Kiêu Phong

Chương 60: Q.1 - Chương 60: Xem giai nhân




Lúc này trong nội tâm của Vương Nhị phu nhân vô cùng phức tạp, nhà mẹ đẻ của nàng là Tống phủ xã Thất Lý, trượng phu Vương Chủ bộ dứt khoát từ bỏ quan hệ tốt đẹp với Tống phủ, khiến cho Vương Nhị phu nhân hoảng loạn. Tuy rằng Vương chủ bộ luôn đối tốt với nàng, còn thề son sắt hứa cả đời yêu thương lẫn nhau giúp đỡ lẫn nhau, nhưng Vương Nhị phu nhân không còn là thiếu nữ thanh xuân chưa từng trải việc đời, nàng biết lời hứa của đàn ông với phụ nữ không hề đáng tin cậy, nhất là nàng chỉ sinh được một mụn con gái, đó là nhân tố khiến nàng không có địa vị vững chắc ở nhà họ Vương.

Nên làm như nào cho phải đây? Vương Nhị phu nhân lo sợ nghi hoặc vắt óc suy nghĩ, nàng hiểu rõ tính quan trọng của Lục Thất đối với Vương chủ bộ, cũng hiểu rõ Vương Chủ bộ thất thế thì nàng sẽ mất đi tất cả, nhưng trượng phu và nhà mẹ đẻ lại đối đầu nhau, đối với nàng cũng đầy nguy cơ, nàng nhất định phải tìm được một phương pháp lưỡng toàn để giải quyết.

- Thím, xin dừng xe một chút.

Cửa xe bị gõ nhẹ hai cái, tiếp theo là giọng ôn tồn của Lục Thất.

Xe ngựa dừng lại, Vương Nhị phu nhân đang vắt óc suy nghĩ bị giật mình, không hiểu Lục Thất dừng xe ở trên đường xã, bảo nàng xuống là có ý gì?

Nàng do dự một chút dùng tay đẩy rèm vải cửa xe, dịu dàng hỏi:

- Hiền chất, có chuyện gì mà dừng xe ở đây vậy?

Lục Thất chỉ vào rừng trúc bên đường, nói:

- Thím à, có một thứ ta muốn giao cho trọng thúc, thứ đó có lẽ rất quan trọng đối với trọng thúc, mời thím theo ta đi qua đó, tận mắt thấy ta lấy vật đó giao cho thím mang về.

Vương Nhị phu nhân nghe xong nghi hoặc khó hiểu, nhìn thoáng qua nét mặt bình thản của Lục Thất, ngẫm nghĩ chắc Lục Thất không có gì ghê gớm, nàng do dự một chút rồi đẩy cửa xe, sau khi xuống xe lại thấp thỏm đi theo Lục Thất vào rừng trúc.

Vừa vào rừng trúc chừng năm mét, Lục Thất dùng trường đao cắm xuống một gốc cây trúc già, đào đất lên, rất nhanh đã đào được một bọc vải xanh, phủi vài cái mới đưa cho Vương Nhị phu nhân.

- Thím, đây là phỉ chứng khi ta tiêu diệt phỉ đã lấy được, xin thím mang về đưa cho trọng thúc, trước khi giao cho trọng thúc đừng để người nào biết trong đó là cái gì, nếu không sẽ khiến người ta hiểu lầm là câu kết với phỉ đấy.

Lúc này Vương Nhị phu nhân mới yên tâm, nhận túi đồ, cùng Lục Thất quay trở lại xe ngựa.

Sau khi xe ngựa tiếp tục đi Vương Nhị phu nhân vô cùng tò mò bọc đồ bên cạnh, bằng xúc cảm dường như trong bọc đồ là quần áo, nhưng sao quần áo lại là phỉ chứng quan trọng chứ, nhìn một lúc lâu rốt cuộc nàng không kìm nén nổi đã mở bọc đồ ra.

Trong bọc đồ đúng là mấy bộ quần áo, hơn nữa có một bộ rất giống quan phục, bên trên quan phục có một công văn và một túi vải vuông màu xanh, Vương Nhị phu nhân mở công văn ra, vừa đọc đã hoảng sợ, đây là một tờ công văn bổ nhiệm quan viên, hơn nữa là công văn bổ nhiệm của Chu quốc, tiếp tục mở túi vải vuông màu xanh ra, đó chính là một viên kim ấn.

Vương Nhị phu nhân gói kỹ bọc đồ lại nguyên trạng, nàng hiểu phỉ chứng chính là chứng minh gian tế địch quốc, hơn nữa nàng cũng hiểu vì sao Lục Thất lại cho nàng cùng đi lấy, hiện tại Lục Thất giao phỉ chứng này cho Vương chủ bộ, chứng minh thành ý hắn sẵn sàng góp sức vì Vương chủ bộ.

Thật ra Lục Thất giao gói đồ của trùm thổ phỉ cho Vương chủ bộ, một là bề ngoài tỏ thành tâm, hai là chứng minh mình không hề nuốt hết số vàng lớn, gói đồ như này, giả bộ có nhiều quần áo cũng không thể nào có nhiều vàng, dù sao gói đồ này đối với hắn cũng không có tác dụng gì, hắn bảo Vương Nhị phu nhân đi theo là chứng minh dù hắn đảm nhiệm chức vụ hay không thì đều không có gian lận.

Đoàn người thuận lợi đến Trần phủ xã Đông Lưu. Lúc này Trần phủ vẫn còn chìm đắm trong đau buồn mất đi người thân, linh bằng đã dựng, mùi thơm của nhang, một nhóm hòa thượng ở ngoài linh bằng thiết lập đàn siêu độ vong linh người chết, nô bộc trong phủ người nào người nấy đều mặc tang phục, vẻ mặt nghiêm túc.

Vương Nhị phu nhân đến nhận được sự tiếp đãi long trọng, ba mươi mấy nữ quyến của Trần phủ toàn bộ ra đón, địa vị của vợ nhờ ở chồng, địa vị của Vương chủ bộ không kém gì lão đại nhân của Trần phủ.

Lục Thất lẫn ở trong đám nha binh, được một vị Phó tổng quản khách khí mời đến phòng bên để chiêu đãi, chủ đối chủ, người hầu dĩ nhiên do tôi tớ tiếp đón, người trong Trần phủ không hề phát hiện ân nhân của họ lại ở trong đám nha binh.

Trong khi chờ đợi ở Trần phủ, năm tên nha binh còn lại rốt cuộc vẫn nhận ra Lục Thất, có người to gan tới chào hỏi, Lục Thất giải thích là Vương chủ bộ bí mật lệnh cho hắn đóng giả làm binh lính hộ tống Nhị phu nhân, nguyên nhân giả trang làm binh lính là sợ Ngưu Huyện úy và Triệu Huyện úy có chỗ hiểu lầm, hắn dặn năm người không được nhiều lời nói lung tung.

Năm nha binh cũng được coi là tâm phúc của Vương chủ bộ, đều sảng khoái đồng ý, trên thực tế họ sẽ không giữ được mồm miệng đấy, trong nha binh hơn phân nửa đều là người của Triệu Huyện thừa, gián tiếp thì cũng là người của Triệu Huyện úy, nếu không Vương chủ bộ sao lại gấp gáp bồi dưỡng thế lực quan binh chứ.

Sau khi chờ đợi hai canh giờ, Vương Nhị phu nhân trở về thành, Trần phủ chuẩn bị xe đưa các tiểu thư Trần phủ, khiến Lục Thất bất ngờ chính là tiểu thư chưa gả của Trần phủ lại có hơn chín người, khi lên xe chín vị tiểu thư lớn nhỏ người nào cũng cúi đầu nặng nề lên xe, Trần phủ có tang làm các nàng không dám nhìn lung tung, đương nhiên càng không thể biểu hiện vui vẻ.

Sau khi xe chạy về hướng Hương Bảo Đông Lưu năm sáu mét, bên trong hai chiếc xe có tiếng cười nói, rất nhanh màn xe được vén lên, gương mặt xinh đẹp của các cô gái nhìn ra ngoài, các nàng không phải là nhìn người mà là nhìn rừng trúc, điền dã cùng với nắng ấm trời trong bên ngoài.

Tâm trạng của Lục Thất lại khác thường, hết sức khẩn trương, không thể tưởng tượng được mình sẽ có một màn ngắm mỹ nhân thú vị ướt át như thế, hắn giả bộ như không có việc gì, dùng mắt liếc trộm mặt các cô gái.

Nhà phú quý ít người xấu, các tiểu thư nhìn ra ngoài mỗi người đều là một xinh đẹp, chỉ tiếc đều là những cô gái mười hai mười ba tuổi, có bốn vị tiểu thư mười sáu mười bảy tuổi trở lên thủy chung không lộ diện, tới độ tuổi trưởng thành các cô gái đều có tự tôn, dù muốn ngắm nhìn bên ngoài cũng sẽ nhẫn nại duy trì dáng vẻ thục nữ.

Lục Thất nhìn ra ngoài một lúc khá thất vọng, hắn yêu cầu tiểu thư nhỏ nhất mười hai tuổi là một loại bảo thủ tâm lý, sợ tiểu thư trưởng thành thì thật sự là nhìn không vừa mắt, kỳ thật chỉ cần hắn nhìn trúng tiểu thư trưởng thành, hắn chắc sẽ không chọn cô gái nhỏ tuổi đấy.

Khi xe đi được một phần ba lộ trình, đang lúc Lục Thất phát sầu thấy mặt của sáu bảy tiểu thư non choẹt, xe của Vương Nhị phu nhân đi trước ghé vào bên đường dừng lại, hai xe phía sau dĩ nhiên cũng phải dừng bên đường theo.

Vương Nhị phu nhân xuống xe, đi đến hai xe phía sau, ôn hòa nói:

- Trời nóng quá, các ngươi cả ngày ở trong phủ không dám ra ngoài, nơi này có khu rừng trúc, đi ra hít thở không khí, ngắm cảnh đẹp bên ngoài đi.

Tiếng vui mừng hô vang, lập tức cửa xe được mở ra, một tiểu thư dưới mười bốn tuổi đi ra, tiếp theo lại kêu ầm lên kéo một vị tiểu thư trưởng thành xuống xe. Tim của Lục Thất nhảy dựng lên, biết Vương Nhị phu nhân tạo điều kiện cho mình, hắn vội vàng thong thả xuống ngựa, ánh mắt lại chăm chú nhìn về phía các tiểu thư.

Lúc này hắn đã thấy rõ, các tiểu thư xuống xe lập tức nhìn khắp nơi, vẻ mặt đầy vui sướng tay ngọc cầm quạt khẽ đuổi cơn nóng, bên trong xe đúng là rất nóng, đi ra tầm nhìn rộng rãi lập tức thả lỏng thân mình.

Đôi mắt như chim ưng của Lục Thất như đang nhìn chăm chú vào con mồi, nhanh chóng đã tóm được con mồi bên ngoài. Chỉ liếc mắt một cái lòng hắn đã dao động rồi, bốn vị tiểu thư trưởng thành dung mạo mỗi người một vẻ không kém gì Vận Nhi, trong đó có hai người thật sự xuất chúng.

Một vị mặc váy xuyên lan, tuổi chừng mười sáu mười bảy, lông mi cong vút đôi mặt đẹp đẽ, mũi cao môi đỏ, xinh đẹp diễm lệ.

Một vị khác cũng mười sáu mười bảy tuổi, mặc váy lụa vàng nhạt, làn da trắng mịn như tuyết đầy kiều mỵ, mắt như thu thủy, thanh lịch như tiên tử, hai vị tiểu thư này xinh đẹp tương xứng, nhưng mỗi người một vẻ, người như đóa thược dược đẹp nhất, người như hoa lan thanh lịch nhất.

Lục Thất quay mặt về phía rừng trúc, tim đập thình thịch khẽ lựa chọn, hai vị tiểu thư đẹp mỹ lệ này khiến lòng hắn xao động, nhưng cũng cho hắn một lựa chọn khó khăn, con người chính là động vật tham lam, trước mắt có một ổ bánh mì thì cầm lấy ăn ngay, nhưng nếu có thêm một chiếc bánh gạo ngon, nhất định sẽ không chút do dự mà chọn chiếc bánh có vị ngon nhất.

- Lục binh vệ, ngươi lại đây.

Vương Nhị phu nhân vừa thấy Lục Thất quay đầu nhìn về phía rừng trúc, trong lòng biết Lục Thất nhìn rõ rồi, tức thời dùng mệnh lệnh gọi hắn.

Trong lòng Lục Thất vẫn chưa lựa chọn được người nào, nghe gọi đành phải đi đến cung kính hành lễ nói:

- Phu nhân có gì chỉ bảo ạ.

Vương Nhị phu nhân nói:

- Cậu lại đây, ta có việc cho cậu xử lý.

Nói xong quay người đi đến chỗ đầu xe.

Tới đầu xe khoát tay ra hiệu, phu xe biết điều rời khỏi đi vào rừng trúc hóng gió, Lục Thất bước tới một cách tự nhiên, cũng không hề khiến cho các tiểu thư và nha binh nghi ngờ, bởi vì chủ tử chỉ bảo cấp dưới làm việc luôn luôn đơn độc mật lệnh như thế.

- Nhìn trúng ai.

Vương Nhị phu nhân nhìn Lục Thất ôn nhu hỏi.

Lục Thất chần chờ, hắn đương nhiên không thể lại quay lại nhìn các tiểu thư. Thấy hắn chần chừ, Vương Nhị phu nhân lại dịu dàng nói:

- Có phải chọn trúng tiểu thư mặc váy xuyên lan và váy màu vàng hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.