Các tướng sĩ không bị diệt khẩu, tự nhiên ở cái gọi là sau khi có được đường sống vô cùng cảm kích chủ thượng đã bỏ qua, hiện giờ hơn hai ngàn tướng sĩ đã từng đột kích Dương Châu đều tham dự tây chinh, cũng đều là thuỷ quân, chẳng qua chia làm rất nhiều thuỷ quân, rất nhiều binh lính đã trở thành quan tướng.
- Lý Thương, theo ngươi thì đảo Lưu Cầu có trọng yếu không?
Lục Thất nhìn về biển cả rộng lớn, hỏi.
Lý Thương ngẩn ra, hồi đáp:
- Thuộc hạ cho rằng vô cùng trọng yếu, chúng ta đã từng lợi dụng đảo Lưu Cầu để đóng quân, những kẻ địch khác cũng vậy cũng đều có thể lợi dụng đảo Lưu Cầu để đóng quân, tiến tới không ngừng đột kích các châu vùng duyên hải Tấn quốc, như vậy đối với Tấn quốc sẽ tạo thành hậu quả khó có thể yên ổn.
- Vậy ngươi cho rằng là phần lớn thủy quân trú đóng ở đảo Lưu Cầu trọng yếu hay là đóng ở vùng duyên hải trọng yếu?
Lục Thất lại hỏi.
- Trọng binh thủy quân nên trú đóng ở huyện Bành Hồ đảo Lưu Cầu, nếu trọng binh thuỷ quân trú đóng ở đảo Lưu Cầu vậy thì các thuỷ quân từ bên ngoài tới trừ phi hùng mạnh nếu không sẽ không dám đột kích Tuyền Châu, Chương Châu và Phúc Châu, nếu không sẽ bị thủy quân đảo Lưu Cầu chặt đứt đường lui đấy.
Lý Thương không chút do dự hồi đáp.
- Ngươi có đồng ý trú đóng ở huyện Bành Hồ không?
Lục Thất hỏi.
- Thuộc hạ là quân nhân, lệnh của chủ thượng không thể không theo.
Lý Thương thẳng thắn trả lời.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Có người hết sức nêu ra ý kiến với bổn vương là cần phải mạnh mẽ khai hoang đảo Lưu Cầu, đồn trú trọng binh, nói nếu là đảo Lưu Cầu bị kẻ thù chiếm cứ, chẳng khác gì là cái eo của Tấn quốc bị đâm vào một lưỡi dao sắc bén.
Lý Thương gật đầu nói:
- Chủ thượng, người nọ nói là thật.
- Là thật, nhưng Tấn quốc mới vừa thành lập, lòng người chưa yên, kẻ thù bên ngoài còn mạnh mẽ hơn, mà khai hoang đảo Lưu Cầu cần rất nhiều nhân lực và lương thực, bổn vương lo lắng sẽ lâm vào cảnh tác chiến nhiều phía.
Lục Thất cười khổ nói.
Lý Thương gật đầu, nói:
- Đúng thật là khó khăn, bất quá vẫn cần phải khai hoang đảo Lưu Cầu, thuộc hạ đến nơi này rất hiểu về đảo Lưu Cầu, đảo Lưu Cầu ở ngắn hạn cũng là có lợi đấy, có thể tạo ra đồng muối, có thể vận chuyển hải sản bán đến Cán Châu và Kiến Châu.
Lục Thất quái lạ nhìn kỹ Lý Thương, gật đầu nói:
- Ngươi rất biết làm ăn.
Vẻ mặt Lý Thương có chút xấu hổ, nói:
- Thuộc hạ đã từng là người bán dạo, hơn nữa đại nhân Trung phủ sứ từng để cho thuộc hạ tìm hiểu sản vật ở đó.
Lục Thất giật mình gật đầu, Tân Cầm Nhi am hiểu nhất chính là buôn bán, tự nhiên sẽ nghĩ tới đạo lí bù đắp nhau, việc muốn khai hoang đảo Lưu Cầu Tân Cầm Nhi cũng đã từng suy nghĩ qua.
- Lý Thương, quân lực trú đóng ở đảo Lưu Cầu nhiều hay ít, ngươi có biết không?
Lục Thất hỏi, trên thực tế hắn không biết Tân Cầm Nhi ở đảo Lưu Cầu để lại bao nhiêu quân trú đóng.
Lý Thương ngẩn ra, hồi đáp:
- Chủ thượng, nếu không có gì thay đổi thì có hai ngàn quân trú đóng ở đảo Lưu Cầu, đều là lục quân, trước kia đảo Lưu Cầu có ba nghìn Thanh Nguyên quân, hơn hai ngàn tù binh Thanh Nguyên quân kia đều bị dẫn khỏi đảo Lưu Cầu, nghe nói cư dân đảo Lưu Cầu có hơn bốn mươi ngàn, đều tụ cư ở huyện Vân Lâm và huyện Bành Hồ phía nam của đảo và còn có rất nhiều thổ dân ở trung bắc bộ đảo.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Bổn vương muốn mạnh mẽ khai hoang đảo Lưu Cầu, đã đổi tên đảo Lưu Cầu thành Hải Châu, huyện Vân Lâm đổi thành Vân Khê phủ, gọi là Hải Châu Vân phủ, bổn vương đã đem Hải Châu Vân phủ tứ phong cho hoàng phi Đại Tấn, đã trở thành phong ấp của hoàng phi Đại Tấn, huyện Bành Hồ cũng thuộc phong ấp.
Các tướng quân ngẩn ra, Lý Thương gật đầu, Lục Thất tiếp tục nói:
- Bổn vương sẽ bổ nhiệm Vân phủ sử cai quản Hải Châu, Lý Thương, về sau Long Khê thủy quân thuộc về Bành Hồ quân, nơi này chỉ cần để lại năm trăm thuỷ quân trú đóng, sau này ngươi sẽ là Trấn phủ sứ của Bành Hồ quân, một phần của Vân Khê phủ.
- Vâng! Thần tạ ơn chủ thượng đề bạt.
Lý Thương chào theo quân lễ cung kính đáp lại.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Nhiệm vụ sắp tới của Bành Hồ quân chính là chở người và vật phẩm đi đảo Lưu Cầu, bổn vương sẽ tiến hành luân phiên khai hoang Hải Châu, sẽ chiêu mộ các thanh niên khỏe mạnh ở các châu để trở thành quân đồn điền, cho phép quân đồn điền dẫn theo người thân cùng huyết thống đi Hải Châu khai hoang, kỳ hạn là một năm rưỡi, hết hạn có thể về quê hoặc cũng có thể ở lại Hải Châu nhập hộ được nhận đất định cư, hơn nữa đồn điền quân khai hoang đất ruộng, sẽ chiếu theo giá qui định mà trả công ngân.
Các tướng quân ngạc nhiên, Lý Thương kinh ngạc nói:
- Chủ thượng nói vậy là không phải di dân ở lại Hải Châu mà là giống như lao dịch, luân phiên đi khai hoang Hải Châu.
- Cũng không hẳn là lao dịch, chính là cưỡng chế công nhân làm thuê, bổn vương là trả tiền, sau khi công nhân được thuê hết thời hạn trở về quê có thể được bạc, ở lại thì sẽ được nhận đất ruộng theo qui định, hơn nữa lại được miễn thuế năm năm, bổn vương sẽ không ép buộc hộ dân đi định cư Hải Châu, nếu quả thật có rất ít người tình nguyện lưu cư ở Hải Châu vậy thì cách luân phiên kia sẽ phải tiếp tục kéo dài cho đến khi nhân khẩu định cư ở Hải Châu đạt đến ba trăm ngàn.
Lục Thất bình thản nói.
Lý Thương giật mình nhưng gật đầu, nói:
- Biện pháp luân phiên đi Hải Châu khai hoang của chủ thượng vô cùng cao minh, sẽ làm cho người đi Hải Châu không có lo sợ mà chống đối, một năm rưỡi, không kể thời gian đi, sau khi đến Hải Châu sinh sống một năm rất dễ dàng qua nhanh.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Làm như vậy cũng không phải bổn vương khởi đầu, trước kia ở biên cương cũng có đồn điền của binh Phiên.
Lý Thương gật đầu, Lục Thất lại nhìn y, bình thản nói:
- Lý Thương, sau khi ngươi đảm nhiệm chức vụ Trấn phủ sứ Bành Hồ quân trông coi việc quân sự, Vân phủ sử trông coi việc chính sự, còn có Chuyển vận sứ trông coi tài vật thu chi, lương thực và những phí tổn của Bành Hồ quân sẽ do Chuyển vận sứ trao, ngươi không được can thiệp chính sự và tài vụ, mà điều động quân sự là nhiệm vụ của ngươi.
- Vâng! Thuộc hạ hiểu rồi.
Lý Thương cung kính trả lời.
Lục Thất gật đầu, Lý Thương chần chừ một chút, hỏi:
- Chủ thượng, thuộc hạ và các tướng sĩ, có được buôn bán không?
Lục Thất nhìn y, mỉm cười nói:
- Khi không có việc quân, không gây ảnh hưởng đến lợi ích của dân chúng, các tướng sĩ có thể đánh cá bán lấy tiền, tuy nhiên buôn bán là phải nộp thuế, nếu không nộp thuế thì sẽ có tội, mà các tướng quân, nếu như lợi dụng chức quyền cướp đoạt thu hoạch của binh sĩ, sẽ chết.
- Vâng! Thuộc hạ đã rõ, về sau các tướng sĩ có ngoại thu, tuyệt đối sẽ theo qui định mà có, nhất định sẽ không vì tư bỏ công.
Lý Thương cung kính hiểu rõ đáp lại.
Lục Thất gật đầu, hắn cũng là quân nhân, đương nhiên hiểu rõ tâm tư của quân nhân, ở núi nhờ núi, ở biển nhờ biển, mỗi một người lính đều muốn có thể có ngoại thu. Lục Thất đưa ra điều kiện tiên quyết, điểm mấu chốt của vấn đề ngoại thu chính là những quân nhân có thể đánh cá bán để lấy tiền mặt, nhưng bán cá phải nộp thuế theo qui định, cũng khiến cho các quan tướng không thể mượn cơ hội nô dịch mà bóc lột binh lính.
Biện pháp của Lục Thất rất khoan dung cũng là do không thể nào khác được, hiện giờ Tấn quốc vừa mới thành lập, nhân tâm bất ổn, rất nhiều quan viên cũ có tập tính đã ăn vào rất sâu khó mà thay đổi, nếu như hắn cố gắng trị quân đạt tới mức hoàn toàn thanh liêm sẽ làm rất nhiều tướng sĩ bất mãn không đoàn kết, cho nên chỉ có thể ngăn chặn ngay từ lúc đầu, không thể khắc nghiệt chặt đứt tài lộ của tướng sĩ, chỉ có thể giữ nghiêm điểm mấu chốt để cho các tướng sĩ được ngoại thu.
Lục Thất dẫn theo các tướng quân trở về huyện thành Chương Phố, tới châu nha, để cho Lý Thương dẫn đầu các tướng quân đến bái kiến hoàng phi Đại Tấn, hiện giờ bọn người Lý Thương là tướng sĩ lệ thuộc Hải Châu Vân phủ.
Sau khi bọn người Lý Thương rời đi, Lục Thất lại triệu kiến các huyện quan của huyện Chương Phố, nhìn các huyện quan khom người quỳ lạy, Lục Thất mỉm cười nhìn Vương Đức Toàn, hỏi:
- Vương Huyện lệnh, ngươi đề xuất với bổn vương, chủ trương gắng sức thực hiện chiếm cứ đảo Lưu Cầu, nhưng trong lòng có muốn đến đảo Lưu Cầu làm quan không?
Vương Đức Toàn phản ứng bình tĩnh, cung kính làm lễ nói:
- Không dám dối gạt chủ thượng, hạ quan là muốn đi đảo Lưu Cầu làm quan, là muốn cuộc đời này có thể có một cơ hội lưu danh sử sách.
Lục Thất gật đầu, Vương Đức Toàn nói rất thẳng thắn, nếu làm quan khai hoang đảo Lưu Cầu là có thể làm cho Vương Đức Toàn lưu danh sử sách, nếu như vẫn nhậm chức Huyện lệnh như ở Chương Phố vậy thì rất khó lưu lại cái gì thanh danh.
- Bổn vương đã nghĩ qua, cũng đã hỏi Lý Thương, bổn vương quyết định khai hoang đảo Lưu Cầu.
Lục Thất bình thản nói.
- Chủ thượng thánh minh, hạ quan tình nguyện làm một Huyện lệnh vì chủ thượng khai thác đảo Lưu Cầu.
Vương Đức Toàn cung kính tự tiến cử.
Lục Thất mỉm cười nhìn Vương Đức Toàn, nói:
- Có lẽ làm ngươi thất vọng rồi, bổn vương đã đổi tên đảo Lưu Cầu thành Hải Châu, huyện Vân Lâm đổi thành Vân Khê phủ, bổn vương đem Hải Châu phong ban cho hoàng phi Đại Tấn, hiện giờ Hải Châu Vân Khê phủ và huyện Bành Hồ là phong ấp của hoàng phi Đại Tấn.
Các huyện quan lập tức ngạc nhiên nhìn Lục Thất, Lục Thất lại nói:
- Bổn vương đã lập ra Bành Hồ thủy quân, Lý Thương làm Trấn phủ sứ Bành Hồ quân, lệ thuộc Hải Châu Vân phủ, nếu Vương Huyện lệnh có tâm khai hoang Hải Châu, bổn vương ghi công của ngươi đề xướng, có thể cho ngươi đảm nhiệm chức Vân phủ sứ, chủ quản khai hoang Hải Châu.
Vương Đức Toàn giật mình nhìn về phía hoàng phi Đại Tấn đang cùng ngồi với Lục Thất, y chần chừ một chút, thi lễ nói:
- Chủ thượng muốn thực hành chế độ phân đất phong hầu sao?
Lục Thất ngẩn ra, lập tức cười nói:
- Ngươi cho là vậy cũng được.