Kiêu Phong

Chương 43: Q.3 - Chương 43: Văn hoa




Sau khi tắm xong, Lục Thất thay một bộ báo lụa mềm mại, vốn dĩ cả người đều toát ra sự uy vũ cũng trở nên có vài phần văn khí, mười nô tỳ hầu hạ trong tình huống không có bề trên, một đám người như hoa nở rộ, cười nói tự nhiên, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ, thậm chí còn vặn vẹo mông, vô tình hoặc cố ý trêu đùa Lục Thất.

Lục Thất định lực rất mạnh, nội tâm hắn không muốn khiến cho Công chúa và nhóm thiếp thị không vui, nhưng hắn lại tiếc cho mười cô nương thanh tú mỹ lệ người gặp người yêu này, lại có sắc tâm, vẫn ôm ấp các cô nương một cái, cùng nhau vui đùa.

Giờ ngọ qua được một nửa, có một tỳ nữ áo xanh đến, thông báo các nữ chủ đến, mười mỹ nữ thất sắc vội vàng chỉnh sửa dung nhan, Lục Thất cũng bình tĩnh không loạn, kêu đám mỹ nữ cùng đi ra ngoài lầu, cùng đứng đợi ở trong vườn.

Một lúc sau, Ngọc Trúc, Kim Trúc, Tư Trúc, Tư Ngọc cùng đi đến chỗ Lục Thất, vừa nhìn thấy Lục Thất, Tư Trúc là người đầu tiên chạy đến, cánh tay rất tự nhiên nắm lấy cánh tay phải của Lục Thất, Lục Thất cười gật đầu, ư nhìn Ngọc Trúc và Kim Trúc.

- Lão gia hôm nay về, đáng nhẽ phải cho người về thông báo một tiếng mới phải.

Ngọc Trúc đi đến bên cạnh Lục Thất, cũng dịu dàng oán giận nói.

Lục Thất tâm ấm áp mỉm cười nói:

- Ta thấy thượng quan rời khỏi đại doanh mới dám trở về nhà gặp mọi người.

Ngọc Trúc gật đầu, ôn nhu nói:

- Công chúa đang ở Thư Hiên, lão gia qua gặp chút đi.

Lục Thất gật đầu, cười với Tư Ngọc, mới cất bước đến, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Ngọc đỏ bừng ngượng ngừng, thấy bàn tay của Lục Thất đưa đến, nàng vươn đôi tay cầm lấy tay Lục Thất, cùng đi, lúc đang đi, Lục Thất quan tâm hỏi tình hình của các nàng gần đây, Tư Trúc vui vẻ trả lời.

Đi qua Nguyệt Lượng Môn, Tư Trúc, Tư Ngọc biết điều buông cánh tay Lục Thất ra, im lặng đợi Ngọc Trúc và Kim Trúc đến mới đi theo, Lục Thất một thân áo bào gấm màu trắng, tóc dài đơn giản buộc đằng sau, cả người phóng khoáng đi vào, mờ mờ ảo ảo thấy một mỹ nữ xinh đẹp động lòng người.

Khi hắn đi vào thư hiên, lập tức bị từng đôi mắt xinh đẹp nhìn quái dị, Lục Thất mỉm cười, nhìn thấy rất nhiều khuôn mắt quen thuộc, mà ánh mắt của hắn cũng nhìn chằm chằm một mỹ nhân, ánh mắt lộ ra sự kinh ngạc không ngờ.

Đó là một cung nhân xinh đẹp tuyệt trần mặc váy màu lam, thấy Lục Thất nhìn, mỹ nhân e lệ cúi đầu, Lục Thất cười, quay đầu nhìn về phía Tiểu Phức ngồi một mình, hắn cất bước đi tới.

Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Phức nhìn Lục Thất đi tới, cho đến khi Lục Thất đứng cách hai thước, nàng mới dịu dàng nói:

- Phò mã, ngồi đi.

Lục Thất gật đầu, Thanh Phù đang mang ghế dựa lên rồi, Lục Thất gật đầu ra hiệu ngồi xuống ghế, hắn đối mặt với Tiểu Phức, nhưng lại nhìn thấy bên trái Tiểu Phức có một mỹ nhân mặc váy màu lam xa lạ đang đứng, làn da trắng nõn nà, dung nhan kiều diễm, khí chất đoan trang.

- Phò mã, vị này chính là Công chúa thừa được thái phi ban thưởng bổ nhiệm, tên là Hàn Ngọc Châu.

Tiểu Phức dịu dàng giới thiệu.

Lục Thất bất ngờ, đứng dậy mỉm cười nói:

- Tại hạ bái kiến Công chúa thừa đại nhân.

- Phò mã khách khí rồi, tiểu nữ bái kiến Phò mã.

Công chúa thừa thi lễ đáp lại.

Lục Thất gật đầu, sau đó ngồi xuống nhìn Tiểu Phức, Tiểu Phức ôn nhu nhìn hắn, cười nói:

- Gặp được Tú Lan, có phải rất bất ngờ hay không?

Lục Thất gật đầu, quay đầu nhìn về phía mỹ nhân mặc váy lam, đó chính là Tú Lan người hắn từng muốn có được, thì ra là tỷ tỷ của Thanh Phù, hắn vừa nhìn thấy Tú Lan thật sự rất bất ngờ, nhưng sau khi bất ngờ thì cũng không cảm thấy kì lạ nữa.

- Đúng là ta xin từ chỗ Lâm nhị tiểu thư, sau đó nàng là người của ngài rồi.

Tiểu Phức nói.

Lục Thất dịu dàng nhìn Tiểu Phức, hạ giọng nói:

- Cảm ơn.

Tiểu Phức mỉm cười dịu dàng, lại ôn nhu nói:

- Muội muội Tiểu Nghiên của ngài, Tiêu Tứ đã đáp ứng với ta là thả nàng, nhưng chuyện giải trừ nô khế cũng cần phải đi về huyện Thạch Đại mới được.

Lục Thất ngẩn ra nhìn Tiểu Phức, nghe xong tin tức tiểu muội có thể có được tự do, hắn cũng không hề cảm thấy rất vui mừng, bởi vì trước đó hắn đã biết chuyện tiểu muội sắp có được tự do, hắn lại cảm thấy lời nói của Tiểu Phức rất kì quái, nghe có chút giống ý tứ của công chúa.

- Tiêu Tứ có thể nhượng bộ là do Công chúa đích thân đi xin đấy.

Trong lúc Lục Thất đang ngẩn ngơ Tiểu Phức lại dịu dàng nói một câu.

Lục Thất như vừa tỉnh lại từ trong mộng ồ một tiếng, trong tiếng ồ hàm ẩn ý tứ thất vọng mà chỉ có hắn mời hiểu, nhưng hắn rất nhanh tỉnh ngộ, sau đó nhẹ giọng hỏi:

- Công chúa không về sao?

- Công chúa điện hạ về thẳng hoàng cung rồi.

Tiểu Phức cười trả lời.

Lục Thất im lặng gật đầu, lại nghe thấy Tiểu Phức hỏi:

- Sao vậy? Ngài có chuyện gì muốn nói với Công chúa sao?

Lục Thất ngẩn ra, gật đầu nói:

- Ta muốn gặp Công chúa, muốn tìm hiểu lẫn nhau một chút.

- Công chúa vẫn không thể đến gặp ngài được, nếu ngài có chuyện gì, ta có thể thay Công chúa nói với ngài.

Tiểu Phức nhỏ giọng đáp lại, đôi mắt xinh đẹp ôn nhu nhìn Lục Thất.

Lục Thất im lặng, trong lòng chợt nghĩ ra một chuyện, hắn đưa mắt lên nói:

- Ta có một chuyện muốn nhờ Công chúa giúp đỡ.

- Ngài nói đi, ta sẽ thay ngài chuyển đến công chúa.

Tiểu Phức dịu dàng đáp lại.

Lục Thất chần chừ một chút nói:

- Xin chuyển lời đến Công chúa, sau này ta không muốn lại cưới thêm một bình thê nữa, mong Công chúa hãy thay ta cự tuyệt đề hôn.

Tiểu Phức lập tức ngẩn ngơ nhìn Lục thất, khuôn mặt xinh đẹp của cung nhân cũng nhìn Lục Thất, một lúc sau Tiểu Phức mới dịu dàng nói:

- Ngài đã có một bình thê rồi, hẳn là vẫn có thể cưới thêm một bình thê nữa.

- Trong lòng ta đã có hai vị bình thê rồi.

Lục Thất bình tĩnh đáp.

Tiểu Phức giật mình, nhẹ giọng nói:

- Người ngài nói có phải Lâm Tiểu Điệp hay không?

- Đúng vậy, Tiểu Điệp trong lòng ta chính là thê thất, ta lần này trở về huyện Thạch Đại, gia mẫu cũng đã thừa nhận Tiểu Điệp là thê thất của ta, tuy rằng Tiểu Điệp không thể nhận được thân phận công khai, nhưng sau này sẽ được nhập tổ từ, gia mẫu nói chấp nhận nàng là vì nội trạch hiếu ân.

Lục Thất bình thản trả lời.

Tiểu Phức im lặng, một lúc sau mới gật đầu, dịu dàng nói:

- Ta sẽ chuyển lời đến công chúa điện hạ.

- Cảm ơn.

Lục Thất nhỏ giọng đáp lại, nội tâm cũng không cảm thấy nuối tiếc.

Hắn làm như vậy, thực ra là thực hiện tâm nguyện trước kia, cũng hoàn toàn thoát khỏi sự giằng co thế lực, bởi vì cự tuyệt hôn sự chính là đắc tội với thế gia và quan lớn, còn về phần nạp thiếp, trong quan trường, không thể long trọng bằng đám hỏi của vợ chồng.

Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Phức dịu dàng nhìn Lục Thất, chợt cười nói:

- Cũng không ngờ hôm nay Phò mã lại hồi phủ, có một chuyện cần Phò mã trợ giúp đây.

Lục Thất ngẩn ra, kinh ngạc nói:

- Chuyện gì vậy?

- Biển phủ Công chúa, cần Phò mã đề một chữ.

Tiểu Phức ôn nhu nói.

Lục Thất ngẩn ra, lắc đầu nói:

- Đề chữ lên biển, chữ của ta không hợp.

- Ngọc Trúc nói, chữ của Phò mã rất đẹp.

Tiểu Phúc dịu dàng nói.

Lục Thất trả lời:

- Chữ của ta cũng coi như là đẹp, nhưng chữ của ta hàm chứa sự phóng khoáng sắc bén, một khi đề tại cửa phủ, một số văn nhân nhìn thấy, chỉ sợ sẽ sinh lòng chán ghét, dù sao của phủ cũng là nơi khách thường đi qua.

Tiểu Phức ngẩn ra, suy nghĩ một chút, chợt cười nói:

- Cửa chính không nên vậy cửa trung chắc có thể, Phò mã viết một bộ, xem có thích hợp không.

Lục Thất chần chừ một chút, chỉ có thể gật đầu, sau đó hắn đứng dậy đi về phía bàn, chúng nữ tử yên lặng theo sau, Thanh Văn và Lý Tuyết Tâm chủ động mài mực chuẩn bị giấy, Tiểu Phức cười đứng ở bên trái Lục Thất.

Lục Thất cảm thấy không khí khác thường, dường như chuyện hắn viết chữ là một loại thử thách, trong lòng hắn có chút không vui, hắn không phải nam nhân đường hoàng thích văn sự, nhưng cũng không thích phải nhẫn nhịn thuận theo.

Cúi đầu trải xong giấy tuyết bạch tuyên, hắn hơi quay đầu cười hỏi:

- Viết Ngô Thành phủ Công chúa được không?

- Viết bốn chữ Ngô Thành trung phủ.

Tiểu Phức cười trả lời.

Lục Thất gật đầu, Lý Tuyết Tâm đưa nghiên mực qua, Lục Thất tay trái cầm ống tay áo, thần tình lạnh nhạt duỗi tay viết chữ, đầu bút rơi xuống viết bốn chữ thể chữ Lệ trên giấy Tuyên Thành.

Thắt lưng thẳng tắp, trong đôi mắt xinh đẹp của chúng nữ tử đều hiện lên tia sáng kì dị, trên giấy có bốn chữ to, tinh tế, từng chữ đầu có một loại khí chất lẫm liệt, chữ viết hùng vĩ, giống như ngọn núi đứng thẳng.

Lục Thất cũng im lặng nhìn, hắn lúc này mới phát hiện chữ của mình viết ra thậm chí có một loại cảm giác xa lạ, trước kia hắn viết chữ có một loại ý nhị hào phóng, bây giờ bốn chữ to này không ngờ ẩn chứa một loại ý vị thâm trường không thể nói ra.

- Chữ của ta, thật sự không thích hợp để treo biển.

Trong lúc Lục Thất cảm thấy quái lạ đã khẽ nói ra ý của mình, hắn thật sự không muốn mang bức chữ này ra treo ở trên biển, cảm thấy chữ này sẽ mang đến phiền toái.

Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:

- Chữ của Phò mã, giống như có hồn núi ở bên trong, thực sự nếu mang treo ở bên ngoài, cũng là khác biệt với văn phong hiện tại, nếu như mấy văn nhân kia nhìn thấy, chỉ sợ sẽ đố kị, sẽ nói Phò mã có hùng tâm ý chí.

Lục Thất quay đầu nhìn Tiểu Phức, Tiểu Phức chỉ nhìn giấy tuyên thành, lại dịu dàng nói:

- Bức chữ này của Phò mã, tỷ muội chúng ta biết là được rồi, cũng không cần để cho người ngoài nhìn thấy, Vân Nga, ngươi đưa Phò mã trở về đi.

Vân Nga đáp một tiếng, Lục Thất không hiểu bị đuổi khách, đành phải xoay người rời đi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.