Một lát sau, Tống Lão Thanh và hai quan tướng mặc giáp cùng trở lại, vừa đến gần, Tống Lão Thanh liền cười nói:
- Ta không có gạt các ngươi phải không, thật sự là Lục huynh đệ đến đây mà.
- Ha hả, thật là Lục huynh đệ.
Một quan tướng dáng người khôi ngô vừa nhìn thấy Lục Thất liền cười to hô lớn, thậm chí đi tới trước mặt Lục Thất, vươn tay đấm nhẹ một quyền.
Đối mặt với động tác thân cận của quân nhân, lòng của Lục Thất nóng lên, cười nói:
- Yến đại ca chịu tới gặp mặt là vinh hạnh của Lục Thất.
- Thôi đi, ta bằng lòng tới gặp ngươi thì có cái gì là vinh hạnh hay không vinh hạnh chứ.
Bàn tay to của Yến Khôi Sơn ngăn lại, hào sảng nói.
- Bây giờ Lục huynh đệ đã là quan văn rồi, chính là Huyện lệnh huyện Lâm Xuyên đấy, nói chuyện đương nhiên là phải tỏ ra có cung cách chớ.
Tống lão Thanh tiếp lời trêu ghẹo.
- Đúng vậy nha, Lục huynh đệ, đang êm đẹp, sao tự nhiên võ quan không làm, lại đi làm Huyện lệnh vậy?
Yến Khôi Sơn kinh ngạc nói.
- Hoàng đế trách ta làm xằng làm bậy, cho nên lệnh ta đi làm Huyện lệnh Lâm Xuyên.
Lục Thất cười khổ trả lời.
Miệng Yến Khôi Sơn giật giật mấy cái, mới bất đắc dĩ nói:
- Một võ tướng thiện chiến đi làm Huyện lệnh gì chứ.
Lục Thất cười. Một quan tướng khác cũng đã đi tới, cười nói:
- Làm Huyện lệnh cũng tốt, có được quan uy không tầm thường.
Đây là một hán tử hơi gầy, khuôn mặt vuông vắn, hiển lộ sự cương nghị, Lục Thất cười nói:
- Vẫn là Trương đại ca nói chuyện xuôi tai.
- Xuôi tai? Hắn thả rắm thối thì có.
Yến Khôi Sơn lập tức chê bai.
Trương Kích chỉ cười trừ, hẳn là đã quen với tính thô lỗ của Yến Khôi Sơn. Lục Thất hỏi:
- Hai vị đại ca ở trong này có tốt không?
- Chẳng tốt tí nào, còn không bằng lúc đi tiêu diệt phỉ, ở trong này buồn chán muốn chết rồi. Người nơi này xem chúng ta như thổ phỉ vậy, còn con mẹ nó thiếu tiền thiếu lương thực, hằng ngày ta chỉ có thể uống nước chống đói thôi.
Yên Khôi Sơn lập tức oán thán một trận.
Lục Thất gật đầu. Yến Khôi Sơn lại nói:
- Lục huynh đệ chớ có hiểu lầm, ta được làm chức Doanh tướng là tốt lắm rồi, có điều ở nơi này cảm thấy nghẹn khuất mà thôi.
Lục Thất cười. Trương Kích tiếp lời nói:
- Hiện giờ mâu thuẫn trong nội bộ Hưng Hóa quân quá lớn, quân nhu lại khuyết thiếu nghiêm trọng. Quân lương lúc ban đầu có tám phần là do Vũ Văn thị và Vinh thị cung cấp, nhưng Chu tướng quân vừa tới nắm quyền, thế gia liền chặt đứt nguồn cung cấp, lấy lý do là Tây bộ gặp thiên tai lớn, không còn khả năng cung cấp quân lương cho Hưng Hóa quân. Còn quân lương của triều đình căn bản chả thấy bóng dáng đâu.
Lục Thất gật đầu. Yến Khôi Sơn lại nói:
- Hôm nay chúng ta nghèo nàn, muốn mời Lục huynh đệ uống rượu cũng không được.
Lục Thất cười khổ, hắn sao lại trở thành người nghe tố khổ thế này, chợt Tống Lão Thanh nói:
- Thôi được rồi, chuyện quân lương, Lục huynh đệ sẽ nhanh chóng vận chuyển tới, các ngươi bớt than khổ đi.
A! Hai quan tướng lập tức kinh sợ nhìn Lục Thất, Yến Khôi Sơn vội la lên:
- Lục huynh đệ, ngươi đến đây đưa lương thực ư?
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Ta tới bán lương thực đấy, đưa lương ta đưa không nổi đâu.
- Bán lương thực?
Yến Khôi Sơn ngạc nhiên.
Lục Thất gật đầu nói:
- Nếu Hưng Hóa quân còn tiếp tục tình trạng thiếu lương thực, chỉ sợ sẽ đi theo chiều hướng giải tán quân, mà ta thì không muốn Hưng Hóa quân giải tán.
Trương Kích gật đầu, nói:
- Kỳ thực chúng ta biết, Vũ Văn thị và Vinh thị cắt đứt cung cấp lương thực là vì muốn cho Hưng Hóa quân giải tán về quê. Hơn phân nửa số Hưng Hóa quân một khi giải tán sẽ có rất nhiều tướng sĩ trực tiếp đi đầu phục Vũ Văn thị và Vinh thị. Đáng trách triều đình chẳng biết nguy cơ, dâng thư đã lâu như vậy mà đến nay vẫn lần lữa không phát quân lương tới.
Lục Thất ngẩn ra, như thoáng chút suy nghĩ gật đầu, lời của Trương Kích đã điểm đúng chỗ mấu chốt chỉ ra âm mưu của thế gia ở Tây bộ. Bề ngoài là vì Chu Chính Phong nắm quyền khiến cho thế gia Tây bộ không muốn xuất lực, kỳ thực là muốn bức bách Hưng Hóa quân giải tán. Mà các quan tướng có quan hệ với thế gia ở Tây bộ tự nhiên là sẽ mang binh đi đầu phục thế gia Tây bộ.
- Lục huynh đệ, ngươi có rất nhiều lương thực à? Bán có đắt không? Nếu cao giá, chỉ sợ Hưng Hóa quân mua không nổi.
Yến Khôi Sơn lại hỏi.
Lục Thất nhìn về phía Tống Lão Thanh. Tống Lão Thanh khẽ cười nói:
- Lục huynh đệ bằng lòng cho Hưng Hóa quân mượn lương, sau đó hy vọng Hưng Hóa quân có thể đột kích Cù Châu, sau khi đoạt được chiến lợi phẩm thì hoàn trả tiền lương thực.
- Cái gì? Đột kích Cù Châu, làm sao có thể?
Yến Khôi Sơn giật mình đáp lại.
Sau giờ ngọ, Lục Thất rời khỏi đại doanh Tiết Độ Sứ, một mình đi Mã Sơn trấn, hắn muốn gặp Vương Dũng trò chuyện, thế nhưng Tống Lão Thanh có yêu cầu hắn đừng nói ra đại kế mưu quốc với Vương Dũng. Vương Dũng hôm nay có bối cảnh thế gia Tây bộ, trước kia còn là thượng quan của Lục Thất, tâm tính chưa chắc sẽ tiếp nhận sự thật Lục Thất quật khởi.
Trông thấy Mã Sơn trấn quen thuộc, Lục Thất tự nhiên khó tránh cảm khái. Năm năm kiếp sống ở tầng thấp nhất trong quân, cùng với sự quật khởi huy hoàng không tới một năm này, hiện thực và ảo mộng đan xen vào nhau. Mã Sơn trấn hôm nay gần như đã là cảnh còn người mất, rất nhiều chiến hữu thân quen đã rời khỏi đoàn quân của Hồ tướng quân.
Lục Thất ở cửa trấn chua xót phát hiện, đã không còn bóng dáng một tướng sĩ nào hắn nhận biết. Nhưng hắn xin gặp Vương Dũng khiến cho nhóm thủ vệ không dám chậm trễ, lập tức có người vội vàng chạy đi truyền tin.
Sau một nén nhang, Vương Dũng mới ra tới cửa trấn, vừa thấy Lục Thất liền run sợ giây lát, sau đó vẻ mặt mới chuyển thành kinh hỉ, đi nhanh tới trước mặt Lục Thất, giơ tay vỗ vỗ lên bả vai Lục Thất.
- Huynh đệ, sao đệ lại đến đây?
Vương Dũng thân thiết kích động nói.
Mũi Lục Thất đau xót, cảm động nhìn Vương Dũng, đáp lại:
- Vương đại ca, ta tới Tây bộ nhậm chức, luôn tiện ghé thăm huynh một chút.
- Ồ, đến Tây bộ làm quan? Đệ tới đây chưởng quản một quân sao?
Vương Dũng quái lạ hỏi.
- Ta làm Huyện lệnh huyện Lâm Xuyên.
Lục Thất cười khổ trả lời.
- Huyện lệnh huyện Lâm Xuyên ư? Sao lại làm Huyện lệnh?
Vương Dũng ngạc nhiên hỏi, rõ ràng là rất bất ngờ.
Lục Thất yếu ớt cười nói:
- Đại ca, chúng ta đi vào rồi nói.
- Được, đi thôi.
Vương Dũng vui sướng đáp lại, sau đó sóng vai cùng Lục Thất đi vào Mã Sơn trấn.
Một đường tiến vào Mã Sơn trấn vừa đi vừa nói, đã tới một tòa trạch viện đại hộ, đi qua sân trong tiến vào khách sảnh, sau khi đôi bên ngồi xuống, Vương Dũng nói:
- Nói như vậy, huynh đệ là vì bị Đường Hoàng kiêng kị mới bị đẩy tới Tây bộ.
- Đúng vậy, ta vốn đã giữ chức quan văn Thái Thường Thừa, lúc về quê tế tổ, thì đột nhiên bị bổ nhiệm làm Huyện lệnh Lâm Xuyên. Bây giờ Tây bộ đang gặp nạn mất mùa, lại để cho ta tới làm Huyện lệnh, rõ ràng là muốn làm khó ta, hơn nữa Phủ Châu nghe nói là địa bàn của Chiêu Võ quân.
Lục Thất đáp lại.
Vương Dũng gật đầu, nói:
- Chức Huyện lệnh Lâm Xuyên không dễ làm, vấn đề là một nửa quyền quản hạt của Phủ Châu nằm trong tay quân đội, đệ tới làm Huyện lệnh, chỉ sợ sẽ bị làm khó.
Lục Thất cười, nói:
- Ta cũng không phải là một quả hồng nhũn, tùy người khó dễ.
Vương Dũng gật đầu, nói:
- Theo lời của đệ, chỗ dựa của đệ dường như không phải là Hoàng đế.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Chỗ dựa của ta chỉ có bản thân ta thôi.
Vương Dũng ngây người, chợt từ bên ngoài có ba nữ nhân đi tới. Lục Thất quay đầu nhìn lại, thì thấy là một thiếu phụ xinh đẹp, cùng với hai tỳ nữ xinh đẹp. Bụng của thiếu phụ kia nhô lên, rõ ràng là đang mang thai.
- Tiểu Thất, đây là nhị tẩu của đệ, họ Hàn.
Vương Dũng lập tức mỉm cười giới thiệu.
Lục Thất vội đứng dậy, chắp tay nói:
- Tiểu Thất bái kiến tẩu tẩu.
- Ngọc nương, đây là Lục huynh đệ mà ta nói với nàng đấy.
Vương Dũng cười nói.
- Thì ra là Lục huynh đệ, Tam lang thường xuyên nhắc tới đệ đấy.
Thê tử của Vương Dũng ôn nhu nói, biểu hiện rất ôn hòa.
Lục Thất mỉm cười, hắn biết vị thiếu phụ này hẳn là cháu gái của Binh bộ Hàn viên ngoại lang, lại nghe Hàn Ngọc nương dịu dàng nói:
- Lục huynh đệ ngồi đi.
Lục Thất chắp tay rồi ngồi về chỗ. Vương Dũng cười nói:
- Lục huynh đệ, sau khi đệ hồi hương, chắc là đã cưới vợ nạp thiếp rồi, đã có ai mang thai chưa.
Lục Thất ngẩn ra, nói:
- Đúng là đã cưới vợ nạp thiếp rồi, hiện giờ có ba thị thiếp đã hoài thai.
- Ồ, tiểu tử đệ cũng rất cố gắng nha, tuy nhiên đệ đã trở thành Phò mã, gia sự còn có thể tự chủ hay sao?
Vương Dũng hỏi.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Công chúa rất hiền huệ, ta có thể làm chủ gia sự.
Vương Dũng mỉm cười, nói:
- Đệ với ta có tình nghĩa huynh đệ nhiều năm, đệ đã sắp có con cái rồi, mà Ngọc nương cũng đã mang thai, hay là chúng ta định ra một mối hôn sự, đệ thấy thế nào?
Lục Thất ngây người, đề nghị này của Vương Dũng khiến hắn rất bất ngờ, tuy nhiên hắn cũng không cảm thấy đường đột. Chuyện kết thân gia giữa bằng hữu trong quân vô cùng phổ biến, có khi chỉ cần uống một chầu rượu, đôi bên liền trở thành thông gia với nhau.
- Đại ca, là thị thiếp của ta có thai, đứa nhỏ sinh ra sẽ là thứ xuất.
Lục Thất chỉ ra điểm không thích hợp thoái thác nói.
- Đệ hôm nay đã là Phò mã, con gái của đệ dù là thứ xuất cũng xứng với con của Ngọc nương mà.
Vương Dũng rất tùy ý đáp lại.
Lục Thất liếc nhìn Hàn Ngọc nương một cái, bắt gặp nét cười miễn cưỡng trên khuôn mặt Hàn Ngọc nương, hắn hơi suy nghĩ một chút, ngẩng đầu cười nói:
- Được rồi, hôn sự này ta đáp ứng.
Vương Dũng cười, nói:
- Tiểu tử đệ, chỉ có đáp ứng một cái hôn sự còn do do dự dự cái gì, có phải chuyện lớn gì đâu.
Lục Thất cười khổ, hắn biết việc kết thông gia giữa bằng hữu trong quân không phải là chuyện vô cùng trịnh trọng gì, ngoài miệng đáp ứng coi như là đã định. Giống như hôn nhân của đời hắn, chẳng những đính ước Lâm Tiểu Điệp làm thê thất, còn định hôn với con gái của Lý Xuyên làm thị thiếp. Việc định hôn ước ở trong quân mang hàm ý thân cận kéo bè kết phái, nói cách khác, Vương Dũng thật sự coi trọng hắn.