Kiêu Phong

Chương 54: Q.4 - Chương 54: Tri kỷ




Trong phòng, ba người Lục Thất tiếp tục nghị sự. Đề tài từ quân sự chuyển sang chính sự, đề cập tới lương thực tồn kho, dân sinh và nạn trộm cướp.

Tân Cầm Nhi nói, việc thu hoạch lương thực ngoài châu rất tốt, ước tính có thể đạt tới 5, 6 thành thu hoạch gạo ở Thường Châu. Nhưng do vì sự e dè về phương diện chiến lược, sau khi quân Tô Châu chiếm được Xử Châu, đã dụ dỗ rất nhiều địa chủ, nhà giàu ở nhiều nơi, không có cưỡng chế, chiếm đoạt ruộng đất.

Sau khi Lục Thất và Ngư Hoa Hiên thương thảo với nhau. Ngư Hoa Hiên thấy cần phải thu ruộng cướp lương thực, bởi vì kho gạo Tô Châu chỉ có thể miễn cưỡng duy trì chi viện cho Tây Bộ Tấn quốc một năm nữa thôi. Tây Bộ không thể chỉ trông chờ vào việc cung cấp nuôi dưỡng của Tô Châu lâu dài được, hơn nữa sự tồn tại của các địa chủ là mối họa không ổn định nhất. Bây giờ đang là thời chiến, có thể dùng phương pháp mưu hại để giải quyết các địa chủ.

Lục Thất đồng ý, còn áp dụng tiền lệ của Tô Châu, tha cho các quan thân có danh tiếng tốt, đồng thời còn để Tân Cầm Nhi đích thân đi xử lý, thanh trừ giai đoạn đầu phải cố gắng không để chết oan.

Ngư Hoa Hiên cũng rời khỏi đó, đi thiếp nhận Nam Bình quân. Hôm sau Ngư Hoa Hiên thống lính 6000 Nam Bình quân cùng Lục Thất đi tới Xử Châu. 8 đoàn Nam Bình quân tạm thời thuộc sở hữu của Tiết chế Trương Kích. Nếu Lục Thất trở về phủ Tấn An trấn thủ, tự nhiên sẽ bao gồm cả Trương Kích.

Lục Thất mỉm cười nhìn Tân Cầm Nhi, quan tâm nói:

- Những ngày này, nàng vất vả quá.

Tân Cầm Nhi gật đầu, dịu dàng nói:

- Chuyện ở đây còn phức tạp hơn Tô Châu nhiều.

Lục Thất tỏ ý hiểu gật đầu, nói:

- Người Mân rất khó quy thuận, dễ gây xung đột, thù hận với dân di cư. Chúng ta không muốn đổ máu, đôi khi cũng cần phải đổ máu.

Tân Cầm Nhi chua xót mỉm cười, trong những ngày này, khi người Mân thường xuyên tập kích di dân, xung đột thù hận khiến nàng phải đau đầu, bức bách nàng không thể không cho phép quân đội tùy cơ trấn áp. Vì bao che cho nhau, quân đội Kiến Châu đã tiêu diệt hơn một nghìn người Mân. Các thế lực tạo phản ở các nơi cũng hung hăng ngang ngược, cũng không biết đã bị chết bao nhiêu người rồi.

- Cầm Nhi, bên phía Thường Châu, chờ sau chiến sự Vụ Châu, nàng hãy trở về đi, chuẩn bị khế đất Thường Châu. Nếu triều đình cướp quyền mở phủ của Ngô Thành, chúng ta sẽ phát khế ước. Nếu tài lực của chúng ta đủ, cũng có thể dùng bạc thưởng công ngân khế quan tướng đổi dùng, để quan áp ngân khế ở Thường Châu biến mất.

Lục Thất ôn tồn nói.

Tân Cầm Nhi sững người, nói:

- Lão gia là muốn giữ lời với dân.

Lục Thất gật đầu, nói:

- Một là giữ chữ tín. Hai là thoát khỏi việc liên lụy với chuyện của Thường Châu hoàn toàn.

Tân Cầm Nhi gật đầu, dịu dàng nói:

- Thiếp quay về đó rồi ở đây làm thế nào? Lão gia có người đáng tin cậy không?

- Ta muốn giao cho Ngư Hoa Hiên.

Lục Thất đáp.

- Không được, Ngư tướng quân chỉ có thể trọng dụng hạn chế. Nếu không có nhân vật giữ cân bằng, tuyệt đối không thể độc dụng hắn ta.

Tân Cầm Nhi liền phản bác.

- Người có thể kiềm chế Ngư Hoa Hiên, hiện tại cũng rất nhiều. Tướng sỹ Hưng Hóa quân, tướng sỹ tới từ Phủ Châu và thống soái quân Tô Châu đều có thể khống chế Ngư Hoa Hiên.

Lục Thất ôn tồn đáp.

Tân Cầm Nhi lắc đầu nói:

- Thiếp hiểu tâm ý của lão gia, là không muốn thiếp gách vác quá nhiều chỉ trích máu tanh. Nhưng để Ngư Hoa Hiên cai quản Tấn quốc, tuyệt đối không được. Bên Thường Châu, Tiểu Vân có thể làm tốt.

Lục Thất im lặng gật đầu. Hắn không đành lòng để Tân Cầm Nhi gánh vác quá nhiều. Nhưng, quả thực hắn không thể hoàn toàn tín dụng năng thần. Uy vọng và khả năng của Quý Ngũ Thúc không quản nổi Tấn quốc hiện giờ, cũng không thể trấn áp được lòng quân Tấn quốc.

- Lão gia đừng lo lắng cho thiếp, hay là đi gặp Hoàng phi chút đi.

Tân Cầm Nhi dịu dàng nói.

Lục Thất mỉm cười, nói:

- Ta bây giờ không còn tâm trạng đâu mà đi gặp, nàng thay ta thăm hỏi chút nhé.

Tân Cầm Nhi lắc đầu, nói:

- Thiếp không nên đi bái kiến trước, hơn nữa cũng giống như lão gia, bây giờ cũng không có tâm trạng nào, miễn cưỡng nói lời nịnh nọt, nếu không thể thân cận được với Hoàng phi hơn thì chi bằng không gặp.

Lục Thất giật mình, tỏ vẻ hiểu ý, gật đầu, cười mang tính ứng phó, quả thực là mệt mỏi vô cùng. Tân Cầm Nhi bây giờ vất vả vì quốc sự, tinh lực đã tiêu hao quá nhiều rồi.

- Cầm Nhi, Tiểu Phức định sắc phong hậu cung, Tây Vương Phi đang trống, ta muốn dành cho nàng, được chứ?

Lục Thất ôn tồn nói.

Tân Cầm Nhi sững người, lắc đầu nói:

- Thiếp không thích hợp, thiếp chỉ nên ở dưới danh của chủ mẫu Vận Nhi mới tốt, trở thành Tây Vương Phi ngược lại sẽ khiến cho thiếp bị bó buộc.

Lục Thất im lặng gật đầu, chợt nghiêng người ôm lấy Tân Cầm Nhi vào lòng, cúi xuống hôn lên tóc. Tân Cầm Nhi thẹn thùng ngả vào người Lục Thất, hai người tình tứ ôm nhau.

Thật lâu sau, Lục Thất mới nhẹ nhàng nói:

- Cầm Nhi, nàng nói con đường nhân sinh của ta hiện nay là đúng đắn chứ?

- Nước chảy chỗ thấp, người hướng lên cao. Cuộc đời mỗi con người đều khao khát hướng lên, đó gọi là biết đủ là phúc. Đó là cách tự an ủi chính mình bất đắc dĩ. Bởi vì không thể hướng lên mới có thể thấy đủ. Nếu lão gia thấy đã thu hoạch đủ ở huyện Thạch Đại, cũng có thể là hậu quả nhà tan cửa nát. Con người chỉ có đi tranh giành quyền thế, không có đường lui, chỉ có không ngừng đi lên mới có thể sinh tồn.

Tân Cầm Nhi nhẹ nhàng đáp.

Lục Thất im lặng, lát sau mới khẽ nói:

- Khi ta ở huyện Thạch Đại, quả thực là đã thấy thu hoạch đủ rồi. Điều ta mong muốn nhất chính là có thể trở về huyện Thạch Đại, tiếp tục làm Hộ quân Huyện úy của mình. Chỉ là sau này ta mới biết, nếu ta trở về huyện Thạch Đại, hậu quả chính là tán gia diệt môn.

- Lão gia sống ở huyện Thạch Đại, đã tiếp xúc với quyền thế quan cao, đương nhiên sẽ bị thanh trừ, chính là dựa vào Tiêu phủ, cũng trở thành một tên lính hầu không thể tự chủ.

Tân Cầm Nhi khẽ nói.

- Chỉ là tự chủ bây giờ lại khiến ta càng không mãn nguyện, muốn cùng người nhà nói chuyện ấm cúng với nhau cũng là điều rất khó.

Lục Thất cảm khái nói.

- Lão gia là vì sự sinh tồn mà bận rộn, cứ xem như lão gia không có mưu nước, cũng khó mà cùng người nhà đoàn tụ ấm cúng được. Thời buổi loạn lạc, không chấp nhận được lão gia làm một huân quý chỉ cầu bình an. Nếu huân quý không có quyền, cuộc sống cũng sầu khổ như thế thôi. Chu đại huynh chính là tấm gương tốt nhất. Sống trong cảnh khốn đốn nhiều năm như vậy, nếu không có sự đề bạt của lão gia, Chu đại huynh cơ bản không có ngày nổi danh.

Tân Cầm Nhi mỉm cười khẽ nói.

Lục Thất nghe xong thoáng chút suy nghĩ, chợt nói:

- Cầm Nhi, trước khi Thường Châu có biến, có phải nên để đại huynh rời khỏi là tốt hơn, để đại huynh sớm tới Tây Bộ nhậm chức Thứ sử một châu.

- Chúng ta không nên chủ động điều đại huynh. Hơn nữa, đại huynh tới Tây Bộ nhậm chức, một là dễ khiến Đường Hoàng biết. Hai là sẽ có mối họa không hợp khí hậu. Một số quan lại tới Tây Bộ nhậm chức không lâu liền bị ngã bệnh, còn có hơn một nghìn quân Tô Châu cũng bị bệnh.

Tân Cầm Nhi đáp.

Lục Thất gật đầu, Tân Cầm Nhi lại nói:

- Chu đại huynh ở huyện Võ Tiến làm rất vui vẻ. Chúng ta không nên chọc đại huynh không vui. Hơn nữa quan Tây Bộ cũng không phải dễ làm, người mà Tiêu Thị tiến cử quả đúng là có thể làm, đều vất vả cần chính vô cùng. Thiếp còn muốn ban ngân khế áp quan để thưởng công.

Lục Thất gật đầu, nói:

- Nên thế, nhưng nếu nói là vì sự nguy hiểm thời chiến, cho nên họ mới được thưởng quân, không thể có cớ chính trị cũng có thể được thưởng công.

Tân Cầm Nhi gật đầu, hai người ấm áp bên nhau, nói liên miên chuyện nước chuyện nhà, vô tình đã bõ lỡ khoảng thời gian, sau cùng Tân Cầm Nhi chủ động để Lục Thất rời đi.

Lục Thất được 6 tên hổ khâu vệ dẫn xuống, tới hoa viên sau nhà, hậu hoa viên của nha huyện Kiến An còn kém cỏi hơn nha huyện của huyện Thạch Đại. Hoàng cung nước Mân ở Phúc Châu, Lục Thất hiện đang phòng ngự Kiến Châu là chính, phủ Tấn An chính là vương thành. Nhưng cái gọi là hoàng cung đó mấy năm nay không được tu sửa, cải tạo.

Nha huyện Kiến An thì bình thường, nhưng lấy nha huyện làm trung tâm trong vòng 300m2 thì lại trở thành nơi quản quân. Ngoài Hổ Khâu Vệ ra, còn có hai nghìn dực vệ quân Phổ Vương. Mà Hổ Khâu Vệ ở đây không gọi là Hổ Khâu Vệ, mà là dực vệ trong quân phủ, chuyên bảo vệ nha huyện.

Lục Thất tới có 10 tên Vân Khê Vệ canh giữ, hiện ba trăm Vân Khê Bệ cũng đã đóng quân trong thành, được Tân Cầm Nhi sắp xếp chỗ ở bên ngoài dực vệ quân phủ, khiến cho quân lực của nha huyện đông đúc rõ rệt. Lục Thất không muốn để Vân Khê Vệ và quân ngoài đóng quân cùng nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.