Gần nửa tháng, quan tướng của năm vạn đại quân từ Tiết độ phó sứ cho tới hỏa trưởng, toàn bộ bị tướng sĩ quân tập kích bất ngờ thay thế, sau đó năm vạn đại quân chia làm năm doanh, Trương Hồng Ba thân thống hai vạn đại quân đóng quân ở huyện Thường Thục, tiếp tục giằng co với quân Đường ở huyện Vô Tích.
Ba vạn đại quân khác thì lần lượt đi đến huyện Thái Thương, huyện Hoa Đình và Ngô huyện, sau khi đóng quân bắt đầu oanh oanh liệt liệt đánh thổ hào, phân đất vườn, lần lượt từng quan áp ngân khế tới trong tay tướng sĩ, sau niềm vui mừng ngoài dự liệu, mới biết là con dân Đường quốc, hơn nữa còn là quan áp ngân khế của Ngô Thành Công chúa phủ.
Đã biết chân tướng, đại quân ở các nơi cũng không xảy ra bạo loạn, nguyên nhân chính là tâm tính binh lính tầng thấp nhất như cây cỏ đầu tường, hơn nữa rất ít người có khả năng lãnh đạo, cũng e ngại trở thành chim đầu đàn, cho nên thành quân Đường cũng tốt, dù sao còn có đất, mặc dù số đất vườn ban cho này không đáng tin cậy cho lắm.
Còn về phần quan áp ngân khế của Ngô Thành Công chúa phủ, cũng là Tân Cầm Nhi chủ trương thực hiện, lý do của nàng một là cho quân dân Tô Châu biết được đã thuộc về thế lực nào, hai là danh dự của quan áp ngân khế ở Thường Châu đã đi vào lòng người, sau này tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến Tô Châu. Ba là có thể nghe nhìn lẫn lộn, để cho Trương Hồng Ba dâng sớ thừa nhận là người cấp quan áp ngân khế cho Tô Châu, sẽ khiến cho người khác có cảm giác đã có người cố ý tạt nước bẩn vào Ngô Thành phủ Công chúa, cuối cùng sẽ chủ động ủng hộ Trương Hồng Ba.
Tô Châu oanh oanh liệt liệt, rồi lại không tiếng động tiến hành thay đổi, Lục Thất, Tiểu Thanh và cha con Ngư Hoa Hiên, cũng đã về đến Mao Sơn, Chu Vũ cũng hộ tống quay về Ngô Thành Quân ở Thường Châu.
Đối với sự tín nhiệm của Lục Thất đối với Trương Hồng Ba, Chu Vũ thể hiện sự lo lắng, cho nên dùng một ít thân tín, dùng chức phó kiềm chế quyền lực của Trương Hồng Ba. Lục Thất chỉ cười nói một câu, việc có được Tô Châu chính là một ván bài, nếu hợp tác rất tốt, như vậy chỉ có thể dùng người thì không nghi ngờ người.
Chu Vũ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, y đối với việc quay lại Thường Châu cũng không phản đối, y cũng là người hiểu chuyện, y và Lục Thất quả thật không nên ở Tô Châu lâu, hơn nữa đối với y mà nói, tất nhiên là lo lắng chuyện của Tô Châu, cũng càng không yên lòng việc ở Ngô Thành Quân. Ngô Thành Quân mới là căn cơ quân lực chủ yếu của Chu Vũ, y không ởđó, có lẽ sẽ khiến cho Vạn Bân mượn cơ hội lấy lòng quân, Ngô Thành Quân và Trung phủ dũng mới là chiến trường chủ yếu giành công huân của Chu Vũ y.
Thấm thoắt một tháng trôi qua, cuộc sống của Lục Thất ở Mao Sơn bên ngoài thản nhiên, thực ra rất lo lắng, đại quân giằng co với quân ở huyện Vô Tích, thổ phỉ ở Thái Hồ bị phong tỏa, khiến tin tức của Tô Châu không thể đến được Thường Châu, nên càng không thể truyền đến Mao Sơn.
Nửa tháng nay, Lục Thất thường xuyên đến huyện Kim Đàn mặt mày rạng rỡ uống rượu, thân thiện kết giao với người huyện Kim Đàn, thận chí còn quản một vài việc, lệnh cho Võ Lâm vệ bắt một ác bá huyện Kim Đàn đưa đến huyện nha, Huyện lệnh bị dọa không thể không theo công bằng xử nặng tên ác bá đưa đi lưu đày, tịch thu gia sản.
Tất cả những gì Lục Thất gây nên, dĩ nhiên là cố ý lộ mặt, nhưng trong lòng dân chúng trong huyện Kim Đàn thiện lương lòng hướng phật, vừa nhìn thấy đã dứt khoát tôn kính xưng Lục chân nhân.
Từ sau khi Lục Thất rời khỏi Tô Châu được nửa tháng, Tô Châu tin tức không thông đã thay đổi, vẫn phải dựa vào Trương Hồng Ba lộ mặt, Trương Hồng Ba đầu tiên là kết giao với quân Đường ở huyện Vô Tích, công bố Việt quân không muốn chiến đấu, âm thầm đầu hàng Giang Âm Quân, bây giờ y đã thu nhận hàng tốt (binh lính đầu hàng), biên chế thành tả quân Giang Âm Quân, tổng cộng sáu vạn đại quân.
Sau khi tả quân Giang Âm xây dựng chế độ, công phá thành huyện Ngô, bắt sống Tín Vương Việt quốc, bây giờ mới xin Cố Tiết độ sứ mở đường Tiết độ sứ, y phái cho người đưa tù binh Tín Vương đến Giang Ninh lập công. Mặt khác xin Tiết độ sứ đại nhân dời quân sang phía tây Côn Sơn, cùng tả quân Giang Âm cùng nhau chống đỡ quân Việt quốc tiến công, nếu quân lực của huyện Vô Tích không chịu dời quân đến huyện Côn Sơn, hậu quả chính là tự chịu.
Cố tướng quân nghe xong đương nhiên không tin, cho thân tín đến huyện Thường Thục điều tra, kết quả là, Tô Châu đúng là thay đổi nghiêng trời lệch đất, chẳng những quân đội tự xưng là tả Giang Âm Quân Đường quốc, ngay là quan địa phương cũng tự xưng là thuộc hạ của Ngô Thành phủ Công chúa, nói Tô Châu cũng là vùng đất thuộc Ngô Thành, là Đường Hoàng đích thân cấp cho Ngô Thành Công chúa, hơn nữa Tô Châu cũng thực hiện dùng quan áp ngân khế của Ngô Thành phủ Công chúa để thưởng công, tuy nhiên nghe nói quan áp ngân khế ở trong tay Trương Hồng Ba.
Cố Tướng quân khó có thể tin nhíu lông mày, quân Đường cao thấp đều choáng váng, thời gian trước còn chiến đấu ngươi chết ta sống, bây giờ đối mặt với quân địch, lại nhanh chóng cũng biến thành Giang Âm Quân, chơi cái trò gì vậy? Không chơi trò này nữa, nhưng đại đa số quân Đường cũng vui mừng, không ai nguyện ý liều chết liều sống, nếu đối diện với kẻ thù phản bội biến thành Giang Âm Quân, bất kể là tả hay hữu, hẳn cũng không thể tiếp tục liều mạng nữa.
Nhìn xe tù áp tải Tín Vương Việt quốc, Cố tướng quân không thể không tiếp nhận sự thật khó tin, y một mặt lệnh cho đại quân không được buông lỏng, một mặt viết thư trình lên chuyện đã chứng kiến, cuối cùng hỏi Đường Hoàng có dời quân đến huyện Côn Sơn không? Nếu không đi huyện Côn Sơn, vậy nhất định phải lui về Lăng huyện, nếu không sẽ bị rơi vào trong tay tám vạn đại quân, rơi vào hoản cảnh hai mặt đối địch, bây giờ Ngô Thành Quân và Trung phủ dũng căn bản không đủ đến chống lại hai vạn Giang Âm Quân.
Mà thư của Trương Hồng Ba cũng đã tuyên bố:
- Thần Trương Hồng Ba, Mộc Thiên Ân, được Thái tử điện hạ tiếp đãi long trọng, trong lòng cảm kích, nay phụng mệnh, thúc đẩy sáu vạn Trung Ngô quân ở Tô Châu, vì xoa dịu lòng quân, đáp ứng lời mời, chỉnh đốn lại tả Giang Âm Quân, nguyện phục vụ cho Tiết độ sứ Giang Âm Quân, tôn Giang Âm hầu lên làm hữu quân.
Lúc dụ dỗ, binh lính đầu hàng cầu được thưởng đất vườn, nói rất tin quan áp ngân khế của Ngô Thành phủ Công chúa, thần cũng biết Tô Châu là Hoàng đế bệ hạ ban cho Ngô Thành phủ Công chúa. Vì để đạt thành mục đích, thần đã hứa, đại diện cho Ngô Thành phủ Công chúa thực hiện quan áp ngân khế, cũng đại diện cho Ngô thành phủ Công chúa thừa nhận quan thế Tô Châu, thần và quân dân Tô Châu, nguyện tôn Ngô Thành Công chúa là chủ thượng, tận tâm vì Đường quốc.
Thần đã dụ dỗ được Trung Ngô quân thành công, bắt Tín Vương Việt quốc dâng lên cho bệ hạ, giương uy thế của nước Đại Đường chúng ta, mong có thể vì sự đóng góp của thần, phong hầu cho huyện Hoa Đình.
Ngoài ra mời Giang Âm Trung Quân dời từ đến phía tây huyện Côn Sơn, cùng thần lãnh đạo quân chống lại Việt quốc.
Vì sự thành tâm muốn quy hàng của sáu vạn hàng quân, vì để không xảy ra biến cố, thần mong bệ hạ ân chuẩn, chờ mong hồi âm.
Oanh! Không phải là cái gì nổ, mà là kinh thành oanh động, dân chúng đứng đầy đường xem tù binh, dư chấn của đại chiến ở Thường Châu vẫn chưa hết, đột nhiên tin tức ở Tô Châu truyền đến nhanh chóng, lập tức tạo nên nhiều cuộc tranh luận, hoài nghi, đa số người đều cảm thấy nghe được một câu chuyện cười của thiên hạ.
Nhưng vừa qua nửa ngày, những lời đồn đại chê cười, cũng có được căn cứ xác thực từ quan viên triều đình, tấu chương của Trương Hồng Ba và Giang Âm quân Tiết độ sứ Cố Tướng quân, gần như đồng tới truyền tới Binh bộ và Chính sự đường. Binh bộ vừa nhận được thư của Trương Hồng Ba, sau khi xem xong lập tức bị dọa sợ không dám nộp lên, mà hỏi quan trên một chút, kết quả chính là sau khi bị Tể chấp của Chính sự đường khiển khách liền vội vàng nộp lên.
Trong Bài Vân các, không khí vô cùng áp lực, Đường Hoàng nhìn hai tấu chương, khuôn mặt âm trầm dường như muốn ngất, đó là dấu hiệu cực kì phẫn nộ, đại thần đến Bài Vân các cũng không nhiều, có gần ba mươi vị, một đám vẻ mặt khác nhau, đa số vô cùng khẩn trương.
- Các khanh thấy hai cái tấu này thế nào?
Đường Hoàng thản nhiên hỏi, ánh mắt lạnh lùng quét qua.
Các đại thần nhìn nhau, Hữu tướng thi lễ nói:
- Bệ hạ, Giang Âm quân Tiết độ sứ Cố tướng quân sẽ không nói điêu, nhưng chuyện của Tô Châu phải đợi điều tra mới bàn tiếp được, bây giờ là lúc cấp bách, cần phải quyết định nơi Giang Âm Quân Tiết độ sứ thuộc về, nên dời đến nơi thích hợp, một khi để lâu, quả thật là nguy hiểm khó lường.
Đường Hoàng gật đầu, ông ta thấy trên tấu của Cố tướng quân có nói đến con số tám vạn, lập tức sợ hãi, không ngờ Giang Âm Quân của Trương thị lại có được tám vạn đại quân, hơn nữa Trương Hồng Ba dâng tấu lên, tràn đầy sự uy hiếp trắng trợn, nếu như Đường Hoàng không đáp lại kịp thời, y có thể sẽ làm gì đó.
- Bệ hạ, vẫn là dời đến Lăng huyện là thỏa đáng nhất, có thể tránh được bị hai mặt giáp công, lại có thể chiêu mộ bi sĩ ở Nhuận Châu.
Lại bộ Thượng thư trần thuật nói.
- Bệ hạ, dời đến Lăng huyện hẳn là không ổn, bây giờ Giang Âm Quân Tiết độ sứ đang giáp công tại trung tâm, một khi dời đến Lăng huyện, chỉ sợ sẽ dẫn đến sự hiểu lầm của Giang Âm Quân Trương thị, chỉ sợ sẽ tạo nên việc nổi loạn tiên phát chế nhân.
Binh bộ thị lang đứng dậy hành lễ phản đối.
- Nếu dời đến trú đóng ở huyện Côn Sơn, như vậy sẽ cùng với Thường Châu cách Tô Châu và Thái Hồ, hậu quả chẳng phải là bỏ rơi hai vạn đại quân bình thường hay sao?
Lại bộ Thượng thư phản bác.
- Dời đến huyện Côn Sơn sao lại là bỏ rơi? Nếu Trương thị bộc lộ là thuộc về Đường quốc, đại quân dời đến huyện Côn Sơn chính là phòng ngự bình thường, trước mắt trọng yếu nhất chính là phải ổn định Trương thị. Nếu Trương thị lấy cớ triều đình không đồng ý hợp lực mà ngang nhiên tấn công tiêu diệt Giang Âm Quân Tiết độ sứ và Ngô Thành Quân, vậy quân tiên phong chỉ sợ sẽ qua mười vạn. Đến lúc đó nếu đột kích Nhuận Châu, sợ không phải chỉ có sáu vạn đại quân, cũng tạo thành nguy hiểm cho kinh thành, triều đình bây giờ không kịp điều quân bảo vệ Giang Ninh đấy.
Binh bộ thị lang bác bỏ.