y giết trưởng lão sao? Y binh biến mưu phản sao?
Giang âm hầu thản nhiên nói.
- Cha, nhưng y một mình tự mình xuất quân.
Nam trung niên ngạc nhiên la lên.
- Đó là quân của y, y đi tranh thủ tiền đồ, thành hay bại đều là chuyện riêng của y, y không làm tổn hại đến Giang Âm Trương thị, ta đây là ông nội, ta sẽ không hồ đồ mà sinh ra oán hận. Nhưng ngươi, có được Tô Châu, có tổn hại đến lợi ích của ngươi, không có tổn hại ngươi làm loạn gì chứ?
Giang Âm hầu lạnh giọng đáp lại.
Nam trung niên lập tức không nói gì, Giang Âm hầu lại lạnh nhạt nói:
- Hồng Ba là kiệt xuất, y rời khỏi, đi phát triển Trương thị, nếu y chỉ nguyện ở lại nơi này phung phí, đối với ngươi là một điều rất bất lợi, thánh chỉ phong hầu tới rồi, ngươi tự mình đi tiếp đi.
- Cái gì? Để con tự mình đi chúc mừng y?
Nam trung niên lập tức chống đối nói.
- Ngu ngốc, ngươi đi chúc mừng Hồng Ba, sẽ chỉ tăng thêm uy vọng của ngươi, Hồng Ba dù sao cũng là cháu ruột của ngươi, Hồng Ba sẽ là thế lực bên ngoài của ngươi, sẽ khiến cho thân tộc e dè, không dám khinh thị ngươi.
Giang Âm hầu tức giận trừng mắt dạy bảo.
- Con đã hiểu.
Nam trung niên vội biết điều đáp ứng.
- Đi đi, không cần ghen ghét Hồng Ba, Hồng Ba trở thành Đông Hải hầu, đối với ngươi là có lợi nhất về sau không ai dám tranh chức Giang Âm hầu với ngươi.
Giang Âm hầu xua tay nói, nam trung niên đáp ứng rời khỏi.
Nhìn bóng lưng con trai trưởng, Giang Âm hầu bất đắc dĩ lắc đầu, kỳ thật lão không có ý tiến thủ nhiều lắm, một nửa là vì người thừa kế vô năng này, bởi vì người thừa kế không thể bảo vệ được gia nghiệp quá lớn, chờ lão nhắm mắt chỉ sợ con cháu tương tàn.
Giang Âm hầu cũng biết, chờ lúc lão vừa chết, Trương thị tám phần sẽ giải thể, những người trong tộc căn bản không phục con trai trưởng của mình, lão vừa chết, bàng chi sẽ một là tạo phản, hai là rời khỏi lập môn hộ khác, mà dưới tình hình gia nghiệp không lớn, bàng chi sẽ có khuynh hướng rời khỏi huyện Giang Âm, đi nơi khác xây dựng môn hộ.
- Tiểu tử thối, ông nội ta đây vẫy cờ cho ngươi, cũng coi như là tạ lỗi với ngươi rồi, người cha chết đi của ngươi, chắc sẽ không oán ta.
Giang Âm hầu tựa vào ghế, thì thào tự nói, đôi mắt thậm chí có lệ quang.