Kiêu Phong

Chương 47: Q.3 - Chương 47: Trung phủ sứ




Vương Cầm Nhi vừa nghe xong vừa cảm thấy không ngờ mà lại hồ đồ, trái tim không yên nhìn Tiểu Phức, Tiểu Phức quay đầu phân phó một tiếng, Thanh Văn lấy ra một công văn, Tiểu Phức tiếp nhận đưa cho Vương Cầm Nhi.

- Đây là công văn được chức Trung phủ sứ Lưu quan ta xin được từ trên Lại bộ, quan ấn mấy ngày nữa sẽ tới.

Tiểu Phức ôn nhu nói.

Vương Cầm Nhi tay cầm công văn, khó hiểu nói:

- Công chúa, Trung phủ sứ là chức quan quản lí cái gì?

- Chức quan Trung phủ sứ này, là do ta xin bố trí cho việc tuần tra phủ Công chúa ở bên ngoài kinh thành mà bố trí, chức giống như chức hộ quân huyện úy, chức quân không thuộc về triều đình biên chế. Mà ta sở dĩ bố trí chức Trung Phủ sứ, chính là muốn vàng thau lẫn lộn, ngoài công văn mà Lại bộ cho phép ra, ta còn muốn xin công văn thụ mệnh thay mặt bổn cung hành sự cho Trung Phủ sứ.

Tiểu Phức dịu dàng giải thích.

- Vàng thau lẫn lộn?

Vương Cầm Nhi nhỏ giọng nói.

- Đúng là vàng thau lẫn lộn, ta muốn có chức quan ở Trung phủ sứ, dần dần có được thực quyền giám sát, bởi vì Công chúa lệnh là chức quan thất phẩm mới, khó có thể ảnh hưởng tới sự tồn tại của quân chính ở bên ngoài phủ Công chúa.

Tiểu Phức giải thích.

Đôi mắt xinh đẹp của Vương Cầm Nhi khó hiểu nhìn Tiểu Phức, Tiểu Phức cười nói:

-Tỷ tỷ chắc đã từng ngeh qua khâm sai sứ thần, hàm nghĩa của Trung phủ sứ, chính là thay bổn cung làm việc, giống như đích thân bổn cung đến.

Vương Cầm Nhi hiểu gật đầu, dịu dàng nói:

- Nô tỳ đã hiểu ý nghĩa của Trung Phủ sứ, hẳn là quảng bá rộng rãi quyền uy của Công chúa, hình thành một chức quan ngang hàng với sứ thần triều đình.

Tiểu Phức cười gật đầu, dịu dàng nói:

- Sau khi tỷ tỷ trở thành Trung phủ sứ, đối với quân chính của Công chúa mà nói, chính là chức quan chỉ dưới một người, tỷ tỷ ra khỏi kinh thành làm việc, hiên ngang uy vũ, ta sẽ để cho tỷ tỷ hai mươi Dực vệ đi theo, còn muốn tỷ tỷ tự chiêu mộ trăm tên hộ vệ.

Vương Cầm Nhi ngẩn ra, im lặng gật đầu, Tiểu Phức lại dịu dàng nói:

- Tỷ tỷ, phủ Công chúa nếu muốn kiếm được bạc ở nơi khác, thì rất cần vũ lực và quan uy khiến cho người khác e dè.

Tiểu Phức và Vương Cầm Nhi nói chuyện thân mật và tỉ mỉ về hiện trạng của phủ Công chúa, hoàn toàn khiến Vương Cầm Nhi trở thành người đảm nhiệm chức Trung phủ sứ. Vương Cầm đối với việc trở thành Trung phủ sứ cũng không chống lại, đối với sự thân mật của công chúa cũng rất vui mừng, nhìn Tiểu Phức bằng ánh mắt rất tin phục, hai nàng có cảm giác tri kỉ.

Sau khi nói chuyện rõ ràng xong, Tiểu Phức giới thiệu Vương Cầm Nhi với những người trong thư hiên là Ngọc Trúc, Điệp Y và Thanh Văn, lại đưa Vương Cầm Nhi đi vào trong tòa nhà hoa viên, lại nhìn thấy Đỗ Lan Nhi đang dạy Tư Trúc và Lý Tuyết Tâm tập võ. Vương Cầm Nhi nhìn xong rất xúc động, trong lúc giới thiệu, thuận thế cầu Đỗ Lan Nhi truyền thụ võ nghệ, Đỗ Lan Nhi đương nhiên không cự tuyệt.

Sau khi làm quen xong, Tiểu Phức lại đưa Vương Cầm Nhi đến một lầu các khác, nói rõ là chỗ ở của Vận Nhi muội muội ở kinh thành, cũng nói rõ mặc dù Vương Cầm Nhi là Công chúa lệnh, nhưng ở trong nội trạch thì vẫn là cung nhân của huyện quân Tân Vận Nhi.

Mà bên trong lầu các còn có sáu mĩ nhân quần trắng, Tiểu Phức nói sáu cô nương này đều xuất thân từ huyện Thạch Đại, là do quan lớn tặng cho, sau này tất cả thuộc về Tân Vận Nhi, tự nhiên cũng để Vương Cầm Nhi sai bảo. Tiểu Phức để Vương Cầm Nhi thu nạp sáu cô gái là cung tỳ bên người, trong lúc làm việc ở bên ngoài, cố gắng thể hiện hình tượng tôn quý của một Trung phủ sứ.

Vương Cầm Nhi sau khi nghe xong cảm động, phải biết rằng xuất thân của nàng và Tân Vận Nhi căn bản không đủ để khiến Công chúa coi trọng như vậy, Công chúa hoàn toàn có thể cao cao tại thượng xem nhẹ các nữ nhân ở huyện Thạch Đại đấy.

Tiểu Phức lại nói chuyện của Lâm Tiểu Điệp, nói rõ Lâm Tiểu Điệp là một trong những bình thê, tuy rằng Lâm Tiểu Điệp không thể có được cáo mệnh huyện quân, nhưng Phò mã trịnh trọng tuyên bố thừa nhận Lâm Tiểu Điệp là thê thất, nàng tôn trọng ý nguyện của Phò mã. Ở trong nhà tạo nên địa vị phu nhân cho Lâm Tiểu Điệp, Ngọc Trúc, Kim Trúc, Tư Trúc, Tư Ngọc, Uyển Ngọc, Băng Nhi, Thanh Phù, Tú Lan, Tiểu Mai và Băng Nhạn, mười cô gái trên danh nghĩa đều thuộc về Lâm Tiểu Điệp.

Tiểu Phức sau khi thông báo xong thì rời đi, Vương Cầm Nhi tâm tình phức tạo ở lại cư các, nàng lúc trước từng chuẩn bị tâm lý tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cũng không thể tưởng được Công chúa đối với nàng lại thân mật như vậy. Chẳng những khoan dung tiếp nạp chúng nữ tử ở huyện Thạch Đại, còn rất nể trọng phân công cho các nàng, kẻ sĩ chết vì tri kỉ, tính tình của Vương Cầm Nhi nàng, vốn không cam lòng làm nữ nhân bình thường, trở thành Trung phủ sứ thì nàng sẽ có được địa vị gần với quyền uy của Công chúa.

Cùng hôm đó, nơi Tiễu Phỉ quân của Lục Thất, cũng là ở ngoài thị trấn Cú Dung, hai nghìn quân Ung Vương Phủ chia thành bốn phía đóng quân, ngoại trừ quân doanh của Lục Thất chỉnh tề ngay ngắn, ba quân doanh khác loạn rối tinh rối mù, sĩ khí không có, mà chủ soái Tiễu phỉ quân của đường này, cũng mang theo vũ lâm huân vệ áo giáp xa hoa đi vào thị trấn Cú Dung.

Gần buổi trưa, Lục Thất ở trong quân doanh đơn sơ ăn cơm, các tướng sĩ tự động xếp hàng lấy cơm, mùi thịt thơm ngào ngạt khiến cho người ta chảy nước miếng, trong quân doanh của Lục Thất thức ăn vẫn còn tốt lắm, nhưng thiệt thòi mất chín phần trợ cấp, Vinh Xương thân là chủ soái, cũng chỉ cấp cho quân doanh một nửa số ngân lượng thực lĩnh, quân lương một phần cũng không cho.

Không được phát quân lương, thực phẩm bị cắt xén, quân bị lại kém hơn so với quan quân ở thị trấn, chủ soái rõ ràng xem nhẹ hành vi, sĩ khí sao có thể không thấp đây, chỉ có quân doanh của Lục Thất là còn có sĩ khí, nhưng đó là kết quả của việc Lục Thất tự bỏ tiền túi ra, kể cả quân lương cũng là do Lục Thất tự chi tiền ra.

Lục Thất đang ở bên ngoài quân doanh, đứng lặng nhìn thị trấn Cú Dung, huyện Cú Dung thuộc sở hữu của Nhuận Châu hạ hạt, tuy rằng ở lân cận Giang Ninh Phủ, nhưng trên hành chính, cũng thấp hơn một bậc so với huyện Giang Ninh và huyện Thượng Nguyên.

Huyện Cú Dung có danh là đất lành, nhưng mấy năm gần đây thiên tai liên tục, vốn nuôi dưỡng nên một Xích Sơn Hồ, lại mưa nhiều năm mà tạo thành hồng thủy, hơn nữa quan địa phương tham lam vô năng, Xích Hồ Sơn kêu gọi nhau tập hợp thổ phỉ, còn cả ở Mao Sơn cũng có thổ phỉ, khiến huyện Cú Dung vốn là đất lành lại biến thành nơi nhân khẩu ít dần.

Mày Lục Thất có chút nhíu lại, lần xuất chinh tiêu diệt thổ phỉ này, tâm thái của hắn cũng muốn được tự mình thống binh, nhưng sau khi xuất chinh hắn mới biết được chuyện này không đơn giản. Hắn vốn nghĩ rằng đại quân vừa tới, thổ phỉ sẽ phải trốn đi, như vậy mới có thể lấy được thành quả tiêu diệt thổ phỉ.

Nhưng sau khi tới huyện Cú Dung hắn mới biết không ổn, thổ phỉ Mao Sơn không ngờ là cửu phụ nổi danh bướng bỉnh, thổ phỉ thậm chí còn lên tới bốn nghìn người, trùm thổ phỉ được xưng là sứ giả Mao Sơn Chân Quân, lấy hưng thịnh đạo giáo làm mục tiêu, hiệu là Phù Huyền Đại Thánh.

Điều khiến cho Lục Thất lo lắng chính là bởi vì Hoàng đế hưng phật ức Đạo, hơn nữa thổ phỉ Mao Sơn cách kinh thành không xa, Hoàng đế từng cho quân đi tiêu diệt thổ phỉ Mao Sơn, sáu nghìn quân ở Mao Sơn tiêu diệt thổ phỉ một tháng, kết quả thổ phỉ không tiêu diệt được, kinh quân cũng hao tổn hơn hai nghìn, cuối cùng không thể không buông tha cho việc tiêu diệt thổ phỉ.

Sáu nghìn quân kinh thành không tiêu diệt được thổ phỉ, Lục Thất có thể tưởng được, Ung Vương Phủ quân trang bị đơn sơ, làm sao có thể hù dọa thổ phỉ Mao Sơn trốn đi, mà nếu như Tiễu Phỉ Quân không đi Mao Sơn một lần, vậy căn bản không thể đi qua huyện vực tiêu diệt phỉ, điều này dĩ nhiên trở thành một cửa ải vô cùng khó khăn với việc tiêu diệt phỉ.

Lục Thất thật sự buồn phiền, nếu như việc tiêu diệt phỉ không thể đạt được một chút kết quả, như vậy thì sẽ thất bại, hơn nữa còn tiêu hao dần, đối với hắn cũng là áp lực lớn, chỉ có ra tiền, không có tiền thu vào, thời gian lâu rồi, hắn sẽ phải bồi thường bạc, mất thanh danh, sẽ khiến người ta cười nhạo ngu xuẩn.

- Lục đại nhân, tướng quân đại nhân có lệnh, triệu tập các doanh tướng nghị sự, mời Lục đại nhân cùng ba vị thuộc tướng vào thành.

Lục Thất đang lúc im lặng nhìn, chợt thấy một quan truyền lệnh mặc minh giáp đến, hắn thi lễ đáp ứng, sau đó quay về doanh trại gọi người vào thành, chuyện trong doanh giao cho Quý Ngũ thúc thay mặt quản lí.

Sau khi hội hợp với quan tướng ba doanh, cùng nhau cưỡi ngựa theo quan truyền lệnh đi về thị trấn Cú Dung, quy mô của thị trấn Cú Dung cũng sấp xỉ bằng huyện Thạch Đại, trong huyện nhân khí coi như thịnh vượng, nghe nói thổ phỉ Mao Sơn rất ít khi đến thị trấn cướp bóc, bình thường chỉ bắt cóc phú hộ hoặc là cướp thương thành là chủ yếu.

Men theo đường cái đi ba dặm, cuối cùng tới một phủ đệ quy mô lớn, xuống ngựa vào phủ, Lục Thất tùy ý đánh giá, xem quy mô và xây dựng, đây là một tòa nhà của quan lại có phẩm giai không thấp, hẳn là có quan hệ với Vinh thị.

Đoàn người được trực tiếp dẫn vào đại sảnh, vừa vào cửa đã nhìn thấy Vinh Xương ngồi ở ghế chủ vị, Vinh Xương một thân mặc áo bào gấm, căn bản không giống quan tướng xuất chinh, người này thân làm chủ soái, không ngờ đem quan quân vứt ở ngoài thành một đêm, y thì ở trong thành nhàn nhã.

- Bái kiến tướng quân đại nhân.

Một đám quan tướng cung kính hành lễ.

- Đều ngồi đi.

Vinh Xương tùy ý nói, các tướng quân ngồi vào hai bên.

Vinh Xương hữu ý vô tình nhìn Lục Thất một cái, dời ánh mắt lạnh nhạt nói:

- Mời chư vị đến, một là uống một chén, hai là thương lượng một chút chuyện tiêu diệt thổ phỉ.

Các tướng làm bộ dạng cung kính nghe, Vinh Xương tiếp tục nói:

- Chuyện thổ phỉ Mao Sơn, chư vị hẳn là biết, có kế sách gì hay thì nói một chút.

Các tướng quân nhìn nhau, cách hay? Cái kia có thể có thượng sách gì, sáu nghìn quân kinh thành đều không thể tiêu diệt được thổ phỉ Mao Sơn, vậy hai nghìn nhược quân bây giờ có thể tiêu diệt được sao, một đám im lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.