Lục Thất nhíu mày phỏng đoán dụng ý của bá bá, lại nghe thấy Khánh Dư thiền sư ôn hòa nói:
- Người xuất gia không nên bàn luận chuyện thị phi, nhưng Lục Đông Sinh
thí chủ nhiều năm qua vẫn luôn giúp đỡ bản tự, lão nạp cũng nên nói một
lời công bằng, còn tùy Lục thí chủ có muốn nghe hay không?
Thiền sư mời nói.
Lục Thất kính trọng nói.
- Theo lão nạp biết, năm đó Lục Đông Sinh và Lục Đông Vũ hai vị thí chủ
có chút bất hòa, căn nguyên chính là hai người có cách nhìn khác nhau về quốc sự, Lục Đông Sinh thí chủ cho rằng Đường quốc không thể tồn tại
lâu, cho nên đối với Lục Đông Vũ thí chủ thân là Đô úy Đường quốc đương
nhiên không hài lòng.
Khánh Dư thiền sư ôn hòa nói.
Lục Thất hiểu được gật đầu, hắn hiểu Lục Đông Sinh bá bá hẳn là xem
trọng Chu quốc, mà phụ thân là Đô úy Đường quốc, đương nhiên sẽ túc giận vì ý tưởng phản bội của bá bá.
- Ngoài ra Lục Đông Hổ thí chủ sở dĩ muốn bán tất cả chính là muốn có
được tiền của chân chính thuộc về mình, bởi vì y lo lắng phụ thân của
thí chủ hoặc hậu nhân sẽ quay về. Hơn nữa gia tài nhận ủy thác vĩnh viễn cũng không thể thuộc về Lục Đông Hổ thí chủ, mà nếu bán đất đai lấy
tiền, cũng cần tộc trưởng và một số trưởng lão trong tộc đồng ý, Lục
Đông Hổ thí chủ đề nghị bán hết tất cả những gì nhận ủy thác, y lấy bốn
phần, sáu phần còn lại chia cho tộc nhân. Nhưng Lục Đông Sinh thí chủ
chẳng những không đồng ý ngược lại còn dùng danh nghĩa gia tộc chiếm lấy nhà mà Lục Đông Hổ được ủy thác, cùng với một nửa tiền lời của của
hàng. Cho nên Lục Đông Hổ thí chủ có được tiền lời rất nhiều năm nhưng
lại hận Lục Đông Sinh thí chủ rất nhiều năm, chỉ có điều y càng ngày
càng không thể động đến Lục Đông Sinh thí chủ.
Khánh Dư thiền sư ôn hòa nói, cũng đúng là có ngại việc bàn chuyện thị phi.
Lục Thất nghe xong gật đầu, hắn cơ bản là tin tưởng đến tám phần lời nói của Khánh Dư thiền sư, bởi vì lấy địa vị bây giờ của hắn, nhìn điểm
xuất phát của người là sâu xa, Lục Đông Sinh có thể quan tâm đến sự tồn
vong của đất nước, thì nhất định là một nhân vật có mắt nhìn xa trông
rộng, mà Lục Đông Hổ muốn bán thứ được ủy thác chỉ có thể là một nhân
vật tầm thường tham cái lợi trước mắt.
- Lục thí chủ nếu muốn gặp Lục Đông Sinh thí chủ, lão nạp có thể thay mặt thông báo.
Khánh Dư thiền sư lại ôn hòa nói cũng rất nhiệt tình.
Lục Thất gật đầu, thi lễ nói:
- Làm phiền thiền sư rồi.
- Sáng mai thí chủ có thể quay lại, có lẽ Lục Đông Sinh thí chủ cũng sẽ đến.
Khánh Dư thiền sư mỉm cười để lộ tin, ý chính là tốt nhất nên gặp ở miếu, chắc là cố kị lai lịch của Lục Thất.
- Có thể.
Lục Thất đáp ứng, hắn cũng không muốn người trong tộc rước họa vào thân.
Lục Thất quay đầu lại, Tiểu Điệp lại tiến lên đưa một cái túi cung kính nói:
- Đây là tiền hương khói mong thiền sư nhận lấy.
- Đa tạ thí chủ.
Khánh Thủy thiền sư vẫn luôn trầm mặc đột nhiên thi lễ đáp lại, sau đó
nhận lấy túi vải, sau khi nhận túi vải, nét mặt già nua của y khẽ biến,
lại đuổi theo đưa lại cho Tiểu Điệp.
- A di đà phật, mong thí chủ thứ lỗi, bản tự không thể nhận vàng đĩnh,
kính phật ở trong lòng, thí chủ đưa chút tiền đồng là được rồi.
Khánh Thủy thiền sư chắp tay cự tuyệt.
Lục Thất ngẩn ra, bình thản nói:
- Tại hạ đến đây tạ lễ, nhìn thấy Đông Thiền tự có nhiều chỗ cần tu sửa vì vậy đồng ý đưa nhiều một chút tiền hương khói.
Khánh Dư thiền sư lắc đầu, ôn hòa nói:
- Đông Thiền tự không thể sửa chữa, vàng nếu như nhận cũng giống như đá mà thôi.
- Đông Thiền tự vì sao không được tu sửa?
Lục Thất kì quái hỏi.
- Bởi vì, Hoàng đế bây giờ của Chu quốc ghét Phật, không cho phép tùy ý
xây dựng hay là cải tạo chùa chiền, không được tùy ý để người đi xuất
gia, không cho phép chùa có miếu và tiền tài nhiều, không được tùy ý làm việc vì người khác.
Khánh Dư thiền sư ôn hòa trả lời.
Lục Thất ngạc nhiên, nhiều lệnh cấm như vậy, rõ ràng là muốn ép hòa
thượng chết đói, đây là đang diệt Phật nha, Đường quốc thì sùng bái Phật còn Chu quốc thì lại diệt Phật?
- Nhiều năm nay, Đông Thiền tự có thể tồn tại, cũng là do Lục Đông Sinh
thí chủ đứng đầu một ít người lương thiện, thường xuyên đến đây thắp
hương, khiến cho bản tự có thể bên ngoài thì nghèo khổ, bên trong tu
phật.
Khánh Dư thiền sư ôn hòa lại nói.
Lục Thất gật đầu, hắn đương nhiên hiểu được một giáo phái có thể hưng
thịnh tồn tại cần có một số tín đồ nhất định, không có tín đồ, sẽ đi
trên con đường suy vong, Đông Thiền tự bên ngoài thì nghèo khổ nhưng vẫn có thể duy trì ảnh hưởng của Phật giáo.
- Thiền sư, ta tới thay mẫu thân tạ lễ, cũng thật tâm hi vọng Đông Thiền tự có thể tồn tại mãi mãi, hỵ vọng Phật giáo không mất đi, số vàng đó,
ta hi vọng có thể dùng vì duy trì Phật giáo, ngày mai ta sẽ đổi thành
tiền đồng đưa tới, hoặc là mua cửa hàng dùng lợi nhuận lâu dài để kính
Phật.
Lục Thất thành khẩn nói.
Hai lão hòa thượng nghe xong khẽ thay đổi sắc mặt, sau khi nhìn nhau, đồng thời chắp tay nói:
- A di đà phật, thành ý của thí chủ lão nạp xin thu nhận.
Lục Thất gật đầu, đưa tay vào trong ngực lấy ra tất cả tiền đồng, ước
chừng khoảng ba xâu, hắn tiến lên đưa cho Khánh Thủy thiền sư, hai lão
hòa thượng lại chắp tay tạ ơn, bọn họ đúng là rất cần tiền.
- Hai vị thiền sư, tại hạ kính Phật nhưng cũng kính đạo, gốc rễ của Phật và Đạo đều là tu tâm, Phật độ hóa thế nhân hướng thiện, thoát khỏi khổ
ải, Đạo nghiên cứu những triết lí trời đất, ngộ pháp tự nhên. Phật và
Đạo không hề tồn tại sự trái ngược, ngược lại chỉ có tín đồ có bao nhiêu ý niệm tức giận.
Lục Thất nói ra lập trường của mình, hắn không thể lưu lại thanh danh là tín đồ Phật giáo, quan niệm chính là Phật Đạo cùng kính.
Hai lão hòa thượng nghe xong hơi giật mình, sau khi suy nghĩ, Khánh Dư thiền sư ôn hòa nói:
- Lục thí chủ rất hiểu thiện cơ, lão nạp tiếp nhận.
Lục Thât thi lễ nói:
- Tại hạ có một đề nghị, hy vọng thiền sư có thể thu thập một ít cao
tăng phật ngộ, giữ lại trong chùa, phát huy mạnh phật lí thiện cơ.
Hai lão hòa thượng lại chắp tay xem như đáp ứng lời đề nghị của Lục
Thất. Đề nghị của Lục Thất trên thực tế là đang bắt đầu xâm nhập bằng
tín ngưỡng, Phật giáo là một tôn giáo rất dễ phát triển tín đồ, hơn nữa
từ xưa còn có thâm căn cố đế về tín ngưỡng.
Nếu Đông Thiền tự có thể thu nhận những cao tăng phật ngộ, vậy tất nhiên cũng sẽ gián tiếp truyền bá thanh danh của Lục Thiên Phong hắn, Hoàng
đế Chu quốc diệt phật, mà Lục Thiên Phong hắn kính phật, sau này một khi Chu quốc và Tấn quốc tranh bá, vậy đệ tử Phật giáo đương nhiên sẽ hi
vọng Tấn quốc thắng lợi, phật tâm không phải từ bi không tranh giành,
ngược lại là trong sự phát triển của tín ngượng cho dù chết cũng không
tiếc.
Sau khi đi dâng hương lễ bái xong, Lục Thất và Tiểu Điệp liền rời khỏi
Đông Thiền tự, trực tiếp quay về khách điếm, Lục Thất dặn dò Hoa Đào
thăm dò một chút. Nửa giờ sau Hoa Đào hồi báo, đã hỏi qua bảy người, đều nói Lục Đông Hổ là một thương nhân khó tính, nhưng là một phú hộ có
lương tâm. Mà Lục Đông Sinh lại là một đại nhân vật, thanh danh vang xa ở huyện Thọ, nhưng Trương thị là nhà có thế lực nhất ở huyện Thọ, lão
thái gia Trương thị từng là thứ sử Tề Châu, mà Lục Đông Sinh tăng cường
thế lực là dựa vào đứa con làm Đô úy ở trong quân.
Lục Thất sau khi tìm hiểu thì liền bỏ qua, cái gọi là đại nhân vật của
huyện Thọ, kỳ thật chính là dựa vào quan viên, có thể dù dọa dân chúng
địa phương. Lục Đông Sinh cho dù có con là Đô úy, nhưng nhìn thấy nhóm
quan huyện cũng phải ăn nói khép nép. Đương nhiên có thể trở thành một
nhân vật được gọi là cường thế, vậy tất nhiên cũng phải giỏi về việc
thành lập mối quan hệ với nhóm quan huyện, gọi tắt là quan thân cấu kết.
Ở khách điếm trải qua một đêm bình an, sáng sớm Lục Thất lại xin phép
Thái tử rời khỏi. Thái tử bây giờ cái gì cũng nghe theo Lục Thất, Lục
Thất cũng không vội đi, y cũng vui vẻ vì được thoải mái, những người
khác lại không thể ăn uống ngon miệng vì lo việc.
Lục Thất và Tiểu Điệp tới Đông Thiền tự rồi, lần này vừa vào cửa chùa,
đã nhìn thấy Khánh Thủy thiền sư đứng đợi, Lục Thất vội bước nhanh qua
ân cần thăm hỏi, sự tôn trọng người già của Lục Thất khiến cho Khánh
Thủy thiền sư vẻ mặt rất cảm động, kì thật hai vị thiền sư cũng không
phải quá già, đều chỉ khoảng trên dưới năm mươi tuổi.
Sau khi đi vào Đại Hùng bảo điện lạy Phật xong, Khánh Thủy thiền sư mới
dẫn hai người Lục Thất đi đến Điện Thiện phòng. Sau khi tới Thiền phòng, Lục Thất nhìn thấy trong phòng có hai người, một người là Khánh Dư
thiền sư, một người là một người lớn tuổi mặc áo bào gấm, tuổi chừng năm mươi, tướng mạo hiền lành mặt tròn.
Lục Thất vừa vào, Khánh Dư thiền sư liền đứng dậy chắp tay ân cần thăm
hỏi, Lục Thất cũng chắp tay đáp lại, người kia cũng đứng dậy nhìn Lục
Thất, Khánh Dư thiền sư mỉm cười giới thiệu nói:
- Lục thí chủ, vị này chính là Lục Đông Sinh thí chủ.
Lục Thất vội xoay người cung kính thi lễ nói:
- Cháu Lục Thiên Phong bái kiến bá phụ.
Ông già mặc áo gấm bình tĩnh nhìn, nhìn một lúc mới bước lên một bước, vươn tay phải vỗ vỗ vai Lục Thất, ôn hòa nói:
- Tốt, Tiểu Mao đầu đã trưởng thành là tốt rồi.
Lục Thất tâm chấn động, một cảm giác giống như trẻ con quấn quýt lấy cha mẹ xuất hiện, Tiểu Mao đầu là nhũ danh của hắn, bây giờ có rất ít người sẽ gọi hắn như vậy, hắn quỳ xuống mặt đất, Tiểu Điệp vừa nhìn thấy giật mình, chần chừ một chút cũng vội quỳ xuống cùng Lục Thất, cùng Lục Thất dập đầu ba cái.
- Bá phụ, Thiên Phong bái kiến ngài.
Lục Thất cung kính nói.
- Đứng lên đi, cha cháu mất rồi sao?
Lục Đông Sinh xoay người giọng điệu thương cảm nói.
- Vâng, gia phụ mất đã nhiều năm rồi.
Lục Thất thấp giọng trả lời.
- Thật là mong gặp ông ấy, lại đây, ngồi đi.
Lục Đông Sinh xoay người, Lục Thất đi theo, ngồi ở vị trí Khánh Dư thiền sư, hai thiền sư im lặng đi lễ phật, xoay người đi ra ngoài.