Lục Thất đứng dậy hỏi:
- Vu tướng quân, ông ở Ninh Quốc quân nhiều năm, không biết có thể chiêu dụ Ninh Quốc quân?
Vu tướng quân ngẩn ra, nói:
- Sợ là rất khó, binh theo tướng chuyển, nếu thần có thể chiêu dụ, có lẽ cũng chỉ được hơn một vạn tướng sĩ Ninh quốc thôi.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Vậy cũng tốt, Dương Côn hôm nay là Tiết độ Phó sứ Ninh quốc, có ngươi xách động lại cộng thêm Dương Côn góp lực vào, mới có thể đủ hơn nửa Ninh quốc, mà Ninh Quốc quân thưởng công điền, gần như đều tại Thường Châu.
Vu tướng quân gật đầu, nói:
- Thần sẽ tận lực.
Lục Thất vui sướng gật đầu, đưa tiễn Vu tướng quân rời đi.
Cùng Quan Xung về soái trướng, tiến lên hành lễ nói:
- Chúc mừng chủ thượng, Vu tướng quân là bậc đại tài, có ngài ấy phụ tá, chủ thượng được hồng phúc.
Lục Thất mỉm cười, gật đầu:
- Ta cũng thật không ngờ, Vu tướng quân có theo trợ giúp ta, đúng là quả rất may mắn, được y phụ tá, Ninh Quốc quân sớm muộn gì cũng thuộc sở hữu của Tấn quốc.
Quan Xung gật đầu, Lục Thất nhìn quanh, cười nhẹ nói:
- Quan đại ca, nếu để cho ngươi lĩnh quân đi đột kích Giang Lăng, ngươi có thể nắm chắc bao nhiêu phần thắng.
Quan Xung ngẩn ra, không ngờ nói:
- Đột kích Giang Lăng, không phải là do chủ thượng thống soái sao?
Lục Thất cười nói:
- Ta sẽ tham chiến, nhưng ta là Tấn vương, tốt hơn nên ẩn tàng, lúc này ta nghĩ tới để cho ngươi tác chiến, ngươi là hậu nhân Quan Vũ, nếu như ngươi hạ Giang Lăng, với thanh danh và tôn hiển của ngươi tất được lòng người ủng hộ, dĩ nhiên là đại soái của ba vạn sáu ngàn đại quân rất cần trải qua ma luyện để trưởng thành, lại cũng cần quân công phục chúng, ngươi lại cũng không thể mãi chỉ là một dũng tướng, hẳn nên trở thành danh tướng lưu danh sử sách.
Quan Xung giật mình nhìn kĩ Lục Thất, chợt cúi đầu chào theo nghi thức binh gia, cung kính nói:
- Tạ ơn chủ thượng cho cơ hội.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ngươi hiểu biết Giang Lăng, nhanh đi suy nghĩ phương thức tác chiến đi.
- Vâng, thần cáo lui.
Quan Xung cung kính đáp lại, xoay người rời đi trướng soái.
Lục Thất nhìn gã đi rồi, khóe miệng chợt hiện nụ cười thản nhiên, đầu hơi ngẩng lầm bầm:
- Ngươi có thể lợi dụng ta thâu tóm Phó sứ Tiết độ sứ, lẽ nào lại không thể bị ta dụ tự chui đầu vào lưới, mặc lệ ngươi là thật tình hay giả ý ta nhất quyết không rời binh lực của mình.
Hoa đăng rực lên, đại quân Lục Thất yên lặng tới trước sông lớn vùng Phàn Khẩu, lúc này trời sẩm tối, mưa tuyết nhẹ, tầm nhìn trên sông không được xa, thời tiết này thực sự xấu, nhưng đối với quân lực vượt sông để đánh lén mà nói, thời tiết này khiến địch quân phía bên kia bờ Hạ Khẩu không thể do thám được tình hình bên này, quả là trời giúp.
Lục Thất nhìn rất nhiều thuyền lớn thả neo, nói là thuyền lớn cũng không hẳn, thuyền này so với thủy quân Mân quốc thì nhỏ hơn bốn thành, Lục Thất biết, bởi vì quốc chủ Lý quốc không có ý muốn đột kích Kinh quốc, cho nên không cho Ngạc Châu phát triển thủy quân, không được triều đình ủng hộ, thủy quân nơi đây không những có ít thuyền hơn Kinh quốc hơn phân nửa thuyền mà còn phần lớn thuyền ở đây đều đã mục nát.
Nhìn thân thể lạnh run của các tướng sĩ, Lục Thất biết rằng đây không phải do sợ hãi mà là lạnh, hơn ba vạn tướng sĩ của hắn phần lớn thuộc vùng Nam Hải, nơi này là phương Bắc, tự nhiên không thích ứng được thời tiết hiện tại.
Lúc này Vu tướng quân đã tới, đi đến bên cạnh Lục Thất, hành lễ bái kiến một chút, Lục Thất xua tay miễn lễ. Vu tướng quân bước tới đứng bên cạnh hắn.
- Vu tướng quân, vượt sông an bài ra sao?
Lục Thất hỏi.
- Đội tàu thủy quân vượt sông, trước cho năm trăm tiên phong đi thuyền Mông Trùng đột kích Hạ Khẩu, sau khi thuyền lớn thẳng tiến, rất dễ bị hỏa công bắn phá, thuyền con của chúng ta chỉ có thể mang ba nghìn tướng sĩ vượt sông, tuy nhiên quân địch trú đóng ở Hạ Khẩu bình thường chỉ có hai ngàn, số còn lại ở hậu phương, muốn nhận tin tiếp viện cũng phải mất chút thời gian.
Vu tướng quân hồi đáp.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Như vậy đi, Ngạc Châu quân và quân lực của ta, mỗi lần cử ra một vạn năm trăm tướng sĩ vượt sông, thuyền Mông Trùng tiên phong sẽ có một nửa là binh lực của ta, như vậy có thể khích lệ quân tâm Ngạc Châu.
Vu tướng quân suy nghĩ một chút gật đầu, Lục Thất nhìn nước sông, lại nói:
- Mặt sông hơn ba dặm, hôm nay ngược dòng đông phong, hẳn là rất nhanh có thể sang bờ bên kia.
- Cũng không hẳn có thể dễ dàng như vậy, mặc dù là gió hướng đông, nhưng quá yếu.
Vu tướng quân cẩn thận nói.
- Có lẽ ta vừa lên thuyền, gió lập tức mạnh lên.
Lục Thất cười nói.
Vu tướng quân ngẩn ra, Lục Thất quay đầu lại nói:
- Lần này đột kích, ta tiên phong.
Vu tướng quân ngẩn ra, vẻ mặt không ngờ, chợt Quan Xung từ phía sau hô vội lên:
- Không thể, chủ thượng không thể đi, thuộc hạ có thể làm tiên phong.
Lục Thất quay đầu lại cười trách, mắng:
- Ngươi làm tiên phong, ngươi biết bơi ư, ta tại trong biển cũng như cá lớn, rơi xuống sông ta cũng có thể bơi về bờ, ngươi thì sao?
Quan Xung ngẩn ra không nói gì, trên thực tế gã không biết bơi, nhưng rất nhanh lại nói:
- Cho dù vậy chủ thượng cũng không nên đi làm tiên phong.
Lục Thất quay đầu lại nhìn sông, nói:
- Yên tâm đi, nếu không có thuyền ta vẫn có thể qua, lần này vượt sông không cho phép thất bại, ngươi làm tốt chức trách của ngươi đi.
Vu tướng quân không nói gì thêm, Quan Xung vái chào theo lễ binh gia rồi cũng yên lặng, Lục Thất bấy giờ mới phân phó:
- Cho ta ba bình điêu tiễn.
Có cận vệ đáp lại, Lục Thất nhìn Vu tướng quân, cười nói:
- Đi nào, ta lên thuyền chuẩn bị tác chiến.
Vu tướng quân hơi khẽ nhún người hành lễ, chìa tay làm thế mời Lục Thất bước vào, Quan Xung mang kính ý nhưng lại bất đắc dĩ sai điểm vài tướng sĩ tinh nhuệ theo sau tháp tùng Lục Thất.
Một thân kim giáp, Lục Thất bước lên thuyền lớn của thủy Ngạc Châu quân, cùng tướng sĩ tiên phong, Ngạc Châu quân biết hắn đích thân tiên phong mạo hiểm đột kích Hạ Khẩu, nhất thời quân tâm chấn động, khí thế ngùn ngụt, át chế hết đi áp lực trước khi diễn ra đại chiến.
Canh ba, vốn gió đông rất yếu bỗng dần dần mạnh lên, thủy quân bắt đầu căng buồm lên đường, đồng thời lắc mái chèo trợ lực, thuyền lớn nơi Lục Thất đứng là một trong ba tiên phong, mặc kim giáp, tay trái nắm đại cung đứng trước mũi thuyền, mắt nhìn về trước, nội trong mười trượng đều thấy được.
Vu tướng quân lặng yên đi tới bên cạnh Quan Xung, Quan Xung thấy vậy vột hành lễ một chút, Vu tướng quân gật đầu, ánh mắt nhìn sông lớn, nói:
- Không thể tưởng được, ngươi hiện giờ đã là thống soái ba vạn đại quân.
- Do chủ thượng cất nhắc, chủ thương không nên trọng dụng thuộc hạ.
Quan Xung đáp.
- Ồ vì sao?
Vu tướng quân hỏi.
- Do thuộc hạ từng có chút thiếu suy nghĩ.
Quan Xung đáp, chuyển sang nói về sự tình Mục Châu.
- Ừ, chính điểm này của ngươi lại khiến hắn coi trọng ngươi.
Vu tướng quân dường như cảm thán nói.
Quan Xung im lặng, Vu tướng quân lại tiếp:
- Ngươi thấy thế nào về việc chủ thượng làm tiên phong lần này?
- Chủ thượng là vì muốn khích lệ quân tâm, muốn hình thành sự sùng kính trong quân tâm, chỉ có điều hắn là chủ thượng, làm vậy rất mạo hiểm.
Quan Xung hồi đáp.
Vu tướng quân gật đầu, nói:
- Chủ thượng có thể tự đắc thế tại Thường Châu, chiếm Tô Châu, sau đó lại thành lập nên Tấn quốc, trên thực tế quân hùng uy vọng đã vô cùng lớn, hắn có thể gây ảnh hưởng tới Ninh Quốc quân, chính là tạo nên một trận hùng chiến.
- Chủ thượng cũng là một danh tướng thiện chiến, trận chiến huyện Cú Dung, sách lược đại chiến Thường Châu, cùng mưu kế bày ở Tô Châu, đại nhân không biết thiện mưu của chủ thượng ở Tô Châu, thuộc hạ lúc trước có từng nghe người ta nói qua, thật sự rất sảo diệu.
Quan Xung giọng sùng kính nói.
- Ồ, ngươi nói nghe một chút.
Vu tướng quân bình thản nói.
Lục Thất đứng im lặng một hồi ở mũi thuyền, ánh mắt nhạy bén nhìn chằm chằm phía trước, hắn trước đây có nghiên cứu bàn luận qua chiến sự phát sinh ở Kinh Châu, nhất là chiến dịch vượt sông ở Hạ Khẩu. Hạ Khẩu chính là cửa sông lớn Hán Thủy chạy vào Đại Giang, ở trong này xảy ra rất nhiều chiến sự, nổi tiếng nhất là trận chiến Giang Hạ.
Cuối nhà Hán, Ngô quốc Tôn thị từ Giang Nam đã từng nhiều lần đem thủy quân tới đoạt Giang Hạ, khi đó trấn thủ Giang Hạ là một nhân vật có tên là Hoàng Tổ, mấy lần ngăn chặn thành công đột kích của Tôn thị, tuy nhiên cuối cùng vẫn bị quân binh của Tôn thị công diệt.
Quan Xung nói chiến sự đột kích Hạ Khẩu, nếu như xuất kỳ bất ý, sẽ không quá khó, Hạ Khẩu không có khả năng đóng mấy ngàn quân lực, nhất là loại thời tiết mưa tuyết lạnh giá này, quân lực còn khả năng phản kháng còn lại rất ít.
Quan Xung nói việc khó khăn nhất chính là làm thế nào có thể mau chóng đánh hạ thành Giang Lăng, nơi này hào bao quanh rất sâu, dễ thủ khó công, một khi Giang Hạ bị tập kích, khẳng định sẽ có tin cấp báo tới Giang Lăng, cho nên dù đột kích xuống thành Giang Lăng, cũng rất khó mà đánh nhanh thắng nhanh.
Nếu không thể nhanh chóng công phá thành Giang Lăng, vậy sẽ chịu tám vạn quân Kinh Môn công kích, cho nên hậu quả đột kích thành Giang Lăng, có tới bẩy thành là mất nhiều hơn được, Quan Xung suy tính cẩn thận, thấy rằng vẫn là chú trọng việc cướp lương thảo đầu tiên.