Kiêu Phong

Chương 110: Q.3 - Chương 110: Về nhà




Mặt khác để thu phục nhân tâm, Tô Châu miễn trừ rất nhiều loại thuế, cho nên Tân Cầm Nhi phải nhanh chóng thành lập tài nguyên buôn bán, để bù vào phần tiêu tốn mỗi ngày, bởi vì một khi khai chiến, tài vật hao phí sẽ như nước chảy.

Xây dựng bến tàu, lợi ích lớn nhất đối với Tân Cầm Nhi là buôn bán muối, Đường quốc vô cùng thiếu muối, nhất là vùng trung bộ của Đường quốc, nơi đó chính là huyện Đại Thạch, muối rất đắt, hơn nữa chất lượng lại kém, mà Giang Âm Quân buôn muối, khi tiến một đoạn vào đại giang lại rất mất thời gian, nếu huyện Đông Hải có bến tàu, thì số lượng thuyền thông thương sẽ nhiều lên.

*****

Nhóm người Lục Thất âm thầm một mạch trở về phủ công chúa, vừa vào trong nơi ở. Ngay lập tức hiện ra trước mắt là bóng hồng mĩ nhân, từng đôi từng đôi một, ánh mắt đầy ân cần, khiến trong lòng Lục Thất cảm thấy ấm áp nhưng cũng có chút lúng túng, hắn không quen lắm khi bản thân bị vây quanh bởi quá nhiều hoa thơm cỏ lạ.

- Thân thể đã tốt chưa.

Tiểu Phức ôn nhu hỏi.

Lục Thất hơi xúc động gật đầu, hắn giả vờ bị thương đã được mấy ngày nay, nhưng bây giờ lại không nỡ lừa dối người quan tâm hắn.

- Tất cả giải tán đi, Phò mã cần xử lý chính sự, sau đó mới có thể cùng các ngươi nói chuyện.

Tiểu Phức dịu dàng bảo.

- Vâng.

Đám oanh yến đáp lời, rồi đồng loạt xoay người ly khai, chỉ có Ngọc Trúc và Lý Tuyết Tâm lưu lại, Vân Nga mời Tiểu Thanh cùng Ngư Tú Hoa cùng rời đi.

Cùng tới thư hiên, sau khi ngồi xuống, Tiểu Phức ngồi ở trên giường cẩm, đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn Lục Thất, chợt cười yếu ớt nói:

- Thiên Phong, cảm ơn ngài vì đã trở về.

Lục Thất ngẩn ra, mỉm cười nói:

- Đây là nhà ta, ta đương nhiên sẽ trở về.

Tiểu Phức nhắm mắt, gật gật đầu, im lặng một lát, mới mở mắt nói:

- Ta thật không ngờ, thời gian ngắn như vậy, ngài và Tân Cầm Nhi có thể phát triển được sự nghiệp bên ngoài, lòng ta đến nay vẫn còn lo sợ.

Lục Thất lặng lẽ nhắm lại mắt, hồi lâu mới nhìn Tiểu Phức, nhẹ giọng nói:

- Khó mà dễ, ta cũng thật không ngờ, một kỳ ngộ xuất hiện, để ta dùng đến tất cả vốn liếng, chiến Thường Châu, tập kích Tô Châu, một lần khó thành, hiện giờ ta đây cũng khó biết về sau họa phúc.

- Ta nghĩ, chúng ta nên bí mật di cư đến Tô Châu, ta lo lắng bệ hạ một khi biết rõ tình hình ở Tô Châu, sẽ bất lợi cho người và những người thân cận ngươi.

Tiểu Phức ôn nhu nói.

Lục Thất ngẩn ra, nhìn Tiểu Phức, trong lòng trào dâng xúc động, đột nhiên hỏi:

- Tiểu Phức, nàng nguyện ý theo ta đi Tô Châu?

Tiểu Phức nhỏ giọng cúi đầu, mãi sau mới nhẹ nhàng nói:

- Thiên Phong, thật ra ta vẫn gạt ngài, trượng phu của ta đã qua đời nhiều năm.

Lục Thất lập tức giật mình nhìn chăm chú nhìn Tiểu Phức, hồi lâu mới kinh ngạc nói:

- Tiểu Phức, nàng nói thật chứ?

- Là thật, không biết ngài có chê ta đã từng xuất giá không.

Tiểu Phức hơi do dự, nhỏ giọng nói.

- Nàng nói ngốc cái gì, ta làm sao có thể chê nàng, nàng nên nói sớm hơn.

Lục Thất lập tức nhẹ giọng trách cứ, giọng điệu có vẻ đang cố kìm nén vui mừng, thậm chí thân thể có chút mất tự nhiên, hai tay hơi run run, theo bản năng muốn tới ôm Tiểu Phức, nhưng nhìn đến bên cạnh nàng là Lý Tuyết Tâm, hơi chột dạ thu tay lại.

Lý Tuyết Tâm khẽ liếc Tiểu Thất một cái, khóe môi nhàn nhạt ý cười, Lục Thất tự nhiên nhìn thấy, trong lòng xao động một hồi, Lý Tuyết Tâm bầu bạn cùng hắn đi Mao Sơn một tháng, nhưng chưa bao giờ cùng hắn thân cận, giữ lễ ứng xử, ngày thường tận tâm phục vụ Lục Thất, nhưng bộ dáng một mực thanh nhã lạnh lùng, khiến Lục Thất không dám xằng bậy.

Tiểu Phức khóc, lệ như châu ngọc trượt dài trên má, Lục Thất nhìn mà lòng đau xót, tay run run, muốn nói lại thôi, nhất thời không biết phải nói gì.

Lý Tuyết Tâm xoay người lấy khăn, quay lại đến bên Tiểu Phức, tự mình cầm khăn lau nước mắt cho Tiểu Phức, nhẹ nhàng như đang chăm sóc tiểu muội muội, Lục Thất ánh mắt ôn nhu nhìn Tiểu Phức, trong lòng kinh ngạc, vừa hoảng sợ vừa vui mừng, có loại cảm giác như đang mơ.

- Thiên Phong ngài quyết định di cư tới Tô Châu sao?

Lý Tuyết Tâm vừa rời đi, Tiểu Phức nhìn Lục Thất, ôn nhu hỏi.

Lục Thất hoàn hồn, lắc đầu nói:

- Không có, chúng ta không thể đi Tô Châu.

- Không đi Tô Châu, ngài không sợ Hoàng đế giáng tội sao?

Tiểu Phức hoài nghi nói.

- Căn cơ của chúng ta ở Tô Châu mới bén rễ, chịu không được mưa gió tàn phá, cần thời gian trưởng thành vững chắc, nói cách khác Tô Châu khó mà cùng Việt quốc và Đường quốc, hai bên tác chiến.

Lục Thất bình tĩnh trả lời.

- Có tin truyền đến từ Tô Châu, nói đã có chín vạn đại quân, bản quân Giang Âm ủng hộ Trương Hồng Ba, còn có Trung phủ dũng quân Thường Châu, quân lực đã rất nhiều.

Tiểu Phức tính toán.

Lục Thất mỉm cười, lắc đầu nói:

- Ngay cả khi có tới hai mươi vạn đại quân cũng không có mấy phần thắng, nếu chúng ta chạy tới Tô Châu tự lập, Đường quốc và Việt quốc sẽ lập tức sẽ ngừng chiến, ngược lại hợp tác vây công chúng ta, Y Cẩm quân sẽ công kích Côn Sơn đoạt Tô Châu, Ninh quốc cùng Đường quốc sẽ tiến công Thường Châu, mà quân lực của chúng ta gần như đều là hàng tốt, một khi chiến sự lâm vào thế giằng co, thậm chí thất bại, quân tâm sẽ suy sụp, ngược lại tạo phản, đầu hàng.

Tiểu Phức giật mình, gật đầu, nàng thật sự không hiểu tính phức tạp của quân sự, hơn nữa nàng đề nghị đi Tô Châu định cư, có một nửa là lo lắng Tô Châu sẽ bị kẻ khác đoạt mất, nàng tin tưởng năng lực buôn bán của Tân Cầm Nhi, nhưng quân lực lại dễ dàng bị quan tướng nắm giữ, nàng cảm thấy nếu không phải đích thân Lục Thất thống soái đại quân, phủ công chúa sẽ mất khống chế Tô Châu.

- Tiểu Phức, nếu chúng ta tự lập, sẽ đem Tô Châu và Thường Châu kéo vào chiến tranh, hậu quả chính là bị người khác phỉ nhổ, chúng ta hiện giờ có thể chiếm cứ Tô Châu và Thường Châu, trên thực tế là từ lợi ích mà ra, sở dĩ chúng ta có thể làm cho người tin phục đón nhận lợi ích, nguyên nhân là nhờ vị thế hiện tại của phủ công chúa, đoạt quyền uy của triều đình.

Lục Thất nói thêm.

Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:

- Ta hiểu được.

Lục Thất cười nói:

- Hiện giờ việc chúng ta có thể làm là mạo hiểm kéo dài thời gian, thời gian càng lâu, đến khi chúng ta thống trị được Tô Châu và Thường Châu, càng thuận lòng người, mặt khác chúng ta không thể chủ động mưu phản, theo ta thấy, Đường Hoàng đối với việc Thường Châu quan áp ngân khế, chắc chắn sẽ không trì hoãn mặc kệ, không ngoài một năm, sẽ thay thế thưởng công quân điền ở Thường Châu bằng quan áp ngân khế, khi đó ta sẽ bí mật tập kết năm vạn đại quân đóng quân ở huyện Tấn Lăng, hoàn toàn chiếm cứ Thường Châu.

- Đây không phải giống tạo phản sao?

Tiểu Phức giật mình hoài nghi.

- Khẩu hiệu bảo vệ tướng sĩ thưởng công điền, triều đình nói không giữ lời biến thành thu điền, hiện giờ phủ công chúa ở Thường Châu ruộng vườn trù phú, nộp thuế bốn thành còn sáu thành tự thu, ruộng đất bỏ hoang thậm chí còn miễn thuế, nếu thu xong sáu thành sẽ không phải nộp các thuế phụ, có thể nói rất có lợi cho quân hộ, nói rõ hơn nữa là liên quan tới lợi ích được mất của cá nhân, chúng ta khởi binh chiếm đóng Thường Châu, sẽ được lòng người ủng hộ, hơn nữa bởi vì do triều đình thất tín, nên sẽ khiến lòng Ninh quốc quân sinh bất mãn, nếu triều đình còn điều quân Ninh quốc đi chinh chiến, ta thậm chí có thể xúi giục Ninh Quốc quân quy phục.

Lục Thất tự tin nói.

- Dạ, Dương Côn bây giờ là tiết độ Phó sứ Ninh quốc quân rồi.

Tiểu Phức dịu dàng đáp.

- Thành Tiết độ Phó sứ, trên thực tế là minh thăng ám giáng rồi (bề ngoài là thăng chức nhưng bên trong ngầm giáng chức), Tiết độ Phó sứ không có quyền điều binh, Dương Tứ huynh đại quân đông đánh, vẫn bị Đường Hoàng trị tội. Nhưng ta xúi giục Ninh quốc quân, chỉ trông vào Dương Tứ huynh là không được, phải khiến cho quan tướng trung hạ tầng đều bị lung lạc mới được.

Lục Thất ôn hòa nói.

Tiểu Phức đồng ý, Lục Thất nói tiếp:

- Chúng ta chỉ có thể lưu lại kinh thành, khi Thường Châu khởi binh, chúng ta cũng sẽ không rời khỏi kinh thành, đại quân tạo phản nhưng chúng ta lại không ở Thường Châu và Tô Châu, như vậy không thể áp đặt vào ta.

- Mặc dù nói vậy, nhưng có thể có bị liên lụy hay không thì rất khó nói.

Tiểu Phức lo lắng nói.

Lục Thất mỉm cười, hắn lấy sách chiến ở Thường Châu để đánh cược, bất ngờ tập kích Tô Châu cũng là đánh cược, bây giờ hắn cố ý lưu lại kinh thành cũng là đánh cược, đối với hắn mà nói tất cả chính là đánh cược với vận mệnh, đánh thắng là Hoàng đế, thua chính là bỏ mạng.

- Thiên Phong, thật ra ta không yên lòng nhất chính là quân lực Tô Châu sẽ bị kẻ khác cướp mất, nhất là Giang Âm Quân Trương thị, bọn họ ở Tô Châu rất có ưu thế.

Tiểu Phức nhỏ giọng nói, mắt đẹp ôn nhu nhìn Lục Thất.

Lục Thất nhìn Tiểu Phức, cười yếu ớt nói:

- Hiện giờ ta đây chỉ có thể tin người thì không nghi ngờ, ta tin Trương Hồng Ba, nếu lỡ như sai người, đó chính là vận mệnh của ta đã tận.

Tiểu Phức im lặng gật đầu, Lục Thất vẻ mặt thoáng chút suy nghĩ, một lát sau mới nói:

- Tiểu Phức, nàng không cần lo lắng, Trương Hồng Ba khó có thể cướp quân lực Tô Châu, hắn không có quyền bổ nhiệm hay miễn nhiệm của quan tướng, hơn nữa phần lớn quan tướng đều do Dực Vệ phủ công chúa đảm nhiện, cùng với những quan tướng đầu hàng từng theo ta đi Mao Sơn, trên thực tế, quân lực bên trong Tô Châu tồn tại khống chế rất lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.