Sau khi Huyện thừa và Chủ bộ giao lưu ánh mắt xong, Huyện thừa mới cung kính nói:
- Nếu đại nhân phụng theo khẩu dụ đến, hạ quan sẽ giao trọng trách cho đại nhân.
Chờ một lúc, Lục Thất mới lấy được quan ấn Huyện lệnh huyện Lâm Xuyên, mở ra nhìn kĩ, sau đó đưa cho Diêu Tùng. Lần này trước khi Phủ Châu này, Quý Ngũ thúc và Lỗ Hải phụ trách hộ tống tiểu muội đi Tô Châu, để cho người khác phụ trách hộ tống, Lục Thất không yên tâm. Cho nên thuộc hạ cũ chỉ có Diêu Tùng đi theo, đợi đám người Đàm Viêm quay về thì tất cả nghe theo Quý Ngũ thúc.
- Lý đại nhân, bản quan trước tiên đi xem kho lương, sau khi xem xong, mời đến Châu nha nhậm chức.
Lục Thất trực tiếp tiến hành bước tiếp theo, hắn phải nắm giữ số lương thực còn dư lại.
Đại Ấn cũng đã đưa, ba vị quan không có cách nào cự tuyệt, chủ yếu là do lai lịch và xuất thân của Lục Thất làm cho bọn họ e dè. Lời nói và việc làm của Lục Thất rõ ràng không đem Thứ sử Phủ Châu đặt ở trong mắt, chỉ sợ là cận thần của Đường Hoàng.
Nhà kho lương thực không phải ở ngoại thành, mà ở trong mười nhà dân ngay sau huyện nha, do 150 binh lính cai quản. Đây là quân lương của Chiêu Võ quân phải nộp lên, nếu có mất, vậy quan huyện Lâm Xuyên căn bản không chịu nổi trách nhiệm, chính là số quân lương này, còn thiếu một nửa số quân lương phải nộp lên trên.
Lục Thất nhìn số lương thực tồn đọng, lại kiểm tra một chút, phát hiện rất nhiều gạo đã hỏng, không nhịn được hỏi:
- Gạo đều như vậy rồi còn không mang ra dùng.
- Đại nhân, đây là quân lương, vốn không đủ, cũng ta nào dám dùng, lại nói dùng số lương thực này cứu giúp nạn dân thì phải được lệnh của Thứ sử đại nhân và Trưởng sử đại nhân mới được.
Huyện thừa cười giải thích.
Lục Thất cũng không nhiều lời, gọi Diêu Tùng lại dặn dò vài câu, Diêu Tùng lĩnh mệnh đi, Huyện thừa thấy Diêu Tùng đi rồi, mới nói:
- Đại nhân, hạ quan cho rằng, đại nhân tốt nhất nên đi Châu nha báo cáo đi.
- Ta biết rồi, đợi người của bản quan đến, tiếp quản kho lương thực ta sẽ đi.
Lục Thất đáp lại.
- Đại nhân, đây là quân lương, không được làm mất, nếu không Chiêu Vũ quân sẽ truy cứu tội đấy.
Huyện thừa kinh sợ nói.
- Bản quan nếu là Huyện lệnh huyện Lâm Xuyên, sau này xảy ra chuyện gì, sẽ không có quan hệ đến các ngươi.
Lục Thất thản nhiên trả lời.
Ba vị quan nhíu mày nhìn chằm chằm, chợt nghe Lục Thất hỏi:
- Hung án của quan tiền nhiệm đã phá chưa?
Huyện thừa cả kinh, vội hỏi:
- Vẫn chưa phá được, người đảm nhiệm Huyện lệnh trước đây bị ám sát, đến nay vẫn chưa bắt được hung thủ.
- Quan tiền nhiệm trước khi chết tiếp nhận án tử gì?
Lục Thất lại hỏi.
- Cái này, thời gian cũng lâu rồi, hạ quan phải đi xem lại mới biết được.
Huyện thừa đáp lại.
- Ừ, đem tất cả các án đều giao cho bản quan, bản quan xem xem quan tiền nhiệm từng tiếp xúc với những vụ án nào, không ngờ dám to gan ám sát Huyện lệnh, bản quan sẽ không tha cho hung thủ.
Lục Thất lạnh nhạt nói, Huyện thừa cung kinh đáp lại.
Lục Thất vừa lòng gật đầu, Huyện thừa lại cung kính nói:
- Đại nhân, hạ quan nhìn qua khẩu dụ, đại nhân là Phò mã Đô úy.
- Đúng, bản quan là Ngô Thành Phò mã, các ngươi hẳn là đã nghe nói rồi.
Lục Thất thản nhiên đáp lại.
Huyện thừa và Chủ bộ thoáng nhìn nhau, Chủ bộ cung kính nói:
- Đại nhân, Phủ Châu cách kinh thành quá xa, cũng chưa nghe đến đại danh của đại nhân.
Lục Thất vừa nghe cười nhìn Chủ bộ nói:
- Sao nào? Không ngờ chưa nghe đến cái tên Lục Thiên Phong ta, ừ tốt lắm.
- Đại nhân, theo hạ quan biết, triều đình đưa Huyện lệnh về đều là văn nhân có công danh.
Chủ bộ cung kính nói thêm.
Lục Thất nghe xong bình tĩnh gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, Hoàng đế bệ hạ luôn dùng văn nhân làm Huyện lệnh, nhưng bản quan là một ngoại lệ, ta vốn là võ tướng. Sau khi trở thành Phò mã, lập được chiến công rất lớn ở Thường Châu, cho nên Hoàng đế bệ hạ liền ban ân cho đảm nhiệm Thái thường thừa, nhưng Thái thường thừa chỉ là quá độ, không lâu sau, bệ hạ liền để ta làm Tư mã Phủ Châu, còn thực quyền là làm Huyện lệnh huyện Lâm Xuyên.
Huyện thừa và Chủ bộ liếc nhau, vẫn là Chủ bộ nói:
- Hóa ra đại nhân là võ tướng lập được công lớn ở Thường Châu.
Lục Thất cười nhạt gật đầu nói:
- Thường châu có ba vạn Ngô Thành Trung Phủ quân, là quân lực trực thuộc Ngô Thành phủ Công chúa, hơn nữa chỉ nghe theo lệnh của ta, cho nên Hoàng đế bệ hạ rất lo lắng ta liền để cho ta đến phía tây làm quan văn.
Huyện thừa và Chủ bộ ngạc nhiên nhìn nhau, Lục Thất nói trắng ra khiến bọn họ bất ngờ, bọn họ hoài nghi Lục Thất giả mạo đảm nhiệm chức quan, theo lý mà nói Lục Thất cho dù không phải giả mạo, cũng có thể chơi chu toàn, nhưng lại nói trắng ra, là bị Hoàng đế đố kị điều đến Phủ Châu.
Mà sự thẳng thắn của Lục Thất, tất nhiên sẽ có mục đích ẩn giấu, hắn tính toán tiến vào phía tây, cho nên muốn tạo cho mình uy vọng, nếu là mượn danh nghĩa Đường Hoàng làm việc, vậy đối với việc thu mua lòng người rất bất lợi.
Một mục đích khác của việc nói trắng ra, là muốn có được quân thế ở Phủ Châu, nếu như đường biển thật sự có thể vận chuyển đại quân đi đường dài, vậy đại quân ở đường bộ phải hấp dẫn lực chú ý của quân Mân quốc rời xa bờ biển. Lục Thất đã tính toán điều năm nghìn quân đến Phủ Châu, năm nghìn quân này lấy cớ là đưa lương thực đến Phủ Châu, sau đó lại lấy cớ khác cứ ở không đi, chờ đến khi phối hợp đường biển tập kích Mân quốc.
Sự thẳng thắn của Lục Thất, khiến cho nhóm quan chủ huyện Lâm Xuyên hoài nghi, cũng nhất thời không biết phải nói như thế nào cho phải. Chủ bộ nói có chuyện đã đi rồi, trong lòng Lục Thất biết phải đến Châu nha báo danh, mà hắn sở dĩ tới huyện nha Lâm Xuyên trước chính là muốn chiếm được thời cơ trước, hắn muốn bỏ lương thực ra gây chuyện.
Chủ bộ đi không lâu, Diêu Tùng mang theo Nam Ưng vệ đến huyện nha, Lục Thất hạ lệnh tiếp quản kho lương, sau đó lập tức mở kho lương thực phát cháo miễn phí, Nam Ưng vệ được võ trang đầy đủ sau khi hỏi thăm xong lựa chọn trầm mặc, hắn chỉ có thể đợi tin tức của Thứ sử đại nhân.
Tiếp quản được kho lương thực, Lục Thất mới rời khỏi huyện nha Lâm Xuyên, đi châu nha báo cáo, mới đến ngoài châu nha, chỉ thấy một đám quan binh đi ra, Lục Thất liếc mắt liền nhìn thấy Chủ bộ huyện Lâm Xuyên, bên cạnh Chủ bộ là một Đô úy trung niên mặc giáp võ quan.
Đón đầu đụng nhau, hai bên lập tức dừng lại nhìn chằm chằm, Lục Thất nhìn Chủ bộ huyện Lâm Xuyên lạnh nhạt nói:
- Vương đại nhân, không phải ngươi không được khỏe sao? Sao lại chạy đến đây rồi?
Chủ bộ huyện Lâm Xuyên lập tức kinh sợ cúi đầu, Đô úy kia nhìn Lục Thất, lạnh nhạt nói:
- Vương đại nhân là đến làm công vụ, ngươi chính là người mới nhậm chức Huyện lệnh Lâm Xuyên?
Lục Thất mặt trầm xuống nói:
- Bản quan là quyền tri Huyện lệnh Lâm Xuyên, chính quan là Tư mã Phủ Châu.
Đô úy ngẩn ra, lập tức quay đầu nhìn Chủ bộ huyện Lâm Xuyên ở bên cạnh, nếu Tư mã Phủ Châu vậy là quan cao hơn y một bậc.
- Trần Đô úy, xem qua công văn của Lại bộ, chính quan là Tư mã Phủ Châu.
Chủ bộ huyện Lâm Xuyên nhỏ giọng đáp lại.
Đô úy ồ một tiếng, nhìn Lục Thất thi lễ nói:
- Mạo phạm đại nhân rồi, hạ quan phụng mệnh Thứ sử đại nhân đi mời đại nhân, nếu đại nhân đã đến đây vậy xin mời vào trong.
Lục Thất gật đầu, cất bước thong dong tiêu sái đi vào châu nha, binh lính mà Đô úy mang theo đều nhường đường, lộ rõ mười phần uy áp của Lục Thất. Đô úy nhìn xong chau mày, dừng chốc lát mới cất bước đi, hắn không ngờ Lục Thất đến lời nói khách khí cũng không nói, cho dù là Tư mã Phủ Châu, người mới đến, cũng nên câu nệ khiêm tốn một chút.
- Trần đại nhân, vị đại nhân này là Ngô Thành Phò mã, hắn nói, trước đây ở Thường Châu, thống soái ba vạn Trung phủ quân, nói là quân lệ thuộc trực tiếp Ngô Thành phủ Công chúa.
Chủ bộ Lâm Xuyên nhỏ giọng nói.
Đô úy giật mình kinh hãi nhìn bóng lưng Lục Thất theo bản năng hỏi:
- Tục danh của hắn là gì?
- Lục Thiên Phong.
Chủ bộ huyện Lâm Xuyên nhỏ giọng trả lời.
- Lục Thiên Phong? Hắn chính là Lục Thiên Phong?
Đô úy kinh ngạc nói.
- Sao vậy? Lục Thiên Phong rất nổi danh sao?
Chủ bộ huyện Lâm Xuyên nghi ngờ nói.
- Ở trong quân rất nổi danh, nghe nói ở huyện Cú Dung, dùng hai nghìn nhược quân tiêu diệt bốn nghìn thổ phỉ Mao Sơn, sau lại ở Thường Châu đoạt lấy quyền hành, tức chết Thứ sử Thường Châu.
Đô úy thấp giọng trả lời.
- A! Cái người tức chết Thứ sử Thường Châu chính là hắn à.
Chủ bộ huyện Lâm Xuyên kinh sợ nói, lại thấy Đô úy đã đi nhanh đuổi theo sau.
- Đại nhân đợi một chút, hạ quan vào bẩm báo.
Đô úy đuổi theo sau Lục Thất, khách khí dẫn đường, ở ngoài phòng mời Lục Thất chờ.
- Làm phiền rồi.
Lục Thất thấy Đô úy khách khí, hắn cũng không thể làm mặt lạnh.
Một lát sau, Đô úy đi ra mời Lục Thất đi vào, Lục Thất cất bước vào phòng bên, cũng nhìn thấy hơn mười người, chỉ có một người đang ngồi trong nội đường, người nọ mặc áo bào tím, tai to mặt lớn, tuổi chừng năm mươi, rất có uy nghiêm.
- Hạ quan Lục Thiên Phong bái kiến Thứ sử đại nhân.
Lục Thất tiến lên, thong dong bái kiến.
- Lục đại nhân, mời lấy ra công văn đảm nhiệm.
Thứ sử Phủ Châu thản nhiên đáp lại.
Lục Thất lấy ra công văn, có quan nhỏ lại lấy, sau khi Thứ sử nhìn xong, lạnh nhạt nói:
- Lục đại nhân vì sao không đến châu nha báo cáo trước?
- Hạ quan không biết nhậm chức cần tới châu nha trước, hơn nữa trên đường đến đây thấy rất nhiều người chết đói, vào thành lại thấy nạn dân hấp hối, cho nên nóng vội đến huyện nha, phải nhanh mở kho lương phát chẩn cứu dân.
Lục Thất thong dong trả lời.