Sau khi Dực Vệ đến xem, thích khách là một người trung niên, khuôn mặt rất lạ. Sau khi điều tra chi tiết mới biết đó là thương nhân thường đưa thức ăn đến. Lại phái người ngầm đi điều tra nhưng không tìm ra manh mối gì. Nhưng Tiểu Phức nghi ngờ là người của Lý Quốc Chủ.
Sau khi Lục Thất biết lại cảm thấy không giống Lý Quốc Chủ, hắn lĩnh trọng binh ở bên ngoài, trước khi Lý Quốc Chủ chưa giải quyết hắn, cho dù giận Tiểu Phức mua phạm phụ, cũng sẽ kiềm chế không giết Tiểu Phúc. Lục Thất không nghĩ ra thế lực nào đó ám sát Tiểu Phức.
Vừa đến Mao Sơn, Lục Thất đã nhíu mày. Gần Mao Sơn không ngờ có doanh trại lớn trú đóng. Lúc đoàn xe của hắn đi qua, lại bị chặn đường thu phí dựa theo đầu người, Lục Thất không bác bỏ mà chỉ dặn dò phu xe trả tiền. Dực Vệ Hỏa Trường cho bạc qua đường.
Đội trưởng chắn đường cầm bạc xua tay bảo thuộc hạ nhường đường, Lục Thất hô:
- Vị huynh đệ kia, đến đây một chút.
Người đội trưởng kia ngẩn ra đi đến bên cạnh xe của Lục Thất, hắn xuống xe đứng ngoài bình thản nói:
- Huynh đệ, ngươi thống lĩnh đội quân nào?
- Đông Ngô quân?
Tên đội trưởng nhìn Lục Thất, ánh mắt đầy vẻ kính sợ. Mặc dù Lục Thất mặc y bào bình thường nhưng nhìn Hỏa Dực Vệ mặc áo giáp đương nhiên không phải là minh quang giáp, nếu không chưa chắc đã bị chặn đường thu tiền.
- Đông Ngô quân, có vị chủ soái là Hồ tướng quân, huynh đệ có biết không?
Lục Thất bình thản nói.
Tên đội trưởng nhìn Lục Thất một chút rồi nói:
- Hồ tướng quân là chủ soái tiên phong của Lục quân, ta là tiên phong của Thập quân, ngươi quen Hồ tướng quân?
Lục Thất cười nói:
- Ta đã từng là thuộc hạ của Hồ tướng quân.
Tên đội trưởng ngẩn người ra, kinh ngạc nhìn Lục Thất một cái nói:
- Ngươi, lẽ nào là Lục Thiên Phong?
Lục Thất kinh ngạc nói:
- Ta là Lục Thiên Phong, huynh đệ biết ta?
Tên đội trưởng biến sắc, vội lui về sau 1 bước tay chào theo nghi thức quân đội rồi cung kính nói:
- Không biết là Lục tướng quân, thuộc hạ lỗ mãng rồi.
Lục Thất nói:
- Ta không phải là quan tướng của Đông Ngô quân, người anh em hiểu lầm rồi.
Tên đội trưởng ngẩng đầu lên, buông cánh tay xuống cung kính nói:
- Thuộc hạ có từng nghe đến Lục tướng quân. Lục tướng quân từng là tướng quan của Hưng Hóa quân đương nhiên là thuộc tầng thượng quan rồi.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Ngươi cũng khiến ta giật mình, ta còn tưởng là triều đình lại điều ta đến Đông Ngô quân.
Tên đội trưởng cũng mỉm cười nói:
- Đại danh của Lục tướng quân ở đây không ai không biết. Cuộc chiến huyện Cú Dung khiến người ở đây nói say sưa. Có thuộc hạ ở phía tây nghe nói cũng không tin được nhưng đến đây thì đã tin rồi.
Lục Thất lại cười, nét mặt lại nghiêm nghị:
- Sao các ngươi lại thu tiền qua đường ở đây.
Người đội trưởng kinh hãi nhưng thấy ánh mắt của Lục Thất ôn hòa, y thả lỏng cười khổ nói:
- Trong quân ăn không đủ no, chỉ có thể thu chút tiền qua đường thôi.
Lục Thất lắc đầu nói:
- Ở đây có thể thu mấy đồng.
- Chúng tôi cũng không có cách nào, cấp trên cho quân lương không đủ, còn ra lệnh không được vào núi gây tại họa, không được cướp bóc của dân, không thể phát tài được.
Tên đội trưởng bất đắc dĩ phẫn uất nói.
Lục Thất gật đầu hỏi:
- Đông Ngô quân đều trú ở đây hết à?
- Đông Ngô quân đều ở đây, không được đóng quân phân tán. Hai vạn quân của Đô Chỉ Huy sứ đóng ở thị trấn Kim Đàn. Còn 2 vạn Ninh Quốc quân đóng ở phía nam hồ Trường Đãng.
Tên đội trưởng trả lời.
Lục Thất gật đầu, lấy một thỏi bạc 10 lạng ném cho tên đội trưởng rồi hắn bình thản nói:
- Cho các huynh đệ mua ít gạo.
Tên đội trưởng cầm bạc do dự một chút rồi gật đầu nói:
- Tạ ơn Lục tướng quân.
- Người huynh đệ tên gì?
Lục Thất cười hỏi.
- Thuộc hạ tên là Tư Mã Bình.
Tên đội trưởng trả lời nhanh.
Lục Thất mỉm cười gật đầu lại hỏi:
- Chỗ này chắc là lương thực rất đắt?
Tư Mã Bình gật đầu nói:
- Rất đắt, gần bằng Tây bộ, cũng không biết vì sao triều đình không tấn công Thường Châu. Nghe nói Thường Châu có rất nhiều gạo.
- Ở Thường Châu có 15 vạn quân lực, Tô Châu cũng có mười vạn, tuy vẫn không bằng Đông Ngô quân nhưng cũng rất khó bị đánh bại. Nếu quân lực ở đây tiến vào chiến sự Thường Châu. Có khả năng Chu quốc sẽ tấn công Giang Ninh.
Lục Thất giải thích.
Tư Mã Bình gật đầu nói:
- Thuộc hạ từng nghe nói, Thường Châu vốn là đồn điền phủ Công chúa trông coi, quả lý rất tốt, triều đình cũng muốn tiếp quản nhưng lại bị Giang Âm quân chiếm mất rồi.
Lục Thất nghe xong trong lòng dao động, hỏi:
- Người huynh đệ nghe ai nói vậy?
Tư Mã Bình đáp:
- Trong quân đều nói như vậy mà, thuộc hạ cũng không nghe nghe rõ la ai nói, chỉ là cùng nói chuyện một đám với nhau thì nghe thấy thế thôi.
Lục Thất gật đầu thầm nghĩ tin đồn này bất lợi cho triều đình, Đông Ngô quân lại không cấm. chợt Tư Mã Bình hỏi:
- Lục tướng quân, bây giờ ngài ở quân nào?
- Bây giờ ta là Đô ngu hầu của Ninh Quốc quân rồi, trực tiếp thống soái 5 vạn quân đóng ở Hấp Châu.
Lục Thất trả lời.
Tư Mã Bình giật mình nói:
- Tướng quân quy thuộc Ninh Quốc quân rồi?
- Trên danh nghĩa là quy thuộc, 5 vạn quân ở Hấp Châu cũng đều là hàng tốt. Vì triều đình không xảy ra điều gì bất ngờ đã cho phép ta đi thống soái trấn thủ ở Hấp Châu.
Lục Thất bình thản nói.
Tư Mã Bình gật đầu nói:
- Vậy ngài tương đương với Tiết Độ Sứ đại nhân rồi.
- Đừng nói lung tung, Tiết độ sứ Ninh Quốc quân là thái tử điện hạ, ta chỉ là Đô ngu hầu thống quân.
Lục Thất ôn hòa sửa lại.
Tư Mã Bình vội vàng gật đầu. Lục Thất lại hỏi:
- Chu Chính Phong ở trong quân không?
- Không có, Tiết độ Phó sứ đại nhân vẫn thường ở thị trấn Cú Dung. Tiết độ sứ Vương đại nhân và Hành quân tư mã Hạng đại nhân cũng thường ở trong đại doanh Tiết độ sứ.
Tư Mã Bình trả lời.
Lục Thất gật đầu, nói chuyện một lúc cũng lấy được chút tin hữu dụng. Hắn đã sớm biết 4 vạn Ninh Quốc quân đóng ở Kim Đàn, chỉ có 2 vạn đi Trì Châu thuộc về Chu Lệnh Vân. Còn 1 vạn quân lực vốn là Khang Hóa quân bây giờ cũng đều quy thuộc Chu Lệnh Vân. Chu Chính Phong không có ở trong quân, chắc là trong lòng có phiền não tránh đi rồi.
- Tư Mã huynh đệ, nếu sau này có gặp Hồ tướng quân hãy thay tôi chào hỏi một câu.
Lục Thất ôn hòa nhờ vả.
- Vâng! Lời hỏi thăm của tướng quân thuộc hạ sẽ chuyển lời.
Tư Mã Bình chào theo nghi thức quân đội trả lời.
Lục Thất gật đầu, bỗng hỏi:
- Tướng quân Chu Chính Phong đến huyện Cú Dung dẫn ai đi?
Tư Mã Bình giật mình, sắc mặt mất tự nhiên rồi chần chừ một lúc mới nói:
- Tiết độ phó sứ đại nhân dẫn theo 3 thân quân doanh đi theo, còn cả 1 ngàn Phong hầu huân vệ. Nghe nói tướng sĩ đi cùng đều ăn rất tốt, nhưng lại là Tiết độ phó sứ đại nhân cung cấp nuôi dưỡng đấy.
Lục Thất hiểu, hóa ra Chu Chính Phong rời đại Đông Ngô quân thực sự không phải là trốn đi cho rảnh mà là đi lôi kéo cơ sở quân lực của mình. Nhưng Lục Thất lại không thể tán thành với các làm của Chu Chính Phong. Con mắt thiển cận, thân là Tiết độ phó sứ chắc là dùng tiền riêng để nuôi 2500 quân, đối xử quá tốt với thân quân, khiến cho đại quân oán giận.
Nhưng cách làm của Chu Chính Phong khiến Lục Thất có một suy nghĩ, hắn bình thản nói:
- Tư Mã huynh đệ, tiền đường vào núi có thể do ta chịu trách nhiệm không? Ta dồng ý xuất 1 ngàn thạch lương thực, thế tiền qua đường cho mọi người.
Tư Mã Bình hơi sửng sốt, nhân tiện nói:
- Tiền qua đường, sao có thể để ngài trả được?
Lục Thất chỉ vào Mao Sơn cười nói:
- Ta là người trong đạo quán của Mao Sơn, rất cần hương khói cho nên không hy vọng khách hành hương không thể lên núi.
Tư Mã Bình theo bản năng nhìn về phía Mao Sơn, rồi lại nghe Lục Thất nói:
- Cứ quyết định như vậy đi, huynh đệ về nói một tiếng. Hôm nay ta sẽ đưa 1 ngàn thạch lương thực đến đây, ta đi đây.
Lục Thất nói xong vòng người qua xe, Tư Mã Bình không nói nhiều rồi cung kính chào theo nghi thức quân đội tiễn đoàn, nhìn đoàn xe của Lục Thất đi xa. Thực ra, trong Đông Ngô quân còn có một tin đồn, chính là binh biến Thường Châu thực tế là Lục Thiên Phong và Giang Âm Trương Thị cùng nhau liên kết. Hai vạn Trung Phủ Dũng của Thường Châu trên thực tế là quân riêng của Lục Thiên Phong. Vì không cam lòng bị triều đình cướp đi, cho nên đã phát động binh biến Thường Châu.
Hiện tại, tin tức Lục Thiên Phong ở Hấp Châu 5 vạn quân cũng sẽ nhanh chóng bay đến chư quân của huyện Kim Đàn khiến cho uy danh của Lục Thất làm người ra rung động. Quân nhân là một quần thể tôn trọng sức mạnh, quan nhân càng muốn dựa vào sự mạnh mẽ, cứng rắn. Cái tên của Lục Thiên Phong, trong suy nghĩ của người ở huyện Kim Đàn dần dần tăng lên khiến người ta chú ý.