Sắc mặt của người trung niên lập tức trở nên khó coi rồi lạnh nhạt nói:
- Lục đại nhân đến nhà có chuyện gì không?
- Có, ta tới bái kiến Mạnh Thạch đại nhân.
Lục Thất thản nhiên trả lời.
- Mạnh Thạch ở Tây viện, Lục đại nhân là khách, để ta bảo người dẫn đi gặp.
Người trung niên lạnh lùng nói, rồi liếc mắt nhìn một tên gia đinh. Tên gia đinh kia vội vàng đi lên nhìn Lục Thất cung kính nói:
- Đại nhân mời đi theo tiểu nhân.
Lục Thất gật đầu không để ý đến người trung niên mà tự đi. Người trung niên kia bị Lục Thất vô lễ sắc mặt trầm xuống.
- Hầu gia, ngài cũng nhìn thấy rồi, người kia rất không biết đạo lý.
Tên gia đinh mở cửa cung kính nói.
- Hầu gia có điều không biết, Lục Thiên Phong không chọc vào được đâu. Nô tài nghe nói, hắn hiện là thống soái của 5 vạn đại quân, mà quân đội chỉ nghe theo hiệu lệnh của hắn. Triều đình căn bản là không thể tiếp quản được. Hiện tại, 5 vạn đại quân kia đã chiếm Hấp Châu. Bây giờ, Lục Thiên Phong đã là Tiết Độ Sứ một phương, mặt khác chỗ dựa của hắn là Tiêu thị.
Tên gia đinh kia cung kính nói.
Người trung niên kia kinh ngạc quay đầu lại nhìn tên gia đinh, tên gia đinh cung kính nói:
- Chuyện của Lục Thiên Phong lan truyền rộng rãi ở Giang Ninh, cho nên nô tài mới nghe nói, Hầu gia đã mấy ngày nay đóng cửa say văn.
Người trung niên nhíu mày nhìn đi phía khác, một lát sau vẻ mặt hết âm trầm. Không lâu sau khi Lục Thất gặp Mạnh Thạch chợt nghe thấy có tiếng giã và tiếng tru lên thảm thiết. Đó là tiếng kêu của tên gia đinh kia chịu hình, mãi đến khi không còn tiếng kêu thảm thiết nữa mới tiếng giã mới dừng lại.
Lục Thất không phải là người đàn ông nhỏ mọn, chỉ có điều hắn cần lập uy ở Giang Ninh. Hắn muốn để huân qúy và đám quan viên Giang Ninh phải sợ hãi, sợ đắc tội với Lục Thiên Phong, sợ hắn trả thù. Rất nhiều văn nhân quý tộc chỉ là một đám kẻ yếu kêu gào.
Mạnh Thạch nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đó thấy khó hiểu, Lục Thất mỉm cười nói:
- Là tên gia đinh giữ cửa đắc tội với ta, lúc ta gặp Hầu gia huynh trưởng đại nhân đã cố tình chỉ trích y.
Mạnh Thạch giật mình, gương mặt gầy gò cười khổ. Bây giờ ông ta là kẻ nghèo túng trở về, tương lai làm quan ảm đạm, thậm chí sau này sẽ mang họa về cho gia đình. Cho nên vừa đến, trên dưới của phủ Văn Hoa Hầu không tôn kính ông ta bằng lúc trước, thậm chí còn ghét bỏ ông ta.
Sau khi cười khổ, Mạnh Thạch nhìn Lục Thất nói:
- Nghe nói ngươi là Đô nghu hầu của Ninh Quốc quân rồi.
Lục Thất gật đầu nói:
- Đúng, hơn nữa trực tiếp thống soái 5 vạn quân, 5 vạn quân chỉ nghe theo lệnh của ta. Nếu không ta đã không dám đến Giang Ninh.
Mạnh Thạch hơi giật mình rồi cau mày nói:
- Ngươi đang ủng binh tự trọng.
- Nếu không ủng binh tự trọng, ta có thể sống tiếp được sao? Lý Quốc Chủ bất tài, nhưng đấu tranh nội bộ lại am hiểu vô cùng.
Lục Thất thản nhiên trả lời, câu nói chứa đầu nghịch ý.
Mạnh Thạch nghe xong thì không dám bác bỏ, chỉ có điều vẻ mặt u ám, nhíu mày một lúc sau lạnh lùng nói:
- Ngươi đến gặp ta làm gì?
- Năng thần hiếm có, ta muốn sau này đại nhân có thể phụ tá làm việc cho ta.
Lục Thất nói thẳng.
Mạnh Thạch lắc đầu nhìn Lục Thất bình thản nói:
- Đừng vọng tưởng, cho dù ngươi có 5 vạn quân lực cũng khó mà tạo phản được. Ta khuyên ngươi, tốt nhất hãy yên tâm mà phụ tá thái tử điện hạ.
Lục Thất cười cười nói:
- Thái tử điện hạ, cũng rất khó làm được việc. Lý Quốc Chủ sẽ không cho Thái tử điện hạ cơ hội cầm quyền. Thái tử điện hạ ở Ninh Quốc quân, trên thực tế là kẻ tù tội, không thể gặp tướng sĩ Ninh Quốc quân. Lý Quốc Chủ là cha mà khiến con thành kẻ tặc, đúng là khó mà tưởng tượng nổi.
Mạnh Thạch nhíu mày một lát sau hỏi:
- Binh biến Thường Châu có liên quan đến ngươi không?
- Không liên quan đến ta, mà ông cũng không tin mà.
Lục Thất cười nhạt nói cho có lệ.
- Ngươi và Trương thị hợp tác đó là bảo hổ lột da rồi.
Mạnh Thạch chau mày nói.
- Đại nhân sai rồi, tiếp tục làm việc cho Lý Quốc Chủ mới là họa diệt tộc.
Lục Thất thản nhiên phản bác.
Mạnh Thạc kiềm chế nhìn Lục Thất lạnh lùng nói:
- Trương thị chắc chắn sẽ tha cho ngươi sao?
- Trước mắt chắc chắn sẽ nạp ta, bây giờ ở Hấp Châu có 5 vạn quân, Trương thị đương nhiên sẽ nạp ta, không nạp ta chỉ có Lý Quốc Chủ mà thôi.
Lục Thất thản nhiên trả lời.
Mạnh Thạch nhíu mày lặng im, bây giờ ông ta lâm vào cảnh nghèo túng trong lòng rất hụt hẫng vì biến thành kẻ vô dụng. Còn Lục Thất mạnh mẽ, cứng rắn, trên thực tế chiếm lý khiến Mạnh Thạch khó mà bác bỏ, chủ yếu là lo lắng không đủ, thứ ông ta thiếu chính là khoản ăn nói không giỏi, giống như với một người buôn bán nhỏ không có tư cách tranh giành mặt đỏ tai hồng với Huyện thái gia.
Một lát sau, tùy tùng của Mạnh Thạch dẫn Đỗ Dũng đến, Đỗ Dũng vẫn ở phòng khách nhìn thấy Lục Thất lập tức chào theo nghi thức quân đội:
- Thuộc hạ bái kiến đại nhân.
Lục Thất gật đầu, bảo Đỗ Dũng ngồi sau đó nói:
- Đỗ Dũng, hiện giờ ta muốn thông thương với Tấn quốc cần ngươi giúp hộ thương, được chứ?
- Vâng, thuộc hạ vâng lệnh.
Đỗ Dũng cung kính đáp lại, Mạnh Thạch nhìn y một cái, rõ ràng cảm thấy thái độ của Đỗ Dũng đối với Lục Thất quá mức cung kính.
- Đỗ Dũng, với sản phẩm thêu của hoàng hậu Đường quốc, tài nguyên khoáng sản, lá trà… thương phẩm sẽ thu hút việc buôn bán của Hấp Châu và Tấn quốc. Còn muối biển của Tấn quốc, hải sản, hoa quả, lương thực sẽ vận chuyển đến Giang Ninh, ngươi chủ yếu phụ trách việc vận chuyển.
Lục Thất nói.
- Vâng, thuộc hạ hiểu rồi.
Đỗ Dũng cung kính đáp lại.
Lục Thất nhìn Mạnh Thạch hỏi:
- Đại nhân có thể quản lý buôn bán ở Hấp Châu. Tại Hấp Châu sẽ do quan triều đình đảm nhiệm thuế thương. Nhưng ta lo lắng, triều đình quản lý cũng sẽ đảm nhiệm cả thương phú.
Mạnh Thạch hơi giật mình rồi lắc đầu nói:
- Ta không thể quản lý Hấp Châu.
- Vậy được rồi, đại nhân, Thiên Phong cáo từ.
Lục Thất đứng dậy cáo từ, nói chuyện không hợp nửa câu đã thấy quá nhiều. Hắn và Mạnh Thạch đã không có gì hay ho, vì nhớ ân tình cũ cầu hiền, hắn đã cho cơ hội rồi.
Mạnh Thạch không tiễn Lục Thất và Đỗ Dũng rời khỏi Văn Hoa hầu phủ. Đỗ Dũng hộ tống Lục Thất trở về Giang Ninh dẫn theo 12 thuộc hạ thân tín, đa số đều là huynh đệ thân tín của huyện Thạch Đại.
Dẫn đám người Đỗ Dũng trở về Ngô Thành quận chúa phủ. Lục Thất và Đỗ Dũng bí mật đàm phán. Nói với Đỗ Dũng sau khi lấy được Việt quốc, Đô úy và Huyện úy các nơi đều do thuộc hạ thân tín của Đỗ Dũng đảm nhiệm. Hắn giao cho Đỗ Dũng nhậm chức quân lệnh quan võ địa phương nhưng phải nghiêm khắc dặn dò thuộc hạ không phạm vào pháp luật của Tấn quốc. Nếu không quốc pháp vô tình, Đỗ Dũng ứng theo quân lệnh sẽ phải lĩnh quân đánh giặc.
Ngày thứ hai, Đỗ Dũng dẫn theo sứ mệnh trọng đại mà Lục Thất ban cho áp giải một số lượng lớn hàng thêu phẩm rời khỏi Giang Ninh, đến Hấp Châu. Vừa rời khỏi Giang NinhĐỗ Dũng chỉ dẫn theo 2 gã thuộc hạ, phóng ngựa phi vội đến Hấp Châu đến Hấp Châu lại vòng qua Mục Châu gặp Ngư Hoa Hiên.
Ngư Hoa Hiên nhận được quân lệnh và thư của Lục Thất cùng với mật thư của Vương Văn Hòa, trần thuật giải thích tại sao phải đột nhiên tập kích diệt Việt quốc. Giải thích của Lục Thất trên thực tế là một kiểu động viên chiến tranh, hắn muốn cho các tướng sĩ biết không phải hắn vội lập công, không giữ lời hứa muốn diệt Việt quốc mà là Việt quốc và Chu quốc muốn cấu kết với nhau đang có ý đồ liên hợp.
Ngư Hoa Hiên lập tức triệu tập các nhóm tướng soái cấp cao mang quân lệnh của Lục Thất, thư của Vương Văn Hòa, chiến lược của Lục Thất phân tích để các tướng soái nhìn rõ. Sau đó để các tướng soái bái kiến Trấn Phủ sứ Đỗ Dũng.
Sau khi nghị sự tại Hổ Bí Quân phủ, Đỗ Dũng rời khỏi Mục Châu vội chạy đến Cán Châu truyền lệnh. Đến Cán Châu cũng truyền quân lệnh của Lục Thất, thư của Vương Văn Hòa. Cán Châu có 30 vạn đại quân, bỏ phòng tuyến vào Kiến Châu, qua Ôn Châu đến Đài Châu thuộc quyền khống chế của Ngư Hoa Hiên.
Ngư Hoa Hiên đã chẩn bị xong chiến lược đột kích, ngày thứ hai chia làm 3 đường đột kích Việt quốc. Một đường 15 vạn quân lấy Minh Châu, một đường 15 vạn quân lấy Việt Châu. Ngư Hoa Hiên dẫn 1 vạn quân tiến thẳng đến Hàng Châu.
Việt quốc nhận được tin kinh hoàng nhanh chóng điều Bắc Phủ quân đến che chở cho Hàng Châu. Bắc Phủ quân tiền quân là Y Cẩm quân, lại điều 5 vạn quân Gia Hưng về cứu Hàng Châu, đồng thời cũng bí mật cầu cứu điều 3 vạn quân Chu quốc đóng ở huyện Kim Sơn. Huyện Kim Sơn ở bờ tây nam Gia Hưng, ở phía đông vịnh Hàng Châu.
Việt quốc đúng là đã cấu kết với Chu quốc, thực tế là chưa tuyệt giao, ý đồ sắp tới là đột kích Tô Châu. Chu quốc thiệt hại nặng nề và sự quật khởi của Tấn quốc khiến Chu quốc không thể coi thường sự tồn tại của Việt quốc. Việt quốc bị diệt vong có nghĩa là Chu quốc lại khó mà tấn công Tấn quốc bằng đường biển. Chỉ có điều vận binh bằng đường biển khó khăn,phải vòng xa mới có thể vận binh đến Việt quốc. Mà Việt quốc cũng đề phòng Chu quốc, không muốn Chu quốc vận nhiều binh đến Hàng Châu, chỉ có thể tiếp nhận cao nhất là 5 vạn quân Chu.